Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 122: Công cụ nhân một ngày (length: 10644)

Buổi sáng, ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ rọi xuống, trải trên chiếc giường lớn một lớp ánh sáng ấm áp, mấy bóng người mềm mại đang ôm ấp nhau say giấc. Làn da trắng ngần lộ ra ngoài chăn, dưới ánh mặt trời càng thêm nổi bật, phảng phất được bao phủ một tầng thánh quang.
Tối qua lẽ ra phải ngủ trên cùng Lâm Sơ Nhất, giờ phút này không biết đã vô tình chuyển xuống vị trí giữa giường, hai bên đều có mỹ nhân kề gối. Người nằm sau cùng thì gần như ôm trọn lấy hắn, tựa vào lồng ngực hắn ngủ.
Vừa mở mắt đã thấy một cảnh tượng hương diễm thế này, Lâm Sơ Nhất vốn dĩ rất vui vẻ. Thế nhưng do bị ép nửa đêm, thân thể hắn lúc này đã hơi cương cứng lên.
Hơn nữa, hai bên tay bị gắt gao ôm lấy, chứng tỏ cả đêm hắn không hề thay đổi tư thế, không trách cảm thấy hơi tê mỏi.
Lúc này, "Long thằng nhóc" Ham Eun Jung phía sau lưng đã tỉnh giấc trước, bởi vì Lâm Sơ Nhất khẽ nhúc nhích mà cọ vào cánh tay trái của nàng.
Đã gần một năm, tối qua có thể coi là đêm Ham Eun Jung ngủ ngon giấc nhất, phảng phất người đàn ông bên cạnh có một sức hút kỳ lạ nào đó, khiến người ta quên đi mọi phiền não.
Mỉm cười vui vẻ xong, nàng mới nhận ra vị trí của mình có vẻ không đúng, hình như mình đang ôm lấy một bàn tay. Nàng quay đầu nhìn sang thì thấy người đàn ông tuấn tú kia cũng đang nhìn mình, còn nói lời chào buổi sáng.
"Chào buổi sáng, ngủ ngon chứ?"
A!
Ham Eun Jung thấy cảnh này thì giật mình định nhảy dựng lên, liền bị Lâm Sơ Nhất vội ngăn lại: "Đừng đừng đừng, đừng có động mạnh thế, chậm chút thôi."
Động tác mạnh quá, hắn thật sự không chịu nổi cái cảm giác tê dại đó.
Tuy giật mình nhưng được Lâm Sơ Nhất trấn an, Ham Eun Jung cũng không vội vàng đứng lên, chỉ từ từ ngồi dậy, thấy trên giường một cảnh tượng có hơi hoang đường.
Park Ji Yeon nằm trên ngực hắn, như một chú mèo con đang say giấc. Hyo Min thì ôm chặt tay phải hắn, làm gò núi càng thêm nhô cao.
Còn Lâm Sơ Nhất lúc này mới có thể cử động một chút tay trái, nắm lại rồi mở ra, lại nắm lại.
Cái cảm giác như có hàng vạn con kiến bò đó, thật khó chịu a.
Ham Eun Jung thấy tình hình này, nghĩ đến bình thường mình nằm ngủ một tư thế lâu cũng sẽ bị tê, liền đoán ra sự tình, "Khó chịu lắm hả? Xin lỗi."
"Không sao, vận động một chút là hết. Nếu không, em giúp anh kéo Long thằng nhóc xuống được không?"
Không ổn, cái cảm giác tê dại này đã lan lên nửa thân trên rồi, Lâm Sơ Nhất chỉ còn cách nhìn về phía Ham Eun Jung.
Nhưng do Ham Eun Jung động đậy quá lớn, hai người còn lại cũng lần lượt tỉnh giấc. Ba người ngồi dậy nhìn nhau mấy giây, cuối cùng vẫn là Ham Eun Jung ổn định gọi Park Hyo Min ra chỗ khác, còn "Long thằng nhóc" mặt vẫn chưa tỉnh ngủ thì tiếp tục gục đầu vào gối.
Về phần Lâm Sơ Nhất, kẻ bị vứt bỏ này rốt cuộc được giải thoát, chạy thẳng vào nhà vệ sinh để vận động gân cốt, đồng thời xả luôn phản ứng bản năng sau khi thức giấc.
...
...
"Eun Jung à, em dậy khi nào vậy?"
Trong một phòng khác, Park Hyo Min mặt có chút ửng hồng, không biết do ngủ ngon quá hay do cảnh tượng khi mới tỉnh dậy mà người nóng ran.
"Sớm hơn chị một chút, thế nào, tối qua ngủ có ngon không?"
Ham Eun Jung liếc Park Hyo Min, có lẽ là do bộ đồ ngủ cao cổ của nàng mà cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
"Ngon, đã lâu không có một giấc ngủ ngon lành như vậy, mà lại không nằm mơ, rất thư thái."
Nhắc tới giấc ngủ tối qua, Park Hyo Min lập tức vui vẻ nói. Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt nàng chứng minh những gì nàng nói không phải là nói dối.
Mà Ham Eun Jung cũng rất đồng tình gật đầu: "Đúng vậy, tối qua chị cũng ngủ rất ngon. Chỉ là có chút ngại, chẳng phải đã chia chăn rồi sao, sao ngủ một hồi lại thành thế này."
Bị Ham Eun Jung nói vậy, Park Hyo Min có hơi xấu hổ gãi đầu: "Cái đó... tối qua chị hình như uống hơi nhiều, dậy đi vệ sinh kéo theo cả Ji Yeon dậy, sau đó không nhớ gì nữa rồi."
Sau khi tìm ra căn nguyên sự việc, Ham Eun Jung có hơi bất lực nhìn người thành viên đầu óc hơi ngắn mạch này.
"May mà không có chuyện gì, nếu không chúng ta chắc phải về rồi."
Ham Eun Jung ôm mặt, có chút buồn bực.
Không phải là vì sợ bị đuổi về, mà là không còn mặt mũi ở lại nữa.
Park Hyo Min cũng hiểu điều này, nên sau khi lè lưỡi thì cũng vào nhà tắm. Ham Eun Jung thì xoa lên cái gối tối qua gối đầu rồi để lại chút hơi ấm bên má Lâm Sơ Nhất, phảng phất vẫn còn chút hơi ấm còn sót lại.
Mà Park Hyo Min trong phòng tắm thì xoa lên bộ ngực của mình, nhớ tới cảnh tượng mình vô tình nhìn thấy vừa nãy mà tim đập rộn lên.
...
...
Bữa sáng, mọi người lại cùng nhau ngồi ăn, cái sự ngượng ngùng khi thức dậy đã không còn nữa, dưới sự trêu ghẹo của Park Ji Yeon, chủ đề nói chuyện cũng dần trở nên vui vẻ hơn.
"Hay là mình đi Paris chơi đi, ở đây dạo hai ngày nữa là chán rồi, xem chỗ mới lạ hơn chút, lâu rồi cũng không đi chơi."
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Sơ Nhất ngồi trên ghế salon, nhìn ba cô gái đang chơi xếp gỗ, đưa ra đề nghị.
"Paris sao!"
Park Hyo Min suy nghĩ một chút, lần trước tới cũng đi về khá nhanh, đúng là còn nhiều chỗ chưa đi dạo kỹ. Nhưng giờ nàng cũng không thể tùy tiện quyết định, còn phải nhìn hai thành viên còn lại, rồi quay sang nhìn Ham Eun Jung và Park Ji Yeon.
Park Ji Yeon không có ý kiến gì, nhìn Lâm Sơ Nhất: "oppa nói đi là đi thôi, em sao cũng được."
Ham Eun Jung cũng không từ chối lời đề nghị này: "Vậy đi dạo một chút đi, lần trước có vẻ như chưa đi hết, lần này phải ngắm cho kỹ bờ sông Seine mới được."
Bờ sông Seine sao?
Lâm Sơ Nhất nghe thấy địa điểm này thì liền nhớ tới tấm ảnh trong điện thoại, khẽ mỉm cười.
Cứ thế, sau khi quyết định xong, mọi người cũng đứng dậy về phòng thu dọn hành lý. Còn "Long thằng nhóc" thì bị Lâm Sơ Nhất kéo vào phòng ngủ, vừa nãy vì ăn sáng nên không dám chần chừ lâu.
Hơn một tiếng sau, Park Ji Yeon lần đầu tiên tức giận trừng mắt với Lâm Sơ Nhất, nói rằng tối nay phải bắt đền, lại bị đối phương chặn họng một câu: Tối nay lại là 4 người sao.
Vì muốn ngắm cảnh dọc đường, nên lần này Lâm Sơ Nhất quyết định tự lái xe đến Paris. Dù phải mất vài tiếng, nhưng "lão cẩu" lái xe, còn hắn chỉ cần ngồi phía sau tán gẫu với ba mỹ nhân thôi.
Đến trước khách sạn Shangrila thì đã hơn 7 giờ tối. Trên đường đi, ba mỹ nữ hễ thấy cảnh đẹp thì lại muốn xuống xe chụp hình lưu niệm, chụp hết cả một quãng đường, tốn thêm hơn một tiếng đồng hồ.
Chỉ có việc Park Hyo Min tự nhiên ôm lấy cánh tay phải của Lâm Sơ Nhất mới là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này. Tay phải, hiển nhiên là địa bàn của "Long thằng nhóc".
"Ăn cơm trước hay nghỉ ngơi trước đây, mấy em có mệt không."
Trở lại phòng Tổng thống, Lâm Sơ Nhất nhìn Park Ji Yeon và hai người còn lại, "Nếu muốn ra ngoài ăn thì anh sẽ đặt bàn, nếu mệt thì muốn nghỉ ngơi trước cũng được, có thể ngủ một giấc, tối mình gọi đồ ăn lên phòng sau."
Park Ji Yeon giơ tay lên trước, "Em muốn ngủ một giấc, chịu hết nổi rồi, buồn ngủ quá."
Vốn đã bị tra tấn ở khu nghỉ dưỡng một hồi, nghĩ rằng dọc đường đi có thể nghỉ ngơi chút, ai ngờ hai "Tỷ tỷ" lại lôi kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác, giờ thì thật sự chịu hết nổi rồi, chân hơi mềm ra rồi.
"Em cũng ngủ một giấc thôi." Park Hyo Min cũng gật đầu, người điên cuồng chơi dọc đường vừa rồi chính là nàng, giờ cũng có chút mệt mỏi.
Còn Ham Eun Jung thì nhìn Lâm Sơ Nhất, thấy sắc mặt của đối phương không có vẻ mệt mỏi gì thì do dự một lát cũng cùng hai người kia vào phòng nghỉ ngơi.
Thấy ba mỹ nữ đã đi ngủ, Lâm Sơ Nhất bèn ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, trả lời một vài tin nhắn không mấy quan trọng trong điện thoại.
Sau đó nghĩ đến bức ảnh "thần đồ" chụp hôm trước còn chưa đăng, vì vậy không nghĩ ngợi gì nữa mà đăng luôn lên vòng bạn bè.
Dưới lầu trong một căn phòng nào đó, Lưu Thiến Thiến vừa từ bên ngoài chụp chân dung về đã tẩy trang xong, đang nằm trên ghế salon giả bộ "cá mặn".
Đang chán, nàng bèn cầm điện thoại lên giải khuây. Kết quả khi lướt vòng bạn bè, nàng thấy được bài đăng tâm trạng mới nhất của Lâm Sơ Nhất.
"Tiên nữ hạ phàm, người rảnh rỗi chớ đến gần! ! !"
Phía dưới là tấm hình của nàng.
Nhìn đến đây, Lưu Thiến Thiến cười nhẹ, sau đó nhắn lại một câu: "Sao những lời này nghe giống kiểu bên trong có "ác khuyển", người không phận sự miễn vào thế nhỉ."
Chờ hai phút không thấy trả lời, Lưu Thiến Thiến khẽ nhíu mày, cười nói: "Người này thật là, đúng là khó hiểu."
Nhưng nàng không biết rằng, ở trên căn phòng Tổng thống kia, Lâm Sơ Nhất đang nhìn Ham Eun Jung đi tới trước mặt, có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy, vừa nãy không phải em nói đi nghỉ ngơi à."
"Các nàng ngủ rồi, còn chị thì không ngủ được."
Thực ra về một vài mặt áp lực, Ham Eun Jung hiện giờ như một "lão đại" của nhóm nhỏ, năm ngoái đã đủ áp lực rồi, bây giờ đến đây lần này, thật sự có chút muốn bùng nổ.
Lâm Sơ Nhất không bàn luận những chuyện đó với Ham Eun Jung mà chỉ cười nhìn nàng, tựa hồ đã đoán ra được điều gì, "Em muốn tư thế nào, cho anh chút không gian đi, anh không muốn bị tê lần nữa đâu."
Giọng có chút dễ dàng sung sướng, làm cho Ham Eun Jung kia vừa khẩn trương lại không biết mở miệng thế nào tâm tình thêm.
"Dựa một chút là được rồi."
Ham Eun Jung nhẹ nhàng nói.
Vì vậy cứ như vậy, vốn chỉ có Lâm Sơ Nhất ngồi trên ghế sa lon, mấy giây sau đã có thêm một người đẹp dựa vào ở trên vai hắn.
Hai phút sau, mỹ nhân chậm rãi ngã nằm rồi trong ngực hắn, hô hấp dần dần nhẹ nhàng đi qua.
Cúi đầu nhìn Ham Eun Jung kia gương mặt đang ngủ say, Lâm Sơ Nhất cười một tiếng.
Thật là mệt, lại vừa là công cụ nhân một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận