Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 256: Cái kia thuộc về Tiểu Thái Dương cạm bẫy (length: 11519)

Ngày thứ 2, khi Lee Soon Kyu trở lại nhà trọ, thấy Seo Ju Hyun mặt mày rạng rỡ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hôm qua không hỏi Lâm Sơ Nhất kết quả thế nào, nhưng nỗi thấp thỏm trong lòng chỉ mình nàng hiểu rõ.
Nhưng bây giờ thấy nụ cười của Seo Ju Hyun, Lee Soon Kyu vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại chợt nhớ ra điều gì, lập tức đỏ bừng mặt mày, lộ ra vẻ cáu kỉnh.
Bởi vì chiều hôm qua, khi Lâm Sơ Nhất tự mình giúp nàng tập ép lưng, nàng đã cự tuyệt. Thậm chí còn cắn Lâm Sơ Nhất một cái, mong hắn từ bỏ ý định đó.
Kết quả, tên kia đúng là hay, đối mặt với viên đạn bọc đường của mình, hắn trực tiếp ăn xong lớp đường rồi, sau đó lại nạp đạn, tiếp tục tấn công nàng.
Đến khi nàng muốn thực sự phản kháng thì một câu: "Soon-kyu à, ngươi cũng không muốn magnae nhà ngươi bắt chước theo đấy chứ."
Câu này khiến nàng đơ người ra, dù biết người này chỉ đùa thôi. Nhưng không ngờ, hắn lại vô sỉ như vậy. Đến khi nàng hoàn hồn thì đạn pháo đã nhắm thẳng vào mình rồi.
Bây giờ thấy tình huống của Seo Ju Hyun, Lee Soon Kyu mới biết mình bị lừa. Nàng tức giận lấy điện thoại di động ra gửi cho tên kia một tin nhắn, nội dung cực kỳ tàn bạo:
"Lâm Sơ Nhất, lần sau đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ cắn chết ngươi."
Một phút sau, đối phương trả lời:
"Cho ngươi cơ hội, ngươi cũng không làm được gì mà. Hơn nữa kỹ năng còn kém quá, cần cố gắng hơn."
Thấy những lời này, Lee Soon Kyu tức giận vô cùng. Hận không thể lập tức quay về, mang đến ác mộng cho cái tên đang nằm trên giường kia, cho hắn biết thế nào là kỹ thuật.
Nàng biết rõ, kỹ năng cái thứ này gần như đều dựa vào thiên phú, có thể mở khóa được bao nhiêu kỹ năng, đều phụ thuộc vào việc "cày" bao nhiêu công lược.
Lúc này, Lâm Sơ Nhất vẫn còn nằm trên giường tán gẫu với Đào, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Lúc này hắn đang cùng Đào bàn chuyện về nước, chủ yếu là chuyện Đào - cô dâu tương lai - sẽ đi gặp gia đình anh, nàng có chút lo lắng về buổi lễ ra mắt.
Một bên là Thiên Triều, một bên là Bán Đảo. Trên Internet đã ồn ào rồi, còn quan niệm và mong đợi của hai nền văn hóa thì khác nhau.
Bây giờ Đào đang lo lắng một vấn đề, đó là sợ tặng sai quà ra mắt, đến lúc đó gây ấn tượng không tốt với bố mẹ chồng tương lai, vậy thì không hay chút nào.
Còn Lâm Sơ Nhất cũng không khuyên cô không cần tặng quà, đây đều là những lời ngốc nghếch, làm sao có chuyện đi gặp cha mẹ người ta mà không tặng quà chứ. Suy đi tính lại, Lâm Sơ Nhất đưa ra câu trả lời của mình: "Ba mẹ ta thực ra không thích nhiều thứ, một người thích chơi đồ mộc, một người thích chăm vườn."
Hai sở thích này khiến Đào há hốc mồm, đây là cái quái gì vậy?
"Đơ ra đấy làm gì, ba ta thì ngươi đi tìm đồ thủ công mỹ nghệ đặc biệt từ gỗ tặng ông, còn mẹ ta thì hơi rắc rối, ngươi có thể tìm mấy loại hoa tươi hoặc hạt giống hoa đặc biệt chút. Sau đó thì tặng những thứ thông thường như rượu, thuốc lá, mỹ phẩm là được rồi."
Biết Đào đang hơi ngẩn người, Lâm Sơ Nhất dứt khoát đưa ra bản hướng dẫn cụ thể. Một nhóm quà thông thường, cộng thêm một món quà nhỏ chứa đựng tâm ý, cách phối hợp này hoàn toàn có thể "đánh bay" hầu hết các tình huống ra mắt bố mẹ chồng.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bố mẹ anh không phải là người ham vật chất. Nếu như đúng vậy, có lẽ Đào sẽ còn vui vẻ hơn. Dạo này bận rộn suốt nửa năm trời, mà còn là nửa năm chuẩn bị về nước, "tiểu kim khố" của anh đã lại đầy ắp rồi.
Nếu thật sự là kiểu người ham tiền của, thì một gia đình nhỏ vùng huyện như Lâm Sơ Nhất cũng không có vấn đề gì với "tiểu kim khố" của nàng.
Nghe Lâm Sơ Nhất nói xong, Đào lập tức lấy quyển sổ ra ghi chép lại lời anh. Trên cuốn sổ còn rất nhiều ý tưởng của cô, và ý kiến từ nhiều người khác.
Trong đó, điều mà Đào cảm thấy hữu ích nhất là ý tưởng của Tống Thiến - tỷ tỷ cô. Cô ấy khuyên rằng ngoài quà thông thường, nên tặng thêm một bộ trà cụ và lá trà cho bố chồng, và một bộ trang sức thiết kế riêng cho mẹ chồng.
Khi chưa biết rõ thói quen của hai người lớn tuổi, bộ quà tặng này là đề nghị mà Tống Thiến đã suy nghĩ rất lâu, và nó cũng phù hợp với nhu cầu của người Thiên Triều.
Sau khi hỏi ý kiến những người xung quanh, Đào vẫn không yên lòng mà gọi điện thoại cho Lâm Sơ Nhất. Sự dụng tâm này của cô còn khiến cô lo lắng và cẩn trọng hơn cả những buổi biểu diễn sân khấu ra mắt khi còn hoạt động nhóm.
Sau khi trò chuyện thêm chừng mười phút nữa, bên đoàn làm phim cũng gọi đến lượt Đào diễn. Theo như thời gian cô đã nói với Lâm Sơ Nhất, dự kiến là khoảng tuần này sẽ đóng máy, rồi có thể nghỉ ngơi.
Bởi vì bên kia đã dành thời gian cho đoàn làm phim đến trước Tết, nhưng vì nể mặt Lâm Sơ Nhất, đạo diễn đã sắp xếp để Đào xong vai diễn của mình. Các diễn viên khác đóng cặp cùng Đào cũng không mấy người gây khó dễ cho cô.
Bởi vì những người từng gây khó dễ đã bị dọa sợ đến mức không dám ra ngoài, đành phải trốn trong xe mình thôi.
Sau khi cúp điện thoại của Đào, Lâm Sơ Nhất liếc nhìn thời gian, đã đến giữa trưa rồi. Buổi sáng sau khi tập thể dục xong, anh định đưa Lee Soon Kyu về, nhưng cô bảo rằng mình lái xe đến, để anh khỏi làm phiền.
Nghe những lời đó, Lâm Sơ Nhất liền cười, trong lòng dấy lên vài ý nghĩ mong chờ. Anh định sẽ thực hiện nó ngay, nhưng cuộc điện thoại của Đào đã trì hoãn lại thời gian.
Không sao cả, Lâm Sơ Nhất đi vào nhà vệ sinh, liếc nhìn cái vật kia trên đầu giường, nở một nụ cười nhạt. Anh chỉ là đẩy thời gian sang một chút thôi, "Tiểu Thái Dương" này vẫn không trốn thoát được.
Sở dĩ Lee Soon Kyu khiến Lâm Sơ Nhất mong đợi như vậy, chủ yếu là vì tính cách và khí chất có vẻ mạnh mẽ của cô, nhưng thân thể lại rất mềm mại.
Bất kể động tác gì, tư thế nào cũng đều uyển chuyển, mềm mại vô lực. Cảm giác như cơ thể cô sinh ra đã có chút đặc biệt, bớt đi vẻ gò ép mà có thêm phần tự nhiên, khiến Lâm Sơ Nhất càng thêm mê luyến.
...
...
3 giờ chiều, những người đang tập luyện vũ đạo ở phòng tập của công ty cũng đã đến giờ nghỉ giải lao.
Những đồ ăn vặt mua từ buổi sáng cũng đã được ăn gần hết. Vốn dĩ những việc này sẽ do trợ lý của các cô ra ngoài mua, nhưng lần này Lee Soon Kyu lại lên tiếng nói muốn ra ngoài một chút, tiện thể mua món mình muốn ăn.
Đối với điều này, Kim Tae Yeon và Seo Ju Hyun đều muốn đi cùng, vì các nàng cũng muốn mua đồ ăn và đồ uống. Những người còn lại bắt đầu chọn món, cuối cùng bị ánh mắt sắc như dao của Lee Soon Kyu và Kim Tae Yeon trừng qua.
"Này, có ý tứ thôi nhé, bị điên rồi sao, ba người chúng ta sao có thể cầm hết chừng đó đồ ăn hả."
"Đúng vậy đó, ngoan ngoãn mà chờ, chúng ta mua gì thì các ngươi ăn nấy thôi."
Mọi người nghe xong liền phản đối ầm ĩ. Nhưng phản đối không có tác dụng, mặc dù ba người này đều nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sự uy nghiêm của các cô cũng rất đáng nể.
Sau khi ghi lại những món ăn vặt mọi người muốn, Kim Tae Yeon và Lee Soon Kyu dẫn theo Seo Ju Hyun - magnae duy nhất có thể xách hai túi đồ ăn vặt - cùng ra khỏi cửa.
Chỉ có điều Kim Tae Yeon và Seo Ju Hyun không hề để ý, khi họ nói muốn cùng nhau đi, ánh mắt của Tiểu Thái Dương hơi liếc nhìn họ mấy lần. Tuy hành động này rất bình thường, nhưng kết hợp với tin nhắn nàng nhận được nửa tiếng trước thì lại trở nên bất thường.
"Soon-kyu à, ta đang ở gần công ty của các ngươi đây, mang đồ cho ngươi đến rồi."
Đúng vậy, sáng nay Lee Soon Kyu vội quá đã để quên ví tiền ở nhà trọ của Lâm Sơ Nhất.
Nghĩ đến đây, Lee Soon Kyu lại có chút bực mình. Vốn cái ví này phải cùng túi xách của cô để một chỗ, đều tại tên kia muốn xem chứng minh thư của cô, lúc này mới lấy ra. Rồi thì cứ nhìn qua nhìn lại rồi "khai hỏa", nên cô mới quên mất việc cất lại vào túi.
Trong dòng suy nghĩ miên man của Lee Soon Kyu, ba người đến một siêu thị nhỏ gần công ty. Nhân viên ở đây cũng không lạ gì với idol của công ty "ngu đần" nữa, nên cũng không quá ngạc nhiên.
Còn Lee Soon Kyu tranh thủ lúc này tìm cớ nói đi sang quán cà phê bên cạnh mua cà phê, liền chạy ra ngoài. Sau đó dựa theo biển số xe Lâm Sơ Nhất cho, tìm thấy một chiếc xe MPV hiệu Lake Texas đậu ở ven đường gần quán cà phê.
Nhìn chiếc xe này, Lee Soon Kyu có chút ngạc nhiên. Mấy chiếc xe của Lâm Sơ Nhất cô cũng từng thấy rồi, sao chiếc này nhìn kiểu gì cũng có cảm giác như xe mới vậy, hơn nữa còn khác nhãn hiệu.
Lúc cô còn đang quan sát, thì điện thoại của Lâm Sơ Nhất gọi đến, chỉ vỏn vẹn một câu: "Đến đây."
Sau đó, trong tình huống đường phố vắng người, tranh thủ lúc Lâm Sơ Nhất vừa hé mở cửa xe, Lee Soon Kyu liền chui vào trong xe.
Vừa vào xe nàng mới phát hiện, không gian xe thật là rộng lớn. Nhưng vì thời gian eo hẹp nên nàng không nhiều lời với Lâm Sơ Nhất, mà nói: "Ví tiền cho ta, ta phải nhanh về thôi, Tae Yeon và magnae đang cùng ta ra ngoài."
"Ừ, không sao, chuyện nhỏ thôi."
Lâm Sơ Nhất cười đưa chiếc ví tiền đang cầm trên tay cho Lee Soon Kyu, sau đó trong khoảnh khắc đối phương đưa tay nhận lấy thì một cái bắt ngược, nhẹ nhàng kéo vào lòng.
Một giây sau, Nhuyễn Ngọc đã ở trong ngực.
...
...
"Tỷ tỷ, Soon-kyu Tỷ Tỷ lâu quá rồi, ta qua xem thử xem."
Mười mấy phút sau, Seo Ju Hyun đã đi dạo xong mua quà vặt trong siêu thị, đang lúc tính tiền liếc mắt nhìn ngoài cửa vẫn không thấy Lee Soon Kyu đâu, lúc này mới nói với Kim Tae Yeon tình hình.
"Ừ, có thể là khách đông chút đó, ngươi qua hỏi thăm xem phải bao lâu." Kim Tae Yeon đang cầm thẻ chuẩn bị quẹt.
Seo Ju Hyun gật đầu, sau đó đi ra khỏi siêu thị, hướng tiệm cà phê cách siêu thị hai cửa tiệm đi tới. Lúc đi qua, nàng cũng có chút kỳ lạ liếc nhìn chiếc xe Vi Đình bên đường kia, nhưng vì màng cửa sổ đều phản chiếu nên bên trong không thấy gì cả.
Bất quá nàng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước thêm mười thước, rồi vào tiệm cà phê. Kết quả thật bất ngờ, đó là Soon-kyu Tỷ Tỷ của nàng lại không có ở tiệm cà phê, hỏi nhân viên nói cũng không có ai đến.
Kỳ lạ, Seo Ju Hyun nói cảm ơn rồi rời khỏi tiệm cà phê, đứng ở ven đường liếc trái liếc phải mấy cái.
Sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lee Soon Kyu.
Cùng lúc đó, khóe mắt nàng liếc qua phảng phất thấy được chiếc xe Vi Đình kia có hơi nhúc nhích xuống.
Điện thoại, tiếp tục kết nối...
...Chờ đợi, hắc hắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận