Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 554: Son Ye Jin chủ động cùng Lâm Sơ Nhất yêu cầu (length: 7796)

Đi vào phòng ngủ, Lâm Sơ Nhất nhìn vào bên trong, hình ảnh đầu tiên nhìn liền thật sâu thở dài một tiếng.
Cái này làm cho Son Ye Jin đang đi ở trước mặt hắn nhất thời bật cười, quay đầu nhìn về phía nam nhân này, "Sao vậy, căn phòng này của ta làm ngươi thất vọng lắm hả?"
Phòng ngủ chính trang trí theo phong cách với toàn bộ nhà không khác biệt lắm, đều là tông trắng làm chủ, giường và tủ đều theo hướng văn nghệ phát triển. Cũng không phải là không đẹp, chỉ là thiếu một chút phong cách sinh hoạt mà Lâm Sơ Nhất thích, hơi bị lý tưởng hóa rồi.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, dọn dẹp quá sạch sẽ. Ga trải giường cùng quần áo cũng an an tĩnh tĩnh nằm trên giường, xếp đặt rất ngay ngắn.
Không có Tiểu Bố hắn muốn thấy bị ném loạn, cũng không có hình ảnh giường nhăn nhúm.
Khi Lâm Sơ Nhất đem ý nghĩ này nói cho Son Ye Jin biết, người sau lập tức che miệng cười, "Ngươi lại muốn xem những thứ này? Phòng thay đồ của ta ở trong kia, tùy ngươi xem nhé."
"Không giống nhau, cái loại này là bất ngờ, muốn chính là cái loại cảm giác đó. Ngươi để chính ta đi lật xem, liền không có ý nghĩa."
Mặc dù Lâm Sơ Nhất nói như vậy, nhưng khi theo Son Ye Jin đi đến cửa phòng thay đồ của nàng, nhìn bên trong treo đầy quần áo, váy và các tủ, còn có một vài ô vuông nhỏ phân loại, hắn lại một lần xoay ngược lại, "Bất quá không có ý nghĩa thì không có ý nghĩa, hứng thú thì vẫn có."
Sự biến chuyển này làm cho Son Ye Jin phải vịn vào tủ quần áo mà cười lớn, sau khi cười xong liền quyến rũ liếc hắn một cái, "Ngươi thật là hay ảo tưởng đấy, nhanh chọn quần áo cho ta, xem ánh mắt ngươi thế nào."
Bị cự tuyệt, Lâm Sơ Nhất cũng không giận, cười đi về phía những chiếc tủ đầy quần áo, tùy tay lật tìm.
Nếu là Lâm Sơ Nhất của 13 năm mới vừa qua tới, thì gu ăn mặc của hắn phỏng chừng chẳng ra gì, dùng lời của Đào chính là thuần thẳng nam, hoàn toàn không xứng đôi với phong cách lãng mạn.
Thêm vào sau này, Tiểu Lộc Bambi cũng cho rằng vậy, vì thế hai người bắt đầu thay đổi gu ăn mặc và con mắt của hắn. Cùng với đó Park Ji Yeon, Jung Soo-youn và những hồng nhan khác từng người một nâng cao độ thẩm mỹ của Lâm Sơ Nhất lên.
Cho nên lúc này gu thẩm mỹ của hắn, so với khi đó đã cao hơn rất nhiều.
Đứng ở cửa phòng thay đồ, Son Ye Jin nhìn người đàn ông kia bên trong, đây là lần đầu tiên cô có trải nghiệm nam nhân chọn quần áo cho mình mặc trong phòng thay đồ của cô. Không phải là người khác không muốn, mà là những người khác không thể làm cho Son Ye Jin làm ra hành động như vậy.
Cảm giác này, vừa ấm lòng, lại có chút mong đợi. Vừa sung sướng, lại có chút lãng mạn.
Rất tốt.
Chỉ một lát sau, Lâm Sơ Nhất đã lấy từ trên kệ một bộ quần áo, một chiếc quần dài hoa văn xếp lớp.
Thấy vậy, Son Ye Jin đi đến, đối phương tự nhiên đưa cho mình, cô cũng rất tự nhiên nhận lấy, sau đó hỏi, "Ngươi thích ta mặc váy à?"
"Váy tiện làm việc." Lâm Sơ Nhất khẽ mỉm cười, trả lời rất thú vị.
Nhận lại được là ánh mắt quyến rũ của Son Ye Jin, nhưng lại nhẹ nhàng ôm chiếc váy ngắn, theo chân đối phương.
Lại qua một phút, Lâm Sơ Nhất lại cầm chiếc áo sơ mi trắng tiếp theo, quay đầu đưa lên nửa người Son Ye Jin ướm thử một cái rồi đặt vào ngực nàng.
Son Ye Jin cầm hai bộ quần áo, ánh mắt có chút kinh ngạc. Là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một diễn viên, gu ăn mặc của cô vẫn rất ổn.
Hai bộ quần áo này được Lâm Sơ Nhất phối như vậy, cô đã thấy rất có phong cách.
Khi Son Ye Jin đang tưởng tượng mình mặc hai bộ quần áo này thì Lâm Sơ Nhất đã quay người lại khu bên ngoài lấy chiếc áo khoác vest màu đen hơi ôm eo, "Phối như vậy đi, mặc vào chắc chắn sẽ tôn lên khí chất của ngươi."
"Quả nhiên không hổ là nam nhân có hồng nhan đầy đất, mắt nhìn cũng thật tốt."
Nhìn chiếc áo khoác trong tay Lâm Sơ Nhất, rồi cúi đầu nhìn váy và áo trong ngực, Son Ye Jin lập tức cười thừa nhận mắt thẩm mỹ của đối phương.
"Vậy ta có may mắn được xem tiếp theo không?" Lâm Sơ Nhất lộ vẻ mặt tươi cười nhìn Son Ye Jin.
Nhưng Son Ye Jin lại trả lời giống như kiểu vờ từ chối trước đây của Lâm Sơ Nhất, "Coi như thưởng cho ngươi, giúp ta cài khóa kéo nhé."
Kết quả, phản ứng của Lâm Sơ Nhất lần nữa khiến cô mộng bức.
"Vậy thôi, ta ra ngoài chờ ngươi nhé."
Bị cự tuyệt, Lâm Sơ Nhất dứt khoát phẩy tay, sảng khoái xoay người bỏ đi, rời khỏi phòng thay đồ ra phòng ngủ chính chơi tiếp. Ở đó có một vài món đồ chơi nhỏ Son Ye Jin mang về, vừa nãy hắn đã thấy rất hứng thú rồi.
Mà Son Ye Jin lại một lần nữa bị Lâm Sơ Nhất bỏ lại, nhìn chiếc áo khoác bị Lâm Sơ Nhất tiện tay vứt vào tủ trang sức, rồi nhìn theo bóng lưng biến mất sau cửa phòng thay đồ, ngây ngẩn cả người rồi mới than thở một câu.
"Oa, cái trình này, thực sự là… Điên rồi à."
Mười mấy phút sau, Son Ye Jin thay đồ xong trong phòng thay đồ rồi ngắm mình trong gương.
Do dự một chút, cô kéo ống tay áo lên để tạo cảm giác thiết kế, rồi để mái tóc xõa xuống, lại chỉnh trang một chút, mới đi ra khỏi phòng thay đồ.
Vừa ra, còn định nghe Lâm Sơ Nhất khen ngợi, kết quả trong phòng ngủ chính không có một bóng người, chứ đừng nói đến bóng người.
Có một cánh cửa phòng đang mở, nói rõ đối phương đã rời đi.
Ngay cả phòng ngủ chính cũng không giữ được Lâm Sơ Nhất, điều này làm cho Son Ye Jin vốn coi như bình tĩnh giờ lại nổi sóng. Cảm giác bất an theo từng cơn sóng lòng, dần hiện lên trên biểu tình của cô.
Mím môi, rồi lại mân mê mấy lần; cau mày, rồi lại hừ hừ khó chịu mấy tiếng.
Hừ xong, cô mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đi đến phòng khách, trên ghế salon trong phòng khách cũng không có người, nhưng mắt liếc thấy ban công sân sau qua ô cửa kính.
Ở đó, Lâm Sơ Nhất đã sớm ngồi dưới chiếc bàn nhỏ che dù, thư thả uống trà, ăn đồ ngọt rồi. Tình hình này khiến Son Ye Jin quay đầu liếc phòng bếp, trong đó những đồ ăn nhẹ cô đã chuẩn bị trước đã bị ai đó bưng ra rồi.
Thế là cô sải bước đi tới, mở cửa ban công rồi hỏi, "Ngươi cũng không chờ ta một chút sao?"
"Đâu phải trẻ con, còn cần người mặc quần áo giúp. Ta mà muốn thì sẽ giúp, còn không thì là khác." Đang pha trà hoa cho mình, Lâm Sơ Nhất rót thêm cho mình một chén nữa rồi mới nhìn về phía Son Ye Jin.
Quả nhiên, bộ quần áo mình chọn cho đối phương vẫn không tệ.
Hắn chọn đều là chọn theo khí chất của Son Ye Jin, mấy bộ quần áo đó rất hợp với phong thái của cô. Nửa trên áo sơ mi và áo khoác vest mang đến cảm giác nhẹ nhàng của phụ nữ trưởng thành, còn chân váy dài họa tiết lại mang hơi hướng dễ thương, hoạt bát.
Hai thứ kết hợp lại, lập tức tôn lên vẻ thanh lịch, tao nhã và tươi mới của Son Ye Jin.
Cuối cùng, sau khi Son Ye Jin đã thấp thỏm mấy lần, Lâm Sơ Nhất vẫn dành lời khen cho cô, "Cũng không tệ, nhưng vẫn phải xem người, có người khác mặc bộ này sẽ mang lại cảm giác khác đấy."
Nghe được khen, Son Ye Jin nhẹ nhàng cười, nỗi khó chịu vừa rồi cũng bay biến, rồi ngồi đối diện Lâm Sơ Nhất. Nhìn hắn rót cho mình một ly trà hoa, cô có chút không phục khiêu khích đối phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận