Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 508: Tara kia cơm tất niên hơ nóng (thần nhan đáng yêu + 5 ) (length: 11363)

Từ chập tối rời khỏi khách sạn, đến giờ tối quay trở lại khách sạn.
Thảo Nga vừa bước vào cửa phòng liền ngã phịch xuống chiếc giường lớn, theo sau bước vào, Tuyết Huyễn còn chưa kịp lên tiếng đã thấy tỷ tỷ mình đang quằn quại điên cuồng trên giường.
Miệng còn lẩm bẩm "Xấu hổ chết mất". "Không còn mặt mũi gặp ai". "Phải làm sao đây, phải làm sao đây..."
Rõ ràng là khi nãy mình vào nhà vệ sinh, tỷ tỷ đã có chuyện gì đó với Lâm Sơ Nhất ở bên ngoài, lại bị các tiền bối Tara thấy mất rồi.
Tuyết Huyễn rất thông minh, nàng chỉ là ít nói mà thôi.
Nhưng thấy Thảo Nga vẫn tiếp tục giãy giụa, cuối cùng nàng không nhịn được nói một câu: "Tỷ tỷ, ta thấy thế nào thì tỷ cũng lời rồi mà. Cái thẻ kia, nếu không phải oppa nói ra, chắc đời này chúng ta còn chưa nghe tới."
"Ơ, Tuyết Huyễn, góc độ an ủi của ngươi quen tai quá đi."
Nghe Tuyết Huyễn an ủi mang phong cách của người nào đó, Thảo Nga cuối cùng cũng ngồi dậy khỏi giường, mặt đỏ bừng, chắc là vừa nghĩ đến hình ảnh lúc ở cửa Tổng thống bộ.
Nói xong, Thảo Nga mở túi lấy ra chiếc thẻ vừa rồi Arthur đưa cho nàng: "Nhưng mà em nói đúng, tấm thẻ này chắc là người giàu có đến một mức độ nhất định mới có được. Mà tài sản như vậy, chắc cả đời chúng ta cũng không đạt tới."
"Vậy nên tỷ tỷ, rốt cuộc là tại sao quen oppa vậy?"
Câu hỏi này Tuyết Huyễn đã hỏi Thảo Nga chiều nay rồi. Nhưng tỷ tỷ nàng cứ nhất quyết không trả lời.
Mãi đến lần này, Thảo Nga nhìn thẻ một hồi trầm mặc, cuối cùng cũng giải thích cho nàng:
"Tại sao biết oppa à, để chị nghĩ xem, Tuyết Huyễn em còn nhớ chuyến đi chụp tạp chí ở nước ngoài một mình của chị năm ngoái không..."
...
Lúc Thảo Nga đang giải đáp vấn đề này cho Tuyết Huyễn, thì ở chỗ Tổng thống bộ các nàng vừa rời đi, Lâm Sơ Nhất cũng đang bị Park Ji Yeon dây dưa giải đáp câu hỏi tương tự.
"oppa, sao anh quen Thảo Nga kia vậy? Còn đứng thân mật như thế ở cửa, hừ hừ hừ, em mách Shirley cho coi."
Trên ghế salon, vì mới từ miền nam trong nước bay đến, Park Ji Yeon vẫn giữ thói quen ăn mặc ở bên đó. Một chiếc áo sơ mi mỏng khoác ngoài, bên trong là áo thun trắng ngắn, thêm quần jean, đơn giản lại thoải mái.
Chỉ là kiểu đồ đơn giản như vậy lại dễ dàng để Lâm Sơ Nhất động tay động chân.
Một tay ôm cô nhóc Long dễ thương vào lòng, bàn tay còn luồn dưới áo thun lên đến rốn cô, hưởng thụ sự mềm mại đã lâu không được chạm vào.
"Gặp nhau ở Los Angeles, lúc đó cô ấy cũng giống các em bây giờ, bị công ty hố một cú qua Los Angeles chạy show chụp tạp chí. Ta vừa hay đi ngang qua, tiện tay giúp thôi."
So với Thảo Nga bên kia vẫn còn kể chuyện dài dòng với Tuyết Huyễn, Lâm Sơ Nhất tóm tắt một cách ngắn gọn nhưng lại đánh trúng tâm tư của ba người trên ghế salon.
Bởi vì chính họ cũng đã trải qua như vậy, nên khi nghe xong câu này, biểu cảm xem kịch vui ban đầu cũng thu lại mấy phần, trở nên có chút cảm khái.
"Một năm nay chạy không ít quốc gia, thấy bên chúng ta quả thật như vậy. Những nơi khác tuy cũng có chèn ép, nhưng trung bình thì phần lớn đều tương đối hài hòa hoặc bình thường, dù cũng có vài chuyện vượt quá lẽ thường nhưng cũng rất ít.
Mà bên mình lại toàn chuyện quá lẽ thường, bình thường thì rất ít, gọi là được cũng ngày càng hiếm, khó như đãi cát tìm vàng vậy."
Vừa nãy còn dỗi hờn, giờ Lý Cư Lệ đã hết giận, thay vào đó là cảm khái những gì mình đã thấy trong năm qua.
"Đúng vậy, nhất là bên oppa đó. Chỉ cần hơi nổi tiếng một chút thì ít nhất cũng sẽ được tôn trọng, dù không để ý tới ngươi cũng không đến mức động tay động chân. Nhưng ở bên chúng ta, nổi tiếng là nổi tiếng, đáng đánh đáng mắng vẫn cứ đánh chửi.
Trừ phi có thể thực sự bước lên đến một nấc thang nào đó, như vậy mới được tôn trọng cơ bản, hơn nữa mình nói mới có trọng lượng."
Theo lời của Lý Cư Lệ, Park Ji Yeon cũng nhớ đến những ngày quảng bá bài hát của nhóm nhỏ ngày trước. Rõ ràng lúc đầu nhân viên còn tươi cười niềm nở, sau đó liền trở mặt lạnh tanh, thậm chí mắng mình bằng những lời thô tục.
"Ji Yeon, em còn thiếu một trường hợp, đó là ít nhất em phải được xếp hạng nhân khí không tệ trong nhóm. Bị xếp hạng thấp thì sẽ bị nhân viên làm ngơ."
Ham Eun Jung chen thêm vào: "Lúc này còn phải xem tình hình quan hệ trong nhóm, nếu tốt thì vấn đề không nghiêm trọng lắm. Nếu không được ai ưa thì thực sự phân cực."
Thấy ba người đột nhiên emo như vậy, Lâm Sơ Nhất vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, có gì mà, ta chỉ nói quen nhau tình huống thôi, các ngươi cũng nghĩ được tới đó hả."
Vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mông Park Ji Yeon: "Mà sao các em lại tới Tokyo vậy, mấy hôm trước nhắn tin còn đang diễn ở Bằng Thành kia mà."
"..."
Khi Park Ji Yeon vừa định giải thích thì cửa phòng tổng thống lại bị người mở ra. Ba người còn lại cũng đã lên lầu, vừa vào đến Park Hyo Min liền kêu lên: "Boss, sao anh ở Tokyo vậy."
Lời còn chưa dứt, Lâm Sơ Nhất đã cảm thấy hai gò má mềm mại đang vùi vào gáy mình.
Cảm giác ấm áp, hương thơm xộc vào mũi khiến Lâm Sơ Nhất có chút kích động.
Park Ji Yeon đang bị hắn đè lên chân bỗng cảm giác được tình hình, liếc mắt quyến rũ nhìn hắn một cái, rồi lặng lẽ nắm tay trong ngực, "Cách sơn đả ngưu".
"Có chút việc, mới tới hôm nay thôi, xem ra trùng hợp quá rồi."
Nghiêng đầu nhìn Park Hyo Min mặc áo cổ chữ V rộng thùng thình, Lâm Sơ Nhất vui vẻ cười, sau đó nhìn sang Jeon Boram và Park So Yeon bên cạnh lộ ra nụ cười càng tươi tắn hơn.
"Mấy tụi em tìm không thấy Eun Jung tỷ tỷ, tưởng có chuyện gì, hỏi thăm mới biết các tỷ đang ở đây với anh. Bất ngờ quá, nhưng cũng vừa hay, bọn em cũng mới tới hôm nay."
Được trả lời, Park Hyo Min hài lòng rời khỏi rồi tranh thủ ngồi xuống vị trí trống bên trái Lâm Sơ Nhất, vui vẻ vô cùng.
"Lần này các em đến đây làm gì vậy."
Bị cô nhóc Long kích thích, Lâm Sơ Nhất dứt khoát đè chặt cô nhóc không cho nhúc nhích. Một tay đè, tay còn lại thì bị Park Hyo Min ôm lấy vùi sâu vào biển dịu dàng.
"Tuy đã khéo léo từ chối show hát mừng năm mới nhưng vài sân khấu cuối năm Trình Kim vẫn nhận cho chúng ta. Trước khi diễn ở thiên triều, tụi em chắc sẽ ở đây tham gia vài buổi diễn với lễ ra mắt."
Đội trưởng Park So Yeon lúc này đã ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng báo cáo lịch trình cho "Boss" của mình, "Cuối cùng là đêm hội của đài truyền hình thiên triều, sau khi kết thúc sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày."
"Bận rộn hơn một năm rồi, khổ cho các em."
Nghe lịch trình dày đặc, Lâm Sơ Nhất vẫn có chút thương tiếc cho mấy cô gái này.
"Boss, đừng nói vậy, tụi em đều thấy năm qua là quãng thời gian đủ đầy và thoải mái nhất từ lúc ra mắt đến giờ. Không áp lực nhiều, tài nguyên cũng không ngừng đổ vào chúng em. Nếu như vậy còn kêu khổ thì chắc bị người khác mắng chết."
Vừa chơi cù lét với Jeon Boram, Ham Eun Jung vừa lên tiếng đáp lại lời của Lâm Sơ Nhất.
Mấy người còn lại đồng loạt gật đầu, thể hiện sự đồng tình với những gì Ham Eun Jung vừa nói.
Chỉ có Park Hyo Min cúi đầu nhìn Park Ji Yeon đang bị đè lên chân Lâm Sơ Nhất, tay cô nàng nhẹ nhàng nhún nhảy, khóe mắt đều sắp thành tơ nhện cả rồi.
Tay đang ôm Lâm Sơ Nhất nâng lên hai cánh tay, đưa vào bên trong kẹp lấy.
Động tác đột ngột này khiến Lâm Sơ Nhất nghiêng đầu liếc nhìn nàng. Kết quả phát hiện Hyo Min đang mắt ướt nhèm, nhìn theo ánh mắt của cô mới rõ là đang nhìn xuống chỗ cô nhóc Long kia.
Nhưng không ngăn cản hành động của nàng, ngón tay bên trong cứ thế mà "đàn dương cầm".
"Boss, Tết Nguyên Đán của anh có kế hoạch gì vậy." Lý Cư Lệ từ nãy vẫn đang quan sát, thấy hơi xấu hổ thay cho hai cô nàng kia, mặc dù bản thân cô cũng có chút ngưỡng mộ.
Lâm Sơ Nhất không giấu diếm kế hoạch của mình: "Người nhà có sắp xếp rồi, ta chắc là đi du lịch đâu đó thôi."
Nghe đến đó Lý Cư Lệ và Ham Eun Jung cùng nhìn nhau: "Vậy Boss, chúng ta ăn cơm tất niên chung được không ạ."
"Hả?"
Câu hỏi này khiến Lâm Sơ Nhất có chút kỳ lạ.
Sau đó, hắn phát hiện Park Hyo Min và cô nhóc Long dưới chân cũng ngẩng cặp mắt đầy mê hoặc lên, hình như cũng đang chờ câu trả lời của hắn.
Cơm tất niên?!
Suy nghĩ về cụm từ này, Lâm Sơ Nhất điên cuồng rà soát dòng thời gian trong đầu. Từ lúc đào du lịch đến lúc các cô gái Long diễn xuất, khoảng thời gian giữa chúng và sắp xếp ra sao.
Hình như, cũng không phải không thể...
Thế nên hắn nói ra suy nghĩ của mình: "Hình như cũng được đấy, có điều khi nào bên các em có thời gian vậy. Ăn xong còn phải tập luyện, ta sợ cơ thể các em không chịu được."
"Boss, chúng ta nghĩ là, kết thúc diễn xuất sau đó mới ăn."
Thực ra cái ý nghĩ này, Tara các nàng sớm đã có đang suy nghĩ rồi, cho nên Park Hyo Min cũng rất rõ ràng chương trình, ở bên cạnh phải trả lời lời của Lâm Sơ Nhất.
"Sau khi kết thúc sao?" Lâm Sơ Nhất lại vừa là cả kinh, đây tính là gì cơm tất niên a. Nhưng suy nghĩ một chút tình huống của mấy cô thiếu nữ này, hình như cũng chỉ có khi đó mới có thể ăn ngon một bữa cơm đi.
Nghĩ tới đây, Lâm Sơ Nhất cũng không suy nghĩ thêm, trực tiếp gật đầu đáp ứng.
"Vậy không thành vấn đề, đến lúc đó ta sẽ an bài, các ngươi không cần quan tâm."
"Yes, cám ơn Boss."
"Cũng chỉ ngoài miệng nói một chút mà thôi sao? Không... Ahhh, Long thằng nhóc, nhẹ một chút, răng."
"Thật không biết có làm nhiễu đến Boss ngươi nghỉ phép không?"
"Yên tâm, ta sẽ an bài được, không cần lo lắng."
"Ngược lại ta không lo lắng Boss ngươi, ta là lo lắng những tình huống khác."
"Ha ha, nếu như là đào nói, các ngươi càng không cần lo lắng. Bữa cơm tất niên náo nhiệt, nàng sẽ càng vui vẻ đi."
Các huynh đệ, phiếu hàng tháng a phiếu hàng tháng a! ! ! Thêm vào dâng lên, cầu nguyệt phiếu, cầu khen thưởng a! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận