Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 226: Tại sao nhất định phải viết chương hồi danh đây (length: 12564)

Sau khi ký hợp đồng xong được mấy ngày, ban ngày, Đào và Lâm Sơ Nhất vẫn như trước. Họ cưỡi ngựa phi nhanh trên đồng cỏ, ngắm nghía đàn bò, đàn dê nhanh nhẹn, rồi ra bãi cát câu cá.
Còn Jimmy, sau khi Boss rời khỏi nhà chính, lập tức bắt tay vào trang hoàng từng căn phòng. Từ phòng khách đến phòng ngủ chính, rồi phòng phụ, phòng khách đều được tân trang lại.
Thêm vào đó, lần này quà tặng không chỉ có đất đai mà còn có các công cụ nông trại, bến tàu đánh bắt cá và vài chiếc du thuyền nhỏ, thậm chí cả dê bò cũng được đưa đến.
Vì thế, mấy ngày này, ngoài việc sửa sang, trang trí lại nhà chính cho Lâm Sơ Nhất, Jimmy còn phải làm lại hợp đồng với công nhân chăn bò, ngư dân, quản gia, công việc rất nhiều.
Quan trọng hơn là, Lâm Sơ Nhất suy nghĩ một hồi rồi giao thêm nhiệm vụ cho Govan ở tận Châu Âu, đang giải quyết nốt việc đấu giá lần trước, đó là mua hai chiếc trực thăng dân sự.
Để khi về đây nghỉ dưỡng không phải mất công lái xe đi đường xa. Mua hai chiếc trực thăng, mà khu đất này lại quá rộng, sửa lại bãi đậu trực thăng cũng đơn giản thôi, khi nào cần ra sân bay sẽ tiện hơn.
Govan ban đầu còn tưởng Boss của mình có chuyện gì, đã có chiếc máy bay chở khách siêu sang Boeing 787 rồi mà còn đòi mua trực thăng.
Đến khi nghe Lâm Sơ Nhất bảo được tặng khu đất trang trại trị giá hơn 200 triệu đô thì anh ta cũng ngẩn người ra mấy giây rồi nhận việc luôn.
So với món quà tặng lạc đà kia thì trực thăng chỉ là đồ chơi thôi.
...
Thời gian nghỉ dưỡng trôi qua nhanh nhất.
Một sáng nọ, khi Đào vừa mở cửa sổ ra, một luồng khí lạnh buốt hơn hôm qua xộc vào nhà, nàng ngước mắt lên nhìn.
Thì ra, chỉ trong một đêm, toàn bộ cảnh vật ngoài cửa sổ đều phủ một màu trắng xóa. Nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lão Cẩu và bọn Đạn cùng mấy chàng cao bồi đang dọn tuyết.
Chỉ một đêm mà tuyết đã dày đến nửa bắp chân, mà tuyết vẫn tiếp tục rơi, tuy đã nhỏ hơn.
Lúc này, Lâm Sơ Nhất cũng tỉnh dậy, ôm lấy Đào từ phía sau, “Oa, tuyết rơi nhiều quá, ta còn chưa thấy tuyết lớn thế này bao giờ.”
Với một người lớn lên ở Dương Thành thì việc chưa thấy tuyết không có gì lạ. Chỉ có điều, ở Bán Đảo nhiều năm, sau đó lại tự lập nghiệp bôn ba khắp nơi, hắn cũng đã thấy không ít cảnh tuyết.
Nhưng tuyết dày thế này, Lâm Sơ Nhất đúng là thấy lần đầu.
Dưới nhà, lão Cẩu đã mặc quần áo ấm, nhìn từ xa còn thấy những chú ngựa được các cao bồi khoác lên những tấm thảm lớn.
"Oppa, mình đi nặn người tuyết đi."
Những chuyện như này có lẽ bọn trẻ con chơi sẽ thấy có chút trẻ con, nhưng Đào thấy chơi cùng Lâm Sơ Nhất thì vừa vặn.
Nhìn Đào có vẻ hưng phấn, Lâm Sơ Nhất cũng vui lây, hắn không hề từ chối, gật đầu nói, “Được thôi, nhưng chúng ta phải làm việc đã, đóng cửa sổ lại rồi mặc thêm quần áo. Em mặc đồ ngủ thế này mà còn để gió lùa thêm mấy phút nữa là cảm mất.”
Nửa tiếng sau, Đào được Lâm Sơ Nhất quấn cho như quả bóng, cuối cùng cũng xuống được lầu.
Sau đó, hai người cùng nhau chơi ném tuyết, chỉ là sau hai lần chơi Đào nhìn lại quả cầu tuyết nhỏ xíu trên tay mình rồi nhìn sang quả cầu tuyết đường kính hơn nửa mét mà Lâm Sơ Nhất đang giơ lên đỉnh đầu.
Lập tức nàng bỏ cầu tuyết xuống đất, vẻ mặt tủi thân nhìn Lâm Sơ Nhất, “Ngươi bắt nạt ta.”
Lâm Sơ Nhất vô tội nhìn những vệt tuyết trên người, rõ ràng vừa nãy mình luôn là người bị ném mà không hề phản công.
Nhân lúc hắn sơ hở, Đào xông đến đánh Lâm Sơ Nhất.
Sợ Đào ngã, Lâm Sơ Nhất đương nhiên không dám né. Nên đành nhìn nàng tự đánh, tay rung lên làm cho quả cầu tuyết lớn rơi trúng người mình.
Ừm, trúng cả Đào luôn, coi như không phí công.
"Ha ha ha, được rồi được rồi, ta sai rồi. Không chơi ném tuyết nữa, mình nặn người tuyết thôi, tranh thủ lúc tuyết vẫn chưa lớn."
Sau khi dịu dàng phủi hết những bông tuyết trên đầu cô gái trong lòng, Lâm Sơ Nhất cười xoa mông nàng một cái. Dù mặc nhiều lớp nhưng cảm giác vẫn rất tuyệt vời.
Nghe vậy, Đào vội vàng rời khỏi người Lâm Sơ Nhất.
Quả thật, bây giờ tuyết có vẻ bắt đầu lớn hơn. Từ xa đã thấy bọn cao bồi đang lùa đàn trâu, đàn dê trở về chuồng, ngay cả những ngư dân ngoài khơi cũng lục tục quay về.
Nặn người tuyết không khó, cái khó là muốn nặn to đến đâu thôi.
Nhìn Đào đang ngồi xổm dưới đất, dùng tay thổi thổi đống tuyết. Tuy có hơi lãng mạn nhưng Lâm Sơ Nhất có chút không chịu được.
Vì vậy hắn gọi nàng lên, cầm một cái xẻng sắt xúc một đống tuyết tròn đường kính hơn một mét từ đống tuyết mà Lão Cẩu và người khác đã dọn dẹp sang.
Nhìn thành quả của mình, Lâm Sơ Nhất hài lòng gật đầu, "Như vậy chắc nhanh hơn nhỉ."
Nhưng giây sau đó, hắn liền bị Đào liếc nhìn với vẻ mặt hơi bực mình, "Oppa, em nói nặn người tuyết, nặn người tuyết, là phải hai người cùng nhau nặn a. Anh xúc tuyết thế này thì đâu có phải nặn người tuyết."
Đào có chút cạn lời với bạn trai mình, lúc lãng mạn thì rất lãng mạn. Nhưng bình thường lại như một anh chàng thẳng như ruột ngựa, chẳng biết những tế bào lãng mạn đã đi đâu mất.
Hành động của hắn nhiều khi khiến người ta dở khóc dở cười.
Dù sao thì cũng làm rồi, Đào hơi buồn cười cầm một cái xẻng khác lên, "Vậy thì xúc tuyết đi, đằng nào anh cũng xúc rồi, em cũng chẳng muốn xếp nữa."
Vốn đang thấy buồn cười, Lâm Sơ Nhất thấy Đào cũng cầm xẻng lên bắt chước, liền bật cười.
Sau đó, có chút khiêu khích nói, "Không phải là nặn người tuyết sao?"
Nghe câu nói đó, Đào đang xúc tuyết chất đống thì khựng lại ngay, cứng đờ nhìn anh bạn trai của mình, anh ấy nói vậy là thật sao?
Thế là, hai người bắt đầu một màn rượt đuổi nhau trong tuyết, một cô gái đuổi theo một chàng trai.
Hình ảnh rất ấm áp, cả hai đều rất vui vẻ.
Cuối cùng khi hai người đã làm xong người tuyết đường kính hơn một mét, cao gần hai mét. Thì trên đầu, bầu trời âm u cũng bắt đầu đổ tuyết nhiều, bông tuyết to như lông ngỗng khiến Đào và Lâm Sơ Nhất đã lâu rồi không thấy.
Vì vậy nàng vội vàng cắm hai cái xẻng vào làm hai cánh tay người tuyết, hoàn thành bước cuối cùng, sau đó lấy điện thoại ra chụp vài kiểu rồi mới quay trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên là tắm rửa thật kỹ.
Jimmy cũng đã chuẩn bị sẵn nước ấm ở phòng tắm tầng một, hai người vào là có thể dùng ngay.
Ngâm mình trong đó hơn nửa tiếng, hai người mới ra phòng khách, tận hưởng hơi ấm từ lò sưởi và mùi gỗ thơm nhè nhẹ khi đốt.
Nhìn ngọn lửa đang cháy, Đào đột nhiên ôm chặt Lâm Sơ Nhất, khiến hắn hơi lo lắng nhìn nàng, "Sao thế, lạnh quá hay nóng quá à?"
"Không có, em chỉ đột nhiên cảm thấy hạnh phúc."
Lắc đầu, Đào ôm Lâm Sơ Nhất thật chặt, hận không thể chui vào trong người hắn.
"Ngốc, anh còn tưởng em sao cơ. Vậy mà sao lại hạnh phúc, một ngày bình thường thôi mà." Xoa đầu nàng, Lâm Sơ Nhất dịu dàng nhìn Đào, “Cuộc sống bình yên như vậy, anh chỉ sợ sau này em sẽ chán thôi."
"Sao lại chán chứ, em đã mong chờ điều này bao lâu rồi, chính là muốn một cuộc sống như vậy, sao mà chán được."
Ngẩng đầu, Đào nghiêm túc nhìn Lâm Sơ Nhất, "So với việc đi du lịch trước kia, em lại thích một cuộc sống bình dị thế này hơn, khiến người ta cảm thấy chân thật hơn.”
Nghĩ một chút rồi nàng lại nói, “Cũng không phải là du lịch không vui, mà chỉ là những cảnh đẹp đó và cái không khí không thường nhật, có cảm giác như là trong giấc mơ ấy.”
Lâm Sơ Nhất rất hiểu ý Đào, du lịch vốn là để theo đuổi những điều huyền bí, những cảm xúc như trong giấc mơ, "Ừ, vậy sau này khi nghỉ ngơi em muốn ở đây dưỡng sức hay là muốn đi du lịch."
"Em đều được, chỉ cần oppa ở bên cạnh, dù là xuống địa ngục em cũng theo."
Đào một lần nữa rúc vào lòng Lâm Sơ Nhất, rất tự nhiên, bình tĩnh nói ra câu nói này.
Lần này Lâm Sơ Nhất không trả lời, nhưng hành động ôm chặt Đào vào lòng cũng nói rõ rằng tim hắn cũng đang rộn ràng.
...
Trận tuyết này rơi rất lâu, nghe bọn cao bồi nói thì đây là một trong những trận tuyết lớn nhất mấy năm gần đây, liên tục kéo dài hai ngày. Giữa chừng tuyết có ngớt rồi lại rơi, nhưng tuyết đọng cũng dần dày đến đầu gối.
Nhưng những điều này chẳng liên quan gì đến Đào nữa rồi, bởi kỳ nghỉ của cô đã sắp kết thúc.
Vốn là Lâm Sơ Nhất nói có thể đợi đến cuối cùng một ngày trở về nữa, bất quá Đào không nghĩ, nàng muốn cùng mình oppa ở trong căn hộ nằm hai ngày khôi phục lại tâm tình.
Cứ như vậy tiếp tục chơi tiếp, sau đó trở về thì trực tiếp công việc. Hai người cực đoan chênh lệch, nàng thật sợ thời điểm mình đến không chịu nổi, trực tiếp lui một dạng đi.
Lời của Đào khiến Lâm Sơ Nhất cười rất lâu, nhưng là nghe theo ý tưởng của nàng, để cho Jimmy với nhân viên phi hành đoàn bên kia trao đổi tình hình Bán Đảo.
Ngày thứ 3 buổi sáng, một chiếc máy bay trực thăng thuê đáp xuống trang viên tại một nơi tạm thời dọn dẹp ra trên đất trống, đón Đào cùng Lâm Sơ Nhất mấy người đi.
Về phần đoàn đội những người khác, đã sớm mang theo hành lý cùng một số đồ, nhấc một ngày trước đi trước sân bay Boston bên kia.
Lại vừa là mười mấy tiếng thời gian bay, đợi hai người lần nữa đứng ở Seoul trên đất thì, vừa lúc là ngày thứ 2 buổi chiều.
Ngồi lên xe trở lại nhà trọ của hai người, đã theo bản năng cùng lúc chạy tới sân thượng cái ghế sa lông kia nằm một hồi.
Trang viên bên kia là tuyết rơi, nhưng Seoul còn không có, hơn nữa còn là trời quang đãng.
Ở dạng thời tiết này phơi nắng nằm trên ghế sa lông, thật là quá thoải mái.
Phía sau 2 ngày nghỉ phép cuối cùng, cũng là ở phơi nắng mà qua.
...
Buổi sáng 9 giờ chỉnh, vừa đúng lúc đưa Đào đến công ty ngu ngốc bên kia Lâm Sơ Nhất, cũng là nằm ở trên ghế duỗi người. Gần một tháng du lịch nghỉ phép này, cũng là khiến hắn lười nhác hơn.
Ngày hôm qua Lý Nhiên hỏi hắn có cần tới nước Pháp bên kia xem qua sổ sách không, kết quả trực tiếp bị Lâm Sơ Nhất cự tuyệt.
Thứ nhất, hắn tin tưởng Lý Nhiên. Thứ hai, trong đội ngũ quản lý của Govan có chuyên gia kế toán. Thứ ba, cũng là... quan trọng nhất, hắn lười, hắn không muốn lại bay qua.
Cùng lắm thì bị lừa ít tiền thôi~, có hệ thống vạch trần hắn cái gì cũng không sợ, lừa tiền liền đá người, có thể tốn tiền nhận rõ một người đối với Lâm Sơ Nhất hiện tại mà nói, thật sự không đáng để tính toán.
Đang lúc này vươn người vừa mới duỗi chưa được hai phút, chuông điện thoại di động liền vang lên, cúi đầu nhìn một cái, là Bambi.
Nghe máy câu đầu tiên là...
"Ta Đại Tình Thánh, lúc nào đến gặp một lần ta đây cái Tiện Thiếp không có lương tâm a."
Còn hết nợ, thường ngày đổi mới. Đặt phòng chống trộm, hơn một tiếng sau đổi mới tiết Logo, sau đó lại có thể xem, số chữ sẽ không thua
Bạn cần đăng nhập để bình luận