Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 966: Phía dưới không có

Chương 966: Phía dưới không có
Trịnh Văn Long quyết định xong chuyện bên này, Long Trần cung cấp đan phương, đều là đan phương cấp bảy, cấp tám, còn có một bộ phận đan phương kinh điển cấp sáu. Mỗi một loại đan dược, khi so sánh với các loại đan dược khác, đều mạnh hơn đan dược Đan Cốc bán ra khoảng 30; 40%. Những đan dược này một khi lưu thông trên thị trường, sẽ tạo thành cú sốc cực lớn cho Đan Cốc. Dù sao Hoa Vân tông cũng đối đầu với Đan Cốc, không sợ Đan Cốc trả thù. Long Trần cần mượn sức Đan Cốc để luyện đan, đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Năng lực luyện đan của một mình Long Trần có hạn, nếu việc gì cũng đích thân luyện, hắn sẽ không có thời gian tu hành. Vì vậy hợp tác vô cùng quan trọng.
Tiễn Trịnh Văn Long đi, Long Trần cũng yên lòng. Bởi vì hắn cũng giao cho Trịnh Văn Long một bộ phận đan dược cần thiết cho Long Huyết chiến sĩ để luyện chế, như vậy hắn sẽ không cần vất vả như thế.
Lặng lẽ trở về động phủ, Long Trần không dám trực tiếp đi vào mà lặng lẽ đến gần. Khi nghe thấy tiếng cười như chuông bạc từ nơi không xa truyền đến, Long Trần mới dám tiến lên. Nhưng vừa nghe được một câu, hắn lập tức muốn quay người bỏ chạy.
"Các ngươi không biết đâu, Long Trần lúc đó có thể thảm, thế mà dám đi tiểu ngay trước mặt người ta. A, Long Trần ngươi đến đúng lúc quá. Tiểu Nguyệt muội muội có thể không tin, ngươi nói xem, có đúng là ngươi từng làm không?" Đường Uyển Nhi mắt sắc, lập tức thấy Long Trần lén la lén lút muốn chạy.
Vốn dĩ ba nàng đang cùng nhau trò chuyện, nhưng chủ đề toàn là Long Trần. Không biết ai mở lời trước mà nói tới chuyện xấu hổ của Long Trần. Đường Uyển Nhi lập tức nhớ tới lần đầu gặp Long Trần. Thấy cả ba người đều nhìn mình, Long Trần hận không thể mua miếng đậu hũ đâm đầu cho rồi. Dù mặt dày như Long Trần, có thể so với tường thành cũng cảm thấy nóng bừng.
"Nói lung tung, đó rõ ràng là dìm nước thất quân mà." Long Trần tức giận nói.
Lúc trước khi mới vào Huyền Thiên Biệt Viện, Long Trần đi qua một cây cầu treo, có kẻ nhìn Long Trần không vừa mắt, muốn đá hắn xuống, kết quả bị Long Trần ném xuống sông. Tên kia không phục, há mồm mắng chửi, Long Trần tức giận liền dìm nước thất quân. Ngay lúc đại triển hùng phong thì bị Đường Uyển Nhi vô tình đi qua nhìn thấy, trách Long Trần lưu manh. Đó là tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau, bây giờ bị lôi chuyện cũ ra, quá mức xấu hổ.
"Ha ha ha..."
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Long Trần, cả ba nàng cùng nhau cười vang. Biểu cảm của Long Trần lúc này thật quá hiếm thấy.
Cứ cười đi, sớm muộn gì có một ngày để các ngươi phải bám lan can, níu ga giường cho coi. Long Trần trong lòng oán hận nghĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy tâm viên ý mã. Lúc này Nguyệt Tiểu Thiến không có mang mạng che mặt. Ba mỹ nữ đều là tuyệt thế giai nhân, bây giờ tụ tập một chỗ, hoa nở rộ cùng nhau, thật sự là những phong cách đẹp khác biệt, có dịu dàng, có quyến rũ, có thuần khiết, khiến Long Trần ngứa ngáy trong lòng.
"Này này, chỉ cười không có ý nghĩa gì. Chúng ta chơi trò chơi đi." Long Trần cười hắc hắc nói.
"Trò chơi gì?"
"Minh châu thầm trộm." Long Trần cười hắc hắc, trong mắt ánh sáng bắn ra bốn phía.
"Minh châu thầm trộm? Nghe tên thật thú vị, chơi như thế nào?" Đường Uyển Nhi không hề phát hiện gì, Mộng Kỳ thì đã ngậm miệng lại, lên tiếng hỏi.
"Hắc hắc, là ta sẽ bỏ một hạt châu vào trong cổ áo ngươi. Sau đó ta bịt mắt lại, ngươi không được động. Xem xem có nhanh chóng sờ thấy hạt châu ở trên người ngươi được không." Long Trần cười hắc hắc nói.
"Cái này có gì vui? Ái da, ngươi cái đồ háo sắc này." Đường Uyển Nhi lúc này mới phản ứng ra Long Trần giở trò, ánh mắt của Long Trần đang đảo qua đảo lại trên người nàng, như muốn tìm chỗ bắt đầu vậy.
"Thôi được rồi, Long Trần đừng có quậy. Tới ngồi một lát đi, hiếm khi mọi người xuống đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện." Mộng Kỳ lên tiếng.
Long Trần thở phào nhẹ nhõm. Đường Uyển Nhi không hề tỏ ra bất mãn với Nguyệt Tiểu Thiến, ngược lại rất nhiệt tình, hai người nói chuyện cũng rất vui vẻ. Điều này khiến Long Trần không khỏi hướng Mộng Kỳ liếc mắt tỏ ý cảm kích. Mộng Kỳ liền đáp lại Long Trần bằng một nụ cười ấm áp, khiến Long Trần trong lòng xao động. Bỗng nhiên anh nghĩ đến tình cảnh lúc ban đầu ở Linh giới, khi cùng Mộng Kỳ tắm chung.
Mỗi tấc da thịt của Mộng Kỳ đều trắng như ngọc, tựa tác phẩm của Thần. Xúc cảm sạch sẽ cùng ánh mắt ngượng ngùng của Mộng Kỳ khiến Long Trần không tự chủ được mà rung động. Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Long Trần, mặt Mộng Kỳ cũng đỏ lên. Nàng rất hiểu Long Trần, biết anh đang nghĩ gì, cúi mặt xuống, không dám nhìn Long Trần.
"Long Trần, ngươi kể chuyện cho bọn ta nghe đi." Đường Uyển Nhi bỗng lên tiếng nói.
"Không kể." Long Trần bị làm gián đoạn, tức giận đáp.
"Hỗn đản, ngươi muốn bị đánh có phải không?" Đường Uyển Nhi giơ nắm đấm nhỏ lên uy hiếp.
Long Trần bất đắc dĩ, uể oải nói: "Được rồi, vậy thì kể một câu chuyện cho hay. Ngày xưa có một tên thái giám..."
Nói đến đây, Long Trần bỗng im bặt, Đường Uyển Nhi không biết mình bị mắc bẫy liền hỏi: "Rồi sao?"
Long Trần thở dài, trên mặt lộ vẻ đau thương, dùng giọng trầm thấp nói: "Rồi sao… phía dưới… không có."
Đường Uyển Nhi giận tím mặt, đây tính là chuyện gì, không phải qua loa người sao?
Mặt Mộng Kỳ đỏ bừng mắng: "Lưu manh!"
Nguyệt Tiểu Thiến nghe Mộng Kỳ nhắc nhở, cũng hiểu ra, mắng: "Đồ háo sắc!"
Chỉ có Đường Uyển Nhi ngơ người ra một lúc, mới hiểu được ý nghĩa của những lời Long Trần vừa nói, nắm đấm liền như mưa rơi trút lên Long Trần.
Sau một hồi đùa giỡn, mọi người đều thoải mái hơn, Nguyệt Tiểu Thiến hỏi về chuyện đan dược, Long Trần kể lại mọi việc cho Nguyệt Tiểu Thiến nghe, cuối cùng cô cũng yên lòng.
Những ngày tiếp theo, Long Trần cũng bắt đầu tu hành, ngưng tụ Khai Thiên Thần Phù. Một hơi ngưng tụ ra hai mươi bảy thần phù, chính là ngưng tụ hết tất cả phù văn của ba chiêu thức đầu tiên của Khai Thiên. Nhưng đến khi ngưng tụ phù văn của chiêu thức thứ tư của Khai Thiên thì huyệt đạo của Long Trần đau nhức, vậy mà không cách nào ngưng tụ được nữa.
Nếu cứ cố ép mà ngưng tụ thì có nguy cơ vỡ nát huyệt đạo. Long Trần không dám liều lĩnh. Chẳng trách Phong Hành Liệt dặn Long Trần không được tùy tiện thử chiêu thứ tư của Khai Thiên, trừ khi đạt đến cảnh Chú Đài, nếu không sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Tuy vậy Long Trần cũng đã ngưng tụ được hai mươi bảy đạo thần phù. Ngưng tụ thần phù bất quá chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai là tẩm bổ thần phù.
Long Trần thân là đan tu, có cách tẩm bổ thần phù đặc biệt. Hắn có thể thông qua đan dược, để phù văn hấp thụ chi lực trở nên to lớn, hấp thụ linh nguyên tự tẩm bổ. Nhưng đây vẫn là quá trình mất thời gian. May mà hiện tại Long Trần không có quá nhiều việc bận, vừa hay có thời gian dài tu hành.
Trong khoảng thời gian này, các Long Huyết chiến sĩ nhờ Vạn Cổ Trường Minh Đăng phụ trợ mà Ích Hải đã được mở rộng đến mức tối đa. Mỗi người đều có khí hải đường kính vạn dặm. Hơn nữa tu vi của họ cũng tăng lên nhanh chóng, nhanh hơn mấy chục lần so với bình thường cố gắng tu hành bằng đan dược.
Điều quan trọng nhất là có Vạn Cổ Trường Minh Đăng phụ trợ, họ không cần khổ tu mà mỗi ngày cứ như đang ngủ. Họ tiến vào một loại trạng thái thai tức kỳ diệu. Trong tình huống này, tu vi của họ tăng vọt, căn cơ vô cùng vững chắc. Hơn nữa phương thức tu hành này khiến tinh thần cảnh giới của họ không ngừng tăng lên. Dường như trong giấc mộng, họ cảm ngộ được rất nhiều điều trước kia chưa từng nghĩ tới.
Trong khi các Long Huyết chiến sĩ đang tu hành trong hạnh phúc thì Huyền Thiên Đạo Tông mỗi ngày một đổi mới. Mấy triệu cường giả ngày đêm thúc đẩy tốc độ, hết tòa nhà cao tầng này đến tòa nhà khác vụt lên từ mặt đất với tốc độ chóng mặt.
Thời gian từng ngày trôi qua, thoáng chốc đã qua năm tháng. Ngày hôm đó, Long Trần cùng mọi người cùng nhau xuất quan. Vì không xuất quan cũng không được. Huyền Thiên Đạo Tông dưới sự thúc đẩy ngày đêm của mấy triệu cường giả đã hoàn toàn xây xong.
Bây giờ Huyền Thiên Đạo Tông so với trước đây càng lộng lẫy hơn gấp mười lần. Huyền Thiên đại điện cao vút tận mây xanh, xa hoa lộng lẫy, khí phách tuyệt luân. Tượng Huyền Thiên Lão Tổ cũng trở nên rực rỡ hơn. Trên Huyền Thiên quảng trường, tất cả cửa hàng đều được làm bằng vật liệu chắc chắn nhất, có thêm trận pháp gia trì. Sàn đá bóng loáng như gương, rộng rãi sáng sủa.
Bây giờ Huyền Thiên Đạo Tông đã lột xác, tràn đầy sức sống. Hôm nay tổ chức đại hội khánh thành để ăn mừng. Toàn bộ quảng trường Huyền Thiên đã được bày kín bàn tiệc, mỹ tửu món ngon đã sớm chuẩn bị xong. Khi Long Trần cùng mọi người tới nơi, toàn bộ quảng trường vang lên một tràng kinh ngạc.
Vì bọn họ phát hiện sau năm tháng không gặp, tất cả các Long Huyết chiến sĩ từ lúc đầu ở cảnh giới Ích Hải sơ kỳ đã tiến vào Ích Hải trung kỳ, thậm chí Cốc Dương, Quách Nhiên và các quân đoàn trưởng khác đều đã tiến vào Ích Hải thất trọng thiên, bất ngờ tiến vào Ích Hải hậu kỳ. Mới có năm tháng mà tốc độ tu hành đã quá kinh người rồi. Nhìn các chiến sĩ Long Huyết quân đoàn tiến vào, mọi người không khỏi dâng lên lòng kính trọng. Cho dù là cường giả cảnh giới Chú Đài cũng không khỏi cảm thán, thế giới này sau này sẽ là của bọn họ.
Lúc này Long Trần mới hiểu rõ vì sao Vạn Cổ Trường Minh Đăng, dù ở thời cổ đại, cũng là vật phẩm vô cùng trân quý. Năng lực hỗ trợ tu hành này thực sự quá nghịch thiên. Mọi người tu vi tăng lên nhanh chóng. Đến tháng đầu tiên, tất cả đều đã bước vào Ích Hải tam trọng thiên, sau đó tốc độ tu hành mới chậm lại. Nhưng cái gọi là chậm này là so với tốc độ trước đó. Nếu so sánh với tốc độ tu hành của những cường giả bên ngoài thì vẫn đáng sợ vô cùng.
Hơn nữa Long Trần cũng thăm dò được một vài quy luật của Vạn Cổ Trường Minh Đăng. Nó có thể giúp người ta nhanh chóng Trúc Cơ, khiến người ta có căn cơ vô cùng vững chắc. Nhưng khi cảnh giới của người tu hành tăng cao, tác dụng hỗ trợ cũng sẽ thu nhỏ lại, trên thực tế là Vạn Cổ Trường Minh Đăng đang cố tình thu liễm.
Lúc đầu Long Trần không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau này anh đã nghĩ thông. Vạn Cổ Trường Minh Đăng không giống với những bảo vật thông thường, nó có quy tắc của riêng mình. Sau khi cảnh giới người tu hành đã cao, nó sẽ thu về một phần phúc trạch của mình, để người tu hành tự mình đi lĩnh hội những thứ gì đó, không để người ta ỷ lại vào nó. Nếu sinh ra tính ỷ lại, vậy thì nó không còn là hỗ trợ mà sẽ là đốt cháy giai đoạn, mang đến tai họa diệt vong cho người tu hành. Đây cũng chính là vì sao Vạn Cổ Trường Minh Đăng, ở thời cổ đại cũng là một bảo vật khó tìm. Tác dụng của nó chỉ phát huy vào cảnh giới sơ kỳ. Đến trung kỳ thì phúc trạch sẽ giảm đi và đến cuối cùng thì về cơ bản không có tác dụng.
Cho nên khi Long Trần xuất hiện đã khiến toàn trường chấn động, cả Âu Dương Thu Vũ và Thủy Vô Ngân cũng phải giật mình kinh ngạc. Sau khi đại điển kết thúc, Long Trần gặp lại những người như Phong Ca Ngâm, những người đã cùng anh kề vai chiến đấu. Hôm đó, mọi người cười ha ha, uống đến hôn thiên ám địa. Đại điển kéo dài ròng rã bảy ngày bảy đêm. Kể từ đó Huyền Thiên Đạo Tông xưng hùng Đông Hoang, không còn đối thủ.
Sau khi đại điển kết thúc, các tông môn dần dần giải tán. Qua lần tái thiết này, trong lòng họ hoàn toàn yên tâm vì thái độ của Huyền Thiên Đạo Tông khiến họ an lòng. Họ tới đây làm việc cũng có thêm một khoản thu nhập không nhỏ. Khi tất cả khách mời đều đã rời đi, Huyền Thiên Đạo Tông tự chúc mừng thêm ba ngày nữa. Lúc này Huyền Thiên Đạo Tông trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết, lực ngưng tụ và lòng hướng tâm chưa từng có.
Vào một buổi chiều hoàng hôn vài ngày sau, một chiếc phi chu khổng lồ chậm rãi đáp xuống Huyền Thiên Đạo Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận