Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 3576: Lão tử không phải tới để giận

"Dừng tay, sư huynh Long Trần là người một nhà, các ngươi cho ta biết chừng mực." Đồ Hổ giận dữ nói.
Vốn dĩ tại học viện Thiên Long Thần Giáp, các đệ tử chia thành phe phái, trước kia tại học viện Thiên Long Thần Giáp chỉ có ba đại thiên kiêu, mỗi người đều có phe phái riêng.
Sau này, Quách Nhiên tiến vào học viện Thiên Long Thần Giáp, thể hiện thiên phú chú khí kinh người, thực sự là phá vỡ bố cục cố hữu, trở thành thiên kiêu đỉnh cấp thứ tư của học viện Thiên Long Thần Giáp, "Thiên Long tam kiệt" biến thành "tứ kiệt".
Chỉ là, quá trình trưởng thành của Quách Nhiên vô cùng gian nan, dưới sự chèn ép và loại trừ đủ kiểu của ba thế lực lớn, từng bước một tiến lên, trong đó đã trải qua không biết bao nhiêu tủi nhục và trắc trở.
Vốn dĩ, những người không có căn cơ, không có bối cảnh gì như Quách Nhiên đáng lẽ sớm đã bị gạt bỏ, nhưng vận khí của Quách Nhiên vô cùng tốt, tại một buổi luận đạo, bài phát biểu của hắn đã được viện trưởng đại nhân nghe thấy.
Viện trưởng đại nhân đã từng khen ngợi Quách Nhiên vài câu, thoáng cái, địa vị của Quách Nhiên theo đó lên cao, viện trưởng đại nhân đã lên tiếng thì những người khác cũng không dám giết Quách Nhiên nữa.
Tuy nhiên, dù không dám lấy mạng của hắn nhưng các loại áp chế vẫn không hề giảm bớt, nhất là sau khi Quách Nhiên có được người sùng bái và xây dựng thế lực của riêng mình, mối quan hệ với ba thế lực lớn như nước với lửa, tuy không đến mức đánh nhau sống chết nhưng phân tranh không ngừng, hễ có cơ hội là những người phe Quách Nhiên sẽ bị chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được.
Mặc dù Quách Nhiên liên tục bị đàn áp nhưng vẫn có vô số người một lòng một dạ theo sát hắn, vì Quách Nhiên thật tâm giúp đỡ và dạy bảo họ, việc họ theo Quách Nhiên là vì nhân phẩm của hắn.
Chỉ có điều, thế lực của Quách Nhiên là yếu nhất trong bốn thế lực, bị ức hiếp là chuyện thường ngày, mà cao tầng thì căn bản không để ý đến những chuyện này, có tố cáo cũng vô ích.
Cho nên, trên phi thuyền mới có đệ tử buông lời chán nản thoái chí, cảm thấy cao tầng không ra gì, hoàn toàn không thấy hy vọng, cũng là vì vậy.
Bây giờ tình thế đã nguy cấp, mọi người không nghĩ đến chuyện đoàn kết đối phó ngoại địch mà lại còn suy nghĩ chuyện nội đấu, thực sự khiến người khác khó chịu.
Vốn dĩ mấy ngày nay, những người phụ trách canh gác cửa hẳn là người của phe Quách Nhiên, không ngờ lại xảy ra biến cố, bị thay ca tạm thời, đây cũng là lý do khiến Đồ Hổ vừa nhìn thấy những người này thì lòng đã thấy bất an.
"Ít nói lời vô nghĩa, lập tức bó tay chịu trói, dám phản kháng thì g·iết c·h·ết không cần hỏi tội." Một kẻ cầm đầu cười lạnh nói.
Rõ ràng là, bọn chúng không hề quan tâm Long Trần có phải là gián điệp hay không, cái chúng quan tâm là tìm một cái cớ quang minh chính đại để ra tay với Đồ Hổ và người của phe hắn.
Hàng trăm cường giả mặc áo giáp xông đến, binh khí sắc bén chĩa vào người Đồ Hổ, căn bản không cho bọn họ cơ hội triệu hoán chiến giáp, Đồ Hổ tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Triệu Thanh, ngươi có biết hắn là ai không? Ngươi ngăn cản chúng ta, sư huynh Quách Nhiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Đồ Hổ giận dữ hét lớn.
Tên Triệu Thanh kia đột nhiên làm chiếc mũ giáp kêu lên răng rắc, phần mặt nạ được mở ra, để lộ khuôn mặt của hắn, hắn liếc nhìn Long Trần một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉa mai: "Hắn tính là cái quái gì chứ? Cho dù đích thân Quách Nhiên đến thì sao chứ? Lão t·ử ở đây cảnh cáo các ngươi, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, nếu không g·iết c·hết không cần hỏi tội. Ta đếm ba tiếng, đừng ép ta g·iết người, ba...hai..."
"Két!"
Đột nhiên, một bàn tay to lớn chụp lấy cổ của hắn, bộ giáp bảo hộ làm bằng thép cứng trước bàn tay kia yếu ớt như bùn, bị bóp nát trong nháy mắt.
Long Trần ra tay, một bàn tay lớn tóm lấy yết hầu Triệu Thanh, nhấc bổng hắn lên như gà con.
"Sư huynh Long Trần..." Đồ Hổ và những người khác thất kinh.
"Hô hô hô..."
Ngay lúc đó, mười mấy người cùng lúc ra tay, binh khí trong tay đâm thẳng vào người Long Trần.
"Rầm rầm rầm..."
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng sắt thép vỡ vụn hòa lẫn với tiếng thân thể nổ tung phát ra, mọi người không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thân thể của những kẻ kia sụp đổ, giáp nát cùng với máu thịt văng tung tóe, vậy mà tất cả đều bị diệt s·át.
Đồ Hổ và những người khác sợ ngây người, Long Trần vậy mà g·iết người, họ vẻ mặt hoảng sợ, g·iết người ở đây là một việc khó lường.
"Ngươi nói ta tính là cái quái gì? Vậy ta sẽ cho ngươi xem, lão t·ử rốt cuộc là cái gì." Long Trần lạnh lùng nhìn Triệu Thanh, bàn tay lớn vừa dùng sức, một tiếng nổ vang lên, thân thể Triệu Thanh ầm ầm sụp đổ, hóa thành huyết vụ đầy trời.
"Ông!"
Ngay lúc này, đại trận vang lên ầm ầm, hiển nhiên có người đã kích hoạt đại trận, Đồ Hổ và mọi người lập tức tê cả da đầu, bọn họ bị đại trận khóa c·h·ặt.
"Oanh!"
Đột nhiên một bóng người xuất hiện, một k·i·ếm chém vào đại trận, đại trận đó lại bị một k·i·ếm đánh thủng.
"Cái gì?"
Mọi người kinh hãi, không biết từ lúc nào bên cạnh Long Trần xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ thẫm, tay cầm trường k·i·ếm hỏa diễm, chính là nàng một k·i·ếm đã đánh tan kết giới, uy lực của đại trận trong nháy mắt tan biến.
Nữ tử đó không ai khác chính là Hỏa Linh Nhi, lúc ở Thanh Vũ thành, Hỏa Linh Nhi đã thức tỉnh, chính vì nàng thức tỉnh mà Long Trần mới dám trực tiếp ra tay với những ma thú kia.
Long uy của Long Trần lúc đó chẳng qua chỉ là một lần khảo nghiệm, nếu thất bại vẫn còn có Hỏa Linh Nhi cứu trận.
Hỏa Linh Nhi lúc này đã hoàn toàn thôn phệ Viêm Hư Chi Diễm, đáng tiếc là nàng cuối cùng vẫn không nắm giữ được phù văn Viêm Hư, bởi vì trong ngọn lửa của Viêm Hư không có bản mệnh phù văn.
Dù là vậy, vì đã thôn phệ một lượng lớn hỏa diễm, Hỏa Linh Nhi đã nắm giữ được một tia Viêm Hư chi lực.
Mặc dù không thể giống như Băng Phách ngưng tụ đại chiêu phù văn, nhưng một tia Viêm Hư chi lực này vẫn vô cùng cường hãn, đặc biệt là đối với trận pháp kết giới, có lực t·à·n p·h·á vô cùng đáng sợ.
Cho nên, Hỏa Linh Nhi tay cầm Chân Hỏa k·i·ếm, một kích đã đả thủng kết giới, chiêu đại của kết giới trong nháy mắt bị đánh tan.
Kết giới bị đánh thủng ra một cái lỗ lớn mấy ngàn dặm, trong khoảnh khắc đó, âm thanh cảnh báo chói tai vang vọng khắp trời.
Long Trần quay đầu liếc nhìn Đồ Hổ nói: "Xin lỗi, ta đến Ma La Tinh Vực là để cứu người, không phải để xả giận, thời gian của ta rất quý giá, ác ý làm chậm trễ thời gian của ta, tức là hại mạng của ta, nên kẻ đó chính là địch của ta. Mà khi đối mặt với kẻ địch, ta xưa nay không hề nhân từ nương tay, bọn chúng đã không cho ta vào thì ta cũng chỉ có thể g·iết mà vào."
Long Trần nói xong liền bước vào bên trong kết giới, từng bước một tiến vào thành, Hỏa Linh Nhi tay cầm Chân Hỏa k·i·ếm, xung quanh hỏa diễm thiêu đốt, đi theo phía sau Long Trần.
Nơi Hỏa Linh Nhi đi qua đều là hỏa diễm thiêu đốt, hư không sụp đổ, t·h·i·ên địa vặn vẹo, cả thế giới như muốn bị nàng đốt lên, cái uy áp kinh khủng kia khiến tất cả mọi người sợ hãi.
"Sư huynh Long Trần, chúng ta có chuyện gì thì nói cho dễ nghe..."
Đồ Hổ thấy vậy, vội vàng đuổi theo, Long Trần có vẻ như muốn đồ thành a, nếu như Long Trần thực sự đồ thành thì những người như bọn họ, thực sự trở thành ác nhân.
"Kẻ nào dám đến thành Thiên Long của ta..."
Lúc này, bầu trời vang lên ầm ầm, vô số cường giả mặc chiến giáp xuất hiện, một người cầm đầu cao giọng hét lớn, nhưng mà khi hô được một nửa thì đột nhiên câm nín, hắn nhìn cái bóng người đen ngòm kia liền ngây ngốc.
"Trên đời này còn có nơi nào mà ta không dám đến sao?" Long Trần nhìn người đó, khóe miệng nở một nụ cười mỉm, dù không nhìn thấy mặt nhưng giọng nói này, Long Trần vĩnh viễn nhớ kỹ.
"Lão đại..."
Đột nhiên, Quách Nhiên cởi bỏ chiến giáp trên người, nhào đến trước mặt Long Trần, quỳ rạp xuống đất, ôm lấy bắp đùi của Long Trần khóc lớn thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận