Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 3003: Song mỹ liên thủ

Chương 3003: Song mỹ liên thủ
Bởi vì Long Trần mặc một thân trường bào màu đen, người của Thanh Hà cung vẫn không thể xác định thân phận của Long Trần. Nhưng khi Tiêu Dao minh cùng các tiễn thủ của Lạc môn cung xuất hiện, bọn họ cuối cùng tin rằng Long Trần đến từ Lăng Tiêu thư viện.
“Phụt phụt phụt...”
Các tiễn thủ liên tiếp bắn ra những mũi tên như mưa, cường giả Thanh Hà cung ngã xuống liên tục, nơi đây bọn họ như bia sống.
Những tiễn thủ được Long Trần chọn lựa đều là những chiến sĩ có tiễn thuật cường đại, ra tay tàn nhẫn và tấn công sắc bén.
“Giết bọn chúng!”
Vị sư huynh giận dữ hét lên. Một đám tiễn thủ hạng xoàng mà cũng dám đánh lén bọn họ.
Cường giả Thanh Hà cung tức giận gầm lên, bất chấp tên bay, xông lên phía trước. Chỉ cần áp sát những tiễn thủ kia, họ sẽ mặc cho bọn họ chém giết.
Nhưng khi bọn họ hứng chịu mưa tên, hy sinh mười mấy người rồi vừa vọt được đến gần các tiễn thủ thì Tiêu Dao minh và đệ tử Lạc môn núp sau những tảng đá lớn đồng loạt hét lớn rồi xông ra.
Hơn bốn trăm người lập tức bao vây các cường giả Thanh Hà cung, song phương lập tức giao chiến ác liệt.
Vị sư huynh cầm Phân Thủy Thứ, sau khi ra lệnh xong, liền lao về phía Long Trần, hắn muốn đoạt lại Thần Tú Thủy Tiên.
“Xoẹt.”
Thân hình hắn vừa động, một đạo kiếm khí sắc nhọn xé rách hư không, khiến hắn cảm thấy linh hồn phát lạnh. Hắn vội quay người ngăn cản, không rảnh mà giết Long Trần.
“Đương.”
Tia lửa tóe ra, thân hình Mục Thanh Vân rung lên, bị đánh bay về sau. Còn vị sư huynh của Thanh Hà cung biến sắc mặt. Dù hắn đã đỡ được một kiếm của Mục Thanh Vân, Phân Thủy Thứ của hắn lại bị chém thủng một lỗ bằng hạt gạo.
Nên biết, Phân Thủy Thứ của hắn là một kiện linh binh cực mạnh, vừa cứng vừa dẻo, có thể điều hòa một phần lực công kích. Nếu không có Phân Thủy Thứ này, hắn cũng không dám đối phó Kim Tinh Đằng Xà.
Nhưng linh binh này bị Mục Thanh Vân chém một lỗ nhỏ, lại ảnh hưởng đến sự vận chuyển của các phù văn bên trong, khiến hắn vừa kinh sợ, tức giận lại đau lòng.
“Xuy xuy xuy xoẹt…”
Ngay lúc vị sư huynh của Thanh Hà cung đau lòng thì đầy trời kiếm quang màu tím hiện ra, Lạc Băng, Lạc Ngưng hai tỷ muội xuất hiện.
Lạc Băng và Lạc Ngưng tay cầm trường kiếm, toàn thân tử khí lưu chuyển. Hai chị em gái cùng lúc xuất thủ, lúc thì tấn công lúc lại phòng thủ, vậy mà phối hợp ăn ý đến hoàn hảo.
Long Trần lần đầu thấy Lạc Băng và Lạc Ngưng liên thủ tấn công, không ngờ khi hai người liên thủ lại có những biến hóa tinh diệu đến thế.
“Đương đương đương đương…”
Lạc Băng, Lạc Ngưng liên thủ, tử khí bốc lên, phi kiếm tím đầy trời, trên dưới bay múa. Hai tỷ muội bay lượn giữa trường kiếm, một người anh tư bừng bừng, một người linh động như tiên, vậy mà dồn vị sư huynh của Thanh Hà cung vào thế chỉ biết tức giận gầm lên mà không có sức phản công.
Long Trần bỗng nhiên cười, Lạc Băng và Lạc Ngưng thật thông minh, lần trước Long Trần ra tay tấn công Sở Dương, chiêu thức liên tục dồn ép khiến Sở Dương bị áp chế, không thể sử dụng cả chiêu mạnh.
Lần này hai tỷ muội dồn ép vị sư huynh của Thanh Hà cung lùi lại cũng theo cách đó, cùng phương thức của Long Trần thì có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau một cách kỳ diệu.
Hai người liên tục tấn công, ban đầu Lạc Băng còn phòng thủ, nhưng sau khi phát hiện phối hợp của cả hai chỉ cần ép đối phương phòng ngự, việc còn lại là tấn công mà thôi.
Hơn nữa, sự phối hợp của hai người rất tinh diệu, chiêu nào cũng chí mạng, không cho vị sư huynh của Thanh Hà cung cơ hội nào, khiến hắn chật vật, chỉ có thể liều mạng phòng thủ.
Khi Lạc Băng và Lạc Ngưng xuất chiêu, Mục Thanh Vân phát hiện mình dư thừa, nếu ra tay ngược lại sẽ phá hỏng nhịp điệu của hai người.
Mục Thanh Vân liền chạy về chỗ Lý Sai và những người khác, cô cũng không ra tay. Cô vẫn luôn nghe lời dạy của Long Trần, không muốn tước đoạt cơ hội tăng tiến của người khác. Đôi khi, lòng tốt giúp đỡ lại trở thành cơ hội giết đồng đội.
Cô chỉ đứng quan sát. Đệ tử của Lăng Tiêu thư viện ở vào thế yếu, không phải do tu vi thấp, thiên phú kém, mà vì họ thiếu rèn luyện thực sự. Chỉ khi trải qua uy hiếp chết chóc, họ mới trở thành chiến sĩ thật sự chứ không còn là những bông hoa trong nhà ấm.
Ở chiến trường bên này, có những cường giả như Lý Sai, Chung Linh, Chung Tú, cùng với các tiễn thủ hỗ trợ từ xa, chiến sĩ trị thương làm hậu phương, các chiến sĩ của Tiêu Dao minh và Lạc môn không có bất kỳ lo lắng nào về sau.
Chỉ là lần chiến đấu này, đối mặt không phải Dị Ma không có não mà là những cường giả thật sự. Dù quân số đông nhưng đối thủ quá mạnh, ban đầu nhiều người bị thương, thậm chí có người suýt mất mạng.
Nhưng dù sao nhờ ưu thế quân số đông, khi quen với việc chiến đấu với người thật, ưu thế phối hợp của hai bang hội càng rõ ràng, người Thanh Hà cung ngày càng ít, áp lực cũng càng giảm.
“Phụt.”
Ở bên kia, Lạc Băng và vị sư huynh của Thanh Hà cung liều mạng một kiếm. Lạc Băng lùi lại, còn Lạc Ngưng nhân cơ hội chém vào lưng hắn một kiếm. Dù hắn mặc bảo giáp, vẫn không thể bảo vệ tốt khi bị Lạc Ngưng tấn công, bị chém ra một vết thương lớn.
Vừa lúc hắn bị thương, Lạc Băng đã trở lại, hai người lại tạo thành thế bao vây. Hắn vốn muốn toàn lực nhất kích để có cơ hội kết ấn, kết quả không những không có cơ hội mà còn bị trúng thêm một kiếm.
“Lạc Băng, vừa rồi muội không cần liều mạng, chỉ cần dùng hai thanh huyết mạch linh kiếm chắn phía trước, chặn đoạn đầu và giữa của Phân Thủy Thứ, chỉ cần có thời cơ thì có thể giảm mất năm thành lực công kích.
Rồi dùng Niêm Tự Quyết có thể hút binh khí của hắn, dù chỉ trong khoảnh khắc, Lạc Ngưng có thể chém hắn ba lần, hi sinh hai thanh huyết mạch linh kiếm đổi được mạng địch, cũng không lỗ.”
“Lạc Ngưng, muội quay người chém người làm gì? Với tư thế kia, chỉ cần chân trái đá một cái, có thể đá vào chân thứ ba của hắn, nếu trúng, thì hắn mất nửa cái mạng.
Nếu hắn né, thì bên trái có Lạc Băng, hắn chỉ có thể quay sang bên phải, lúc đó chẳng khác gì đưa cổ ra dưới kiếm của muội...”
Lạc Băng và hai người đang giao chiến kịch liệt, Long Trần ngồi trên bệ đá, vừa quan sát vừa phê bình, chỉ ra sai lầm của cả hai.
Dù Lạc Băng và Lạc Ngưng đủ mạnh, kinh nghiệm chiến đấu còn kém quá nhiều, không biết dự đoán đòn tấn công và sự nguy hiểm. Long Trần nhân cơ hội này chỉ điểm cho các nàng.
Long Trần cũng thấy, Lạc Băng và Lạc Ngưng có thể phối hợp ăn ý như vậy một phần vì hai chị em tâm ý tương thông, phần khác do huyết mạch của hai người sau khi kích hoạt có cảm ứng vi diệu. Đó cũng là một loại truyền thừa huyết mạch của Lạc gia.
Nếu hai người có thêm kinh nghiệm đối chiến, hai chị em liên thủ thì lực sát thương cực kỳ kinh người, cho nên Long Trần không nhịn được nhắc nhở các nàng.
Lạc Băng và Lạc Ngưng nghe Long Trần nói, xác minh lại các trận chiến trước. Các nàng thấy mình bỏ lỡ vô số cơ hội tốt. Dựa theo những lời Long Trần chỉ dẫn, nếu nắm bắt cơ hội, không đến mười chiêu, đã có thể giết chết kẻ này rồi.
Lạc Băng và Lạc Ngưng nghe Long Trần nói, bừng tỉnh ngộ, lá gan ngày càng lớn, các đòn tấn công càng thêm sắc bén quỷ dị, thậm chí có phần hiểm ác.
Còn vị sư huynh của Thanh Hà cung thì sắc mặt đại biến, Long Trần không ngừng vạch lỗi của hắn khiến hắn hoảng sợ. Trước mặt Long Trần, hắn cảm giác sinh mạng của mình nằm trong tay hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước đoạt.
"Thả ta đi, nếu không các ngươi ở đây tất cả đều phải chôn cùng với ta."
Vị sư huynh của Thanh Hà cung đột nhiên lấy ra một viên châu. Viên châu vừa xuất hiện, toàn bộ không gian rung lên, một luồng sức mạnh kinh khủng làm trời đất biến sắc. Viên châu đó ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, đủ để giết chết tất cả mọi người trong hang động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận