Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2613: Hàm Vi Đại Đế, thứ chín Thần Sứ?

Chương 2613: Hàm Vi Đại Đế, Thần Sứ thứ chín?
Trên Long Cốt Tà Nguyệt, hắc khí vô tận lúc này mới thu lại, vừa rồi Long Cốt Tà Nguyệt suýt chút mất kiểm soát, ở trạng thái t·h·i·ê·n Nộ, đây là một trạng thái vô cùng nguy hiểm, rất dễ bạo tẩu.
"Vì sao lại ngăn cản ta sớm như vậy?" Long Cốt Tà Nguyệt tức giận nói, lúc này nó vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái t·h·i·ê·n Nộ.
"Giữ lại chút sức, lỡ gặp nhân vật lợi hại thì sao?" Long Trần nói.
Thực tế trong lòng Long Trần tràn đầy kinh hãi, Long Cốt Tà Nguyệt đến cùng là tồn tại dạng gì, bị Vân Thương Đại Đế phong ấn, mà vẫn có lực lượng khủng bố như vậy.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, chiến trường trong vòng mấy vạn dặm, đã biến thành một vùng núi thây biển m·á·u, phàm là những yêu thú có thân thể bị cắt xẻ, đều bị một cỗ lực lượng bá đạo phá hủy linh hồn trong nháy mắt, c·h·ế·t.
Trên những t·hi t·hể này, vẫn còn lưu lại hơi thở tà ác, trông quỷ dị như vậy, vừa rồi Long Cốt Tà Nguyệt vận dụng lực lượng bản nguyên, chính là sức mạnh tà ác nguyên thủy nhất của nó.
"Tà Nguyệt, ngươi có thể dùng lực lượng bản nguyên dưới trạng thái phong ấn rồi?" Long Trần kinh ngạc nói.
Long Cốt Tà Nguyệt tựa hồ lúc này mới để ý đến, trầm ngâm một chút nói: "Hình như là, ha ha ha, dưới trạng thái t·h·i·ê·n Nộ, ta vậy mà có thể xông p·há phong ấn, vận dụng một phần lực lượng bản nguyên, không ngờ t·h·i·ê·n Nộ còn có loại diệu dụng này. Bất quá phần lực lượng này vẫn còn quá nhỏ, ba nghìn phù văn trên người ta, chưa kích hoạt được tới 10%."
Trong giọng Long Cốt Tà Nguyệt mang theo vẻ vui mừng, nhưng sau kinh hỉ lại có một chút ảo não, tựa như nếm được vị ngon mà lại không đủ.
"Long Trần, ta lại lần nữa tiến vào trạng thái t·h·i·ê·n Nộ, xem có thể mở được thêm lực lượng không." Long Cốt Tà Nguyệt sốt sắng muốn thử.
"Đừng, vừa rồi t·h·i·ê·n nộ chi khí của ngươi đã bắt đầu xâm nhập thần hồn ta, khả năng tiếp nhận nộ khí của ta thấp, nhỡ không khống chế nổi thì hai chúng ta sẽ nằm tại chỗ này." Long Trần vội vàng lắc đầu.
Vừa rồi Long Cốt Tà Nguyệt không khống chế được chính mình, trong đầu Long Trần, trong nháy mắt dị tượng trùng sinh, đó là sự khuất n·h·ụ·c của chính Long Cốt Tà Nguyệt, cùng hắn sinh ra cộng minh. Nếu như hắn cũng p·h·ẫ·n nộ, thì hai người sẽ triệt để mất khống chế, nhất định phải giữ một người tỉnh táo, ở phương diện khống chế p·h·ẫ·n nộ, Long Trần kém xa Long Cốt Tà Nguyệt, hắn không dám mạo hiểm.
"Vậy được, vẫn nên chờ ngươi tấn thăng Dung Thiên rồi nghiên cứu tiếp." Có lẽ thực sự không tin tưởng Long Trần, Long Cốt Tà Nguyệt cuối cùng vẫn từ bỏ, ở phương diện khống chế nộ khí bản sự của Long Trần thật sự quá kém, nó cũng không dám mạo hiểm.
"Kỳ lạ, cường giả bên kia tụ tập, vì sao không đến?" Long Cốt Tà Nguyệt bỗng nhiên nói.
"Sao ngươi biết?"
Long Trần tế ra Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô, thừa dịp xung quanh đám yêu thú còn chưa bao vây, thu lại những t·hi t·hể lớn trên đất, phải biết nơi này có đến mười mấy bộ t·hi t·hể Yêu Vương, vô cùng trân quý.
"Phía trước có vô số khí tức cường hãn, theo lý thuyết bọn họ không thể không biết tình huống bên này, tuy nhiên lại không động đậy, rất cổ quái." Long Cốt Tà Nguyệt nói.
Nhân vật cấp độ đó nhất định là cường giả dẫn quân trong Yêu Thú nhất tộc, cho dù không cảm ứng được, cũng có thể nhận được tin tức, nhưng bọn họ không nhúc nhích tí nào, khiến người cảm thấy kỳ lạ.
"Đi, đi qua nhìn một chút." Long Trần nói.
Vốn Long Trần đang dự phòng, giữ một khoảng cách an toàn, như vậy nếu như cường giả kia tới, Long Trần còn có thời gian chạy trốn.
Nhưng những cường giả kia, cứ đứng yên ở đó, thì có chút kỳ lạ, Long Trần mặc kệ yêu thú xung quanh, tay cầm Long Cốt Tà Nguyệt một mạch liều c·h·ế·t, g·i·ế·t ra một con đường m·á·u, thẳng về phía trước bay đi.
Không rõ đám yêu thú đến cùng bị làm sao, chúng tựa hồ không sợ c·h·ế·t, khí tức huyết tinh giữa t·h·i·ê·n địa càng nặng, chúng càng hung hãn, không sợ c·h·ế·t mà xông tới.
Long Cốt Tà Nguyệt phóng xuất cảm ứng, phát hiện ngày càng có nhiều Yêu Vương từ bốn phương tám hướng hướng về Long Trần lao tới.
Nhưng đối với Yêu Vương, Long Trần đã không thèm để ý, những Yêu Vương này dù có cường đại tới đâu, chỉ cần hắn muốn đi thì cũng không cản được hắn.
"Oanh"
Một đầu Yêu Vương cản đường, bị Long Trần một đao chém bay, nhưng Long Cốt Tà Nguyệt không ở trạng thái t·h·i·ê·n Nộ, chỉ khiến nó b·ị t·h·ư·ơ·ng, lại không thể một đao chém c·h·ế·t. Vốn Long Trần có thể bổ thêm một đao, có thể dứt khoát chém g·i·ế·t, nhưng Long Trần không có thời gian dây dưa, một đường hướng về phía trước bay nhanh.
"Ầm ầm..."
Kết quả, phía trước yêu thú ngày càng nhiều, dần dần tạo thành một cơn triều yêu thú, che lấp cả bầu trời, tầm nhìn phía trước đều bị che khuất.
"Có người giám thị chúng ta, là Thần tộc." Long Cốt Tà Nguyệt đột ngột nói.
Long Trần gật đầu, chắc chắn là Thần tộc, hoặc mang thần khí đến Viễn Cổ chiến trường, hoặc dùng một loại sức mạnh nào đó để tăng phạm vi thăm dò.
"Thật là âm hồn bất tán, đáng gh·é·t." Long Trần lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục chạy về phía trước, bỗng nhiên giữa t·h·i·ê·n địa không gian chấn động, từng tiếng cầm âm lọt vào tai.
Long Trần bỗng chốc vung đao chém xuống phía trước, trong huyết vũ đầy trời, yêu thú vô tận bị chém g·i·ế·t, xé rách hư không tạo ra một cái lỗ lớn, Long Trần nhìn thấy được cảnh tượng phía trước.
Ở trong t·h·i·ê·n địa, có một đạo phong ấn trong suốt, chia toàn bộ chiến trường làm hai nửa, trên phong ấn kia in một chữ "Đế" màu đỏ, một luồng uy áp thần thánh và cao quý của huyết mạch bao trùm cửu t·h·i·ê·n thập địa, trấn áp càn khôn.
"Quả nhiên lại là một đạo Đế Huyết Ấn." Nhìn thấy đế ấn kia, Long Trần trong lòng cuồng loạn, hắn đoán không sai.
"Đi qua nhìn một chút." Long Trần một đường lao về phía trước, bỗng nhiên hư không ngừng lại, đầy trời yêu thú biến mất, tiếng gào thét như sóng biển hoàn toàn biến mất.
Hắn đứng trên hư không, từng hồi cầm âm từ sau lưng truyền đến, Long Trần xoay người lại, thấy ở trên hư không, một vị nữ tử áo tím đang lẳng lặng nhìn hắn.
Cô gái mặc áo tím kia, ngồi xếp bằng trên hư không, trước đầu gối đặt ngang một cây cổ cầm, tóc nàng dài rũ xuống, khuôn mặt như tranh vẽ, váy áo nhẹ nhàng phiêu dật, tóc đen buông lơi, giống như tiên nữ từ trên chín tầng trời đi xuống nhân gian.
Nàng phong hoa tuyệt đại, có khí chất vạn phần, có điều trong vẻ đẹp của nàng, có chút lạnh lùng, nhất là đôi mắt nàng, mang theo sự băng lãnh vô hình khiến người có chút r·u·n sợ.
Khí tức trên thân cao quý thánh khiết, có đế khí an hòa, khiến người cúng bái, nhưng sự băng lãnh trong ánh mắt lại không tương xứng với khí chất cao quý của nàng.
"Ngươi... ngươi là..." Long Trần nhìn nữ tử kia, trong mắt toàn vẻ kinh hãi, hắn không chỉ nhận ra nữ tử kia, mà còn nhận ra cây cổ cầm đặt ngang trước đầu gối của nàng, Thất Huyền Trấn Hải Cầm, chính là Nam Hải Cầm thần khí trong Ngũ Đại Chí Tôn.
Nếu chỉ là Nam Hải Cầm, Long Trần cũng không đến mức kinh hãi như vậy, bởi vì hắn nhận ra nữ tử này, hắn đã từng thấy chân dung của nàng, đó là lúc gặp Tử Yên ở Đông Hoang lần đầu, đi ngang qua hành lang Túy Tiên Lâu, một bức tranh đã hấp dẫn Long Trần, Long Trần có ấn tượng sâu sắc về bức tranh đó.
Hình dáng bức tranh khi đó chỉ là những đường nét đơn giản, không có vẻ đẹp như nữ tử trước mắt, nhưng đôi mắt của cả hai người, cái ý sát phạt khiến người sợ hãi ấy gần như giống hệt nhau.
Nữ tử kia nhìn Long Trần, trong đôi mắt cũng mang theo sự kinh ngạc, dường như sự xuất hiện của Long Trần cũng làm nàng giật mình, nhưng trong mắt nàng dường như còn có chút tán thưởng.
"Ta không biết phải xưng hô ngài là Đại Đế, hay là Thần Sứ thứ chín đây?" Long Trần khẽ chắp tay nói.
Long Trần từng hỏi Tử Yên, tại sao trước đây nhận định hắn là sao Mệnh Trúng Ma của nàng, nguyên nhân là bắt nguồn từ bức tranh đó. Theo Tử Yên kể, đời thứ chín T·h·i·ê·n Âm Thần Sứ, thân thế ly kỳ, trời sinh có thần âm nghịch t·h·i·ê·n, chuyên tu đạo s·á·t l·u·c. Cả đời chinh chiến, t·h·í thần đồ ma, dưới tay xương cốt chồng chất, s·á·t ý nồng đến có thể khiến Thương t·h·i·ê·n khóc ra m·á·u, vạn cổ r·u·n rẩy.
Thần Sứ đời thứ chín, trong cổ tịch của Miểu Nhạc Tiên Cung là người duy nhất lấy g·i·ế·t chóc làm chính đạo, Long Trần vậy mà lại có sự cộng hưởng với nàng, chỉ có thể chứng minh ham muốn g·i·ế·t chóc trong lòng Long Trần vô cùng nồng l·i·ệ·t.
Nữ tử kia bỗng nhiên nhếch khóe miệng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Long Trần, nhìn Long Trần nói: "Không ngờ người của chúng ta vậy mà giống ta, nắm giữ sát khí nồng đậm như vậy, thật khiến người ta hưng phấn. Ta tên là Hàm Vi, kiếp trước ta gọi Hàm Vi La S·á·t, cũng chính là Thần Sứ t·h·i·ê·n Âm thứ chín trong miệng ngươi. Ta sau một đời, cũng gọi Hàm Vi, nhưng không còn là La S·á·t, T·h·i·ê·n Võ Đại Lục giao phó ta sứ m·ệ·n·h, mọi người xưng hô ta là Đại Đế, nghĩ lại thật khiến người giật mình, ta vậy mà cũng có thể chứng Đế."
Thanh âm của nữ tử dễ nghe êm tai, như tiếng thì thầm của thần nữ cửu t·h·i·ê·n, thấu vào sâu trong linh hồn con người, là một loại sức mạnh không thể kháng cự, bất kỳ ai ở trước mặt nàng, đều không có bí mật gì để nói.
"Vãn bối ra mắt Hàm Vi Đại Đế." Long Trần vội hành lễ.
Hắn tuyệt đối không nghĩ đến vị Đại Đế trước mắt lại là vị Đại Đế thứ tư chưa từng nghe qua, cũng là vị Đại Đế thần bí nhất, Long Trần không ngờ tới lại là một nữ đế.
Đệ nhất, đệ nhị, đệ tam và đệ ngũ Đại Đế, tuy truyền thuyết còn sót lại không nhiều, nhưng ít nhất cường giả đời trước vẫn có thể nhớ tên bọn họ. Duy chỉ có vị Đại Đế thứ tư là thần bí nhất, không ai biết tên, thậm chí không ai biết giới tính, nếu không tận mắt nhìn thấy, Long Trần không thể tin được.
Hàm Vi Đại Đế mỉm cười, nàng vốn có phong thái tuyệt thế, nụ cười này càng có thể làm chúng sinh khuynh đảo, thế nhưng không rõ vì sao, nụ cười xinh đẹp của nàng, lại không thể che giấu được sát ý nồng đậm trong đôi mắt.
"Ngươi có thể gọi ta tỷ tỷ, gọi Đại Đế như vậy xa lạ quá." Hàm Vi Đại Đế bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến trước mặt Long Trần, cách Long Trần chỉ có vài xích, Long Trần thậm chí ngửi được mùi hương trên người nàng.
Hàm Vi Đại Đế dáng người mảnh mai, tầm vóc rất cao, gần như tương xứng với Long Trần, bình thường rất ít có nữ tử có chiều cao như vậy, nhưng vóc dáng tỉ lệ hoàn mỹ, mang đến cảm giác cao quý bất khả xâm phạm.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Hàm Vi Đại Đế nhìn thẳng vào mắt Long Trần, khoảng cách gần như vậy, Long Trần không chỉ cảm thấy trong lòng c·u·ồ·n g, không hiểu vì sao bị Hàm Vi Đại Đế nhìn chằm chằm, mặt Long Trần lại hơi nóng lên.
"Ha ha ha..." Bỗng nhiên Hàm Vi Đại Đế bật cười, giọng cười như ngọc trai rơi vào mâm ngọc, ngay cả tiếng cười cũng có thể sánh với nhạc điệu tuyệt vời, làm cho người ta mê say.
"Tiểu đệ đệ, ngươi thật thú vị nha, thế mà lại ngượng ngùng? Ta sống hai kiếp, hình như ngươi là người đàn ông đầu tiên ngượng ngùng trước mặt ta." Hàm Vi Đại Đế cười đến cành hoa r·u·n r·ẩ·y, nhưng vẫn không mất vẻ cao quý.
Long Trần lập tức x·ấ·u hổ: "Hàm Vi Đại Đế ngài phong hoa tuyệt đại, tiểu đệ bị mị lực của ngài thu hút, chuyện này rất bình thường mà."
Hàm Vi Đại Đế lắc đầu nói: "Không bình thường, ở cả hai đời, ngươi là người đầu tiên, mẹ nó, ta còn nghi ngờ mình có phải là nữ nhân không."
"Hả?"
Cằm Long Trần suýt rớt xuống đất, trong nháy mắt hóa đá? Đại Đế vậy mà nói tục? Đây...Đây là một kẻ g·i·ả m·ạ·o sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận