Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 154: Tiên tử cưỡi sóng

Khuôn mặt như tranh vẽ, da trắng hơn tuyết, y phục rực rỡ theo gió lay động, tung bay như tiên, bất quá khuôn mặt giống như được điêu khắc từ hàn ngọc, không một chút biểu lộ nào. Người tới chính là băng mỹ nhân Diệp Tri Thu, nàng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bờ sông, hiển nhiên nàng cũng từng đến bờ sông rồi. Trong khoảnh khắc, cả đám đông im phăng phắc, đều lặng lẽ nhìn nàng, bọn họ rất muốn biết, cường giả cấp quái vật như Diệp Tri Thu, sẽ vượt sông bằng cách nào, biết đâu đấy sẽ học được chút gì, cũng khó nói, nhất thời mọi người đều mong chờ. Trực giác mách bảo họ rằng, dòng sông đáng sợ này, chắc chắn không thể ngăn được Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu lướt nhìn dòng sông, chậm rãi quay đầu, nhìn lướt trong đám người, khi nhìn thấy Long Trần, vẻ mặt ngàn năm không đổi kia, khẽ rung động một chút. "Muốn đi cùng không?" Diệp Tri Thu nhìn Long Trần hỏi. "Không cần, cảm ơn, ta có cách vượt sông." Long Trần mỉm cười, khéo léo từ chối ý tốt của Diệp Tri Thu. Hắn biết, Diệp Tri Thu có cách qua sông, đây là muốn tiện đường dẫn hắn đi, nhưng mà Long Trần vốn dĩ không quen cái kiểu mỹ nhân lạnh lùng này. Hắn thà đối diện với Đường Uyển Nhi cổ quái bất thường, còn hơn đối mặt Diệp Tri Thu, Đường Uyển Nhi còn có thể trêu chọc một chút, chứ đối mặt Diệp Tri Thu, hắn không hề có ý đó. Mọi người thấy Diệp Tri Thu mời Long Trần, trong lòng vô số người đang rỉ máu, trong mắt đầy vẻ đố kị, tiểu tử này số sao lại may mắn như vậy, mà lại lọt vào mắt xanh của băng mỹ nhân. Nhưng khi nghe Long Trần từ chối lời mời của Diệp Tri Thu, họ lại nhìn Long Trần như nhìn kẻ ngốc, tuy vậy, không ít người lại bội phục cái ngạo khí này của Long Trần, thế nào là c·u·ồ·n·g, đây mới gọi là c·u·ồ·n·g, Long Trần căn bản không để tâm. Đối mặt với sự từ chối của Long Trần, Diệp Tri Thu không hề nao núng, khẽ gật đầu rồi bước về phía dòng sông. "Diệp tiểu thư, không được, dưới nước có..." Có người kinh hô, tưởng Diệp Tri Thu muốn đi qua như vậy, nhưng mới kêu được nửa câu, hắn đã im bặt. Vì mọi người kinh ngạc phát hiện, mũi chân Diệp Tri Thu đang thực sự đặt trên mặt nước, mà lại không hề chìm xuống, người cứ đứng lơ lửng trên mặt nước như vậy. Mọi người vội nhìn xuống dưới chân Diệp Tri Thu, họ hoảng sợ phát hiện, mặt nước dưới chân Diệp Tri Thu đã kết một lớp băng. Khi mọi người vừa nhận ra thì Diệp Tri Thu đã bước những bước nhẹ nhàng, tựa Lăng Ba tiên t·ử, cứ thế mà bước đi. Một người như tiên, bước đi trên mặt nước bờ sông, gió thổi lồng lộng, xiêm y lay động, khiến lòng người rung động, dường như trước mắt là một bức họa mỹ lệ. Khi Diệp Tri Thu đi được vài chục trượng, đột nhiên phía trước mặt nước nổi sóng, vô số cá miệng hổ lao thẳng đến chỗ Diệp Tri Thu, chúng chẳng thèm quan tâm gì mỹ nhân hay không, trong mắt chúng tất cả đều là thức ăn. Mọi người kinh hãi kêu lên, nhưng Diệp Tri Thu dường như không hay biết, vẫn chậm rãi tiến về phía trước, nhưng khi lũ cá miệng hổ vừa tới gần liền đột ngột dừng lại. Mọi người phát hiện dưới chân Diệp Tri Thu, khu vực bán kính mấy trượng đều phủ đầy lớp băng dày cộm, sâu đến vài thước, lũ cá miệng hổ kia đã bị đông cứng hết cả rồi. Trong khoảnh khắc tất cả mọi người kinh hãi tột độ, vừa kính nể nhìn bóng lưng đó, đây chính là cường giả cấp quái vật, quả thực quá đáng sợ. Dòng sông lớn này, đối với họ mà nói, đó là một con hào không thể vượt qua, nhưng với Diệp Tri Thu mà nói, lại là một con đường rộng thênh thang. Trong lòng Long Trần cũng rúng động, bởi vì hắn nhìn ra hàn băng chi lực của Diệp Tri Thu đã đạt đến mức tùy tâm sở dục, khi đối địch, sẽ càng thêm k·h·ủ·n·g·b·ố. Rất nhanh Diệp Tri Thu đã vượt qua dòng sông, bước lên bờ bên kia, biến m·ấ·t khỏi tầm mắt mọi người, mọi người lúc này mới hoàn hồn lại. Một người bỗng nhiên phản ứng lại, đạp mạnh chân xuống đất, rồi nhảy lên lớp băng, muốn mượn con đường Diệp Tri Thu đi qua để đến bờ đối diện. Thế nhưng người kia vừa chạy được mấy trượng, dưới chân liền răng rắc một tiếng, băng vỡ tan tành, người phát ra tiếng kinh hô, rơi xuống sông. Người kia vừa rơi xuống sông, sắc mặt đại biến, cực nhanh bơi về phía bờ, nhưng vừa bơi được hai nhịp, đã kêu lên một tiếng thảm thiết. Trong tay Long Trần xuất hiện một cây trường côn, hướng người kia ném đi, hét lớn một tiếng: "Nắm lấy." Người kia không chút do dự, vội vã nắm lấy cây trường côn, lực kéo từ cây trường côn trực tiếp kéo hắn bay ra khỏi mặt nước, tạo thành một đường vòng cung, bay về bờ. Thì ra Long Trần đã tăng thêm hồi lực cho cây gậy, giống như lực đàn hồi của hòn đá đánh dấu, giúp hắn thoát khỏi hiểm cảnh. Mọi người lúc này mới vội vàng đến giúp, phát hiện dưới thân người kia đã m·á·u t·h·ị·t b·e b·ét, khắp nơi đều là dấu răng, m·á·u tươi chảy dài. "May quá, của quý còn nguyên." có người may mắn nói. Người kia vừa nói xong, lập tức có người quát khẽ một tiếng, hiện giờ phía xa vẫn còn mấy cô nương, lời này của hắn có chút không thích hợp. "Cảm tạ các hạ đã đại ân cứu mạng." Người kia nuốt một viên đan dược, cảm kích nói với Long Trần. Nếu không có Long Trần ra tay, hắn căn bản không thể bơi vào bờ, sẽ bị lũ cá miệng hổ xé thành từng mảnh. Từ lúc hắn bị c·ô·ng kích, đến khi Long Trần ra tay cứu giúp, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mà đã bị t·h·ương thành như thế, khiến tất cả mọi người trong lòng hoảng sợ. "Không cần k·h·ách khí, tiện tay mà thôi." Long Trần cười nhẹ một tiếng, tuy rằng không quen không biết, nhưng không thể trơ mắt nhìn người ta cho cá ăn được. "Long sư huynh, chúng ta phải làm thế nào mới qua được sông, mong sư huynh chỉ điểm cho." có người cúi người bái chào Long Trần, thập phần thành khẩn thỉnh giáo. Long Trần lắc đầu nói: "Con sông này là một trong những khảo nghiệm mà biệt viện đặt ra, phải tự mình nghĩ cách thôi." Mọi người nghe vậy, không khỏi tuyệt vọng, kiểu khảo nghiệm này thật tàn nhẫn, có người ngẫm nghĩ một lát, tìm một khối phù mộc lớn, rồi nhảy lên. Nhưng vừa mới bay ra được mấy trượng, liền bị cá miệng hổ tấn công, lũ cá miệng hổ vô cùng giảo hoạt, không cắn được người đứng trên phù mộc, liền bắt đầu cắn khối phù mộc kia, vài nhịp thở đã cắn nát khối phù mộc. Nhưng người kia đã chuẩn bị trước rồi, lúc phù mộc bị c·ô·ng kích, người đã nhảy về bờ, mọi người thấy biện pháp này thất bại cũng thở dài một tiếng. Thuyền không thể đi, lại không có cánh để bay vọt, lẽ nào con đường khảo hạch lần này chỉ đến đây thôi sao? Bọn họ vất vả lắm mới thu thập đủ minh bài, lại bị mắc kẹt ở chỗ này, thực sự không cam tâm. Tất cả mọi người nhìn Long Trần, họ muốn xem Long Trần làm sao để qua sông, Long Trần âm thầm lắc đầu, đám con ông cháu cha này, thật đúng là bất học vô thuật. Long Trần nhìn xung quanh một hồi, nhắm trúng một cây đại thụ, đại thụ vô cùng cao, chừng trăm trượng, vươn thẳng lên trời. Long Trần đi đến trước đại thụ, vài ba bước đã nhảy lên đến vị trí giữa thân cây, lấy ra một sợi dây thừng, buộc chặt vào cây. Rồi nhảy xuống, đi đến mép vực, tìm một tảng đá lớn, dùng sức kéo sợi dây, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cây đại thụ lớn phải mấy người ôm bắt đầu kẽo kẹt rung chuyển, giống như vách núi nghiêng về phía bên này. Toàn bộ cây đại thụ không ngừng uốn cong, phát ra tiếng khiến người ta ghê răng, khi uốn cong đến một mức độ nhất định, Long Trần cầm dây thừng cột chặt vào tảng đá lớn. Long Trần thì đứng trên cây cự thụ, nhìn vẻ mặt kinh hãi của mọi người, Long Trần suy nghĩ một chút, vung kiếm chém đứt một cành cây bên cạnh, ném về phía mọi người. "Phập." Cành cây cắm thẳng xuống đất, Long Trần vung thanh trường kiếm trong tay lên, đánh một dấu tạm biệt về phía mọi người, một kiếm chém xuống dây thừng. Dây thừng bị chém đứt, cây đại thụ đang cong như cánh cung, đột nhiên rung lên, lực lượng khổng lồ hất tung Long Trần bay ra. Long Trần kêu quái một tiếng, như đạn pháo bay ra, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, bay thẳng đến bờ bên kia. "Ai nha, hỏng bét." "Oanh." Long Trần đâm đầu vào ngọn núi lớn bên bờ đối diện, phát ra một tiếng nổ lớn, vô số đá núi rơi xuống, chim muông kinh hãi bay tán loạn. Những người bên bờ sông, há hốc mồm nhìn sang phía đối diện đang nổi lên bụi mù, thật lâu không nói nên lời. "Không lẽ đụng c·hết rồi?" có người tự lầm bầm, người bình thường gặp loại lực này chắc chắn đã nát như tương rồi. "Oanh." Đá núi đối diện rơi xuống, Long Trần từ đống đá chui ra, phun một ngụm nước bọt, cảm giác trong m·i·ệ·n·g toàn là bụi đá. Quả nhiên là thích làm náo động không phải chuyện tốt, ta nên lấy đá thử trước thì hơn, Long Trần phủi bụi trên người, rồi quay người biến mất ở bờ bên kia. Thấy Long Trần rời đi, mọi người ở đây mới thở phào một hơi, đây toàn là quái vật cả, chúng ta phải làm sao để qua đây chứ. "Trời ơi, Long Trần sư huynh đang chỉ điểm cho chúng ta đấy!" Bỗng nhiên có người hoảng sợ nói. "Thôi đi, chỉ điểm cái rắm ý, chúng ta mà dùng cái cách này qua sông, một trăm người qua, đảm bảo sẽ biến thành một trăm cái bánh t·h·ị·t ngay." có người trợn mắt nói, cái kiểu đó học được sao? "Không phải, mọi người nhìn cành cây này." người kia vội chỉ vào cành cây, vẻ mặt hưng phấn nói. Mọi người ngơ ngác, nhìn cành cây đang cắm trên đất, cành cây này là lúc trước Long Trần cố ý ném đến, không hiểu có ý gì. "Thối quá." Một người để nhìn rõ manh mối, xích lại gần xem xét, nhất thời cảm nhận được một mùi h·ôi t·h·ố·i nồng nặc xông đến, khiến người buồn nôn. Người kia bịt mũi lại, rút cành cây lên, chỉ thấy chỗ bị chém đứt của cành cây chảy ra một chất lỏng màu vàng, mùi hôi thối ấy, chính là từ chất lỏng đó phát ra. "Ta hiểu rồi, Long Trần sư huynh, đang nói cho chúng ta biết cách qua sông." người kia hưng phấn kêu lên. Thấy mọi người không hiểu, người kia chặt xuống một đoạn cành cây, sau đó lấy một mảnh vải bọc vào cành cây, ném vào sông lớn. Lũ cá miệng hổ vốn nghe thấy tiếng động là sẽ cuồng bạo c·ô·ng kích, vậy mà đợi nửa ngày đều không hề nhúc nhích, mảnh vải kia cứ lềnh bềnh trôi trên mặt nước như vậy. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khỏi đồng thanh reo hò, thì ra lũ cá miệng hổ sợ cái mùi thối này. Nói cách khác, họ dùng loại cây này, làm bè, thì sẽ không bị lũ cá miệng hổ c·ô·ng kích. Trong khoảnh khắc mọi người đều cảm kích Long Trần không thôi, việc này chẳng khác nào cứu một mạng của họ, mọi người nhao nhao hành động, bắt đầu tìm loại cây thối đó, bắt tay làm bè. Thực chất thì cuộc khảo hạch này vô cùng đơn giản, cây thối xoắn ốc này danh tiếng đã quá vang dội, đa phần những người tu hành đều biết, đáng tiếc đám công tử tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng này, lại không biết, cho nên Long Trần mới chụp cho họ cái mũ bất học vô thuật. Vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà lại chứng kiến nhiều thiên tài hủy hoại tiền đồ bản thân, thực sự có chút đáng tiếc, cho nên Long Trần mới có ý nhắc nhở đó. Nếu họ vẫn không hiểu ý của Long Trần, thì không cần tu hành nữa, cứ nhảy hết xuống sông cho cá ăn cho rồi. Sau khi qua bờ sông, Long Trần lại tiếp tục đi khắp núi đồi để tìm k·i·ế·m t·h·i·ê·n tài địa bảo, có vẻ như vận may đã dùng hết rồi, không tìm được vật gì đáng giá. Loáng một cái nửa tháng trôi qua, Long Trần đành phải dựa theo bản đồ chỉ dẫn, tiến về địa điểm khảo hạch cuối cùng. Đang lúc đi đường, đột nhiên đại địa rung chuyển dữ dội, đồng thời một luồng khí tức đáng sợ bay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận