Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2903: lâm vào thế yếu

"Quả nhiên là đến có chuẩn bị, mọi thứ đều nằm trong tính toán của Sở Cuồng." Lạc Băng nhìn Long Trần bị truyền tống ra ngoài, tim lập tức thắt lại.
Sở Cuồng là kẻ âm hiểm, giỏi tính toán, lại quyết tâm phải thắng lần này, vì cuộc tranh bá Thần Đạo lần này có thể nói là đã liều hết mình rồi.
Long Trần là người đầu tiên đưa ngọc bài ra, áp lực của đám Mục Thanh Vân giảm đi rất nhiều, điên cuồng xông lên phía trước.
Dưới chân Long Trần, lôi đình chi lực lưu chuyển, sau lưng lôi đình cánh chim lay động, tuy không thể bay lượn nhưng tốc độ đã nhanh đến mức cực hạn.
Chỉ có điều nơi này quá lớn, Long Trần vẫn cần thêm thời gian mới có thể đuổi kịp đám Mục Thanh Vân, còn đám Sở Cuồng đã bắt đầu thắp đèn trên tế đàn.
"Ầm"
Đột nhiên hư không rung lên bần bật, Sở Cuồng, Cổ Phi, Đường Nghiêu Thần, Lý Thành Bi, Hướng Khắc Kiệt, Dương Phương... đồng tâm hiệp lực, vậy mà trong nháy mắt đã đốt lên hai ngọn đèn.
Ngay khi hai ngọn đèn được thắp sáng, đám sương mù phía trên khu vực của phe Sở Cuồng lập tức tan biến hơn phân nửa.
Đường Nghiêu Thần bất ngờ lấy ra một cái trận bàn lớn đặt xuống đất, hai tay kết ấn, trên bàn trận bắn ra một cột sáng.
"Có nhầm không vậy, một cái trận bàn truyền tống tạm thời trị giá hơn tám triệu mà lãng phí vào cái trận đấu kiểu này sao? Bọn họ là một đám bại gia tử à?" Có người thấy cái trận bàn đó không khỏi chửi ầm lên.
Trận truyền tống có hai loại: trận cố định và trận di động, còn trận bàn trong tay Đường Nghiêu Thần là một trận bàn truyền tống tạm thời loại nhỏ. Trận bàn loại này giá trị rất kinh người, thường được dùng trên chiến trường để đánh úp hoặc chạy trốn, tốn quá nhiều nguyên liệu mà lại dùng trong cuộc khảo hạch thế này thì quả thực là phí phạm của trời.
"Ong ong ong..."
Theo cột sáng kia sáng lên, các đệ tử Chí Tôn Minh còn đang phi nhanh từ xa đến lập tức bóp nát phù triện trong tay. Bỗng nhiên, một vệt sáng bao bọc lấy bọn họ, trong nháy mắt truyền tới bên trong cột sáng.
Hơn bốn trăm người vậy mà trong chớp mắt toàn bộ được truyền đến gần cờ Thần Đạo. Thấy cảnh tượng này, các đệ tử đang xem trận chiến không khỏi tức giận:
"Gian lận, quá gian lận rồi!"
"Nếu như vậy, về sau còn so sánh cái rắm gì nữa? Cơ hội chỉ dành cho kẻ có tiền có thế? Người không có tiền thì chết à?"
"Đúng vậy đó, vốn cơ hội của bọn họ đã nhiều hơn người khác, bây giờ như thế thì người khác còn cơ hội nhỏ nhoi nào nữa? Còn tu hành ở thư viện làm cái rắm gì nữa? Làm nền cho bọn nhà giàu này à?"
"Cái thằng họ Sở kia, bọn mày quá rác rưởi rồi. Cả dòng họ Sở nhà mày từ trên xuống dưới, không có ai tử tế cả." Thấy người khác chửi mắng, Lạc Ngưng cũng tức sôi ruột, trực tiếp chỉ mặt Sở Hoài Nhân mắng to. Chỉ có điều nàng là nữ nhi, giọng không lớn nên vừa nói đã bị tiếng quát mắng như thủy triều bao phủ lại.
Các đệ tử ở đây vô cùng kích động, người nào người nấy chửi ầm lên, càng chửi càng khó nghe, chẳng chút kiêng dè thân phận của Sở Hoài Nhân. Việc này quá không công bằng.
"Im miệng, quy củ là quy củ, Sở Cuồng chỉ cần không vi phạm quy tắc của học viện thì không tính là gian lận. Các ngươi, một đám quỷ nghèo, có tư cách gì mà kêu gào, các ngươi đã định sẵn cả đời chỉ có thể làm nền cho người khác mà thôi." Vị lão giả bên cạnh Sở Hoài Nhân không thể nhịn được nữa, đứng lên quát lớn.
Thanh âm của lão ta như sấm sét nổ vang, làm cho màng nhĩ các đệ tử ù đi, nửa ngày liền không nghe được gì nữa, cả trường lúc này mới im lặng trở lại.
Các đệ tử ở đó bị uy áp của lão giả kia trấn áp, nhưng trong mắt ai nấy đều tràn đầy tức giận. Ngoài miệng không dám mắng nhưng trong lòng thì chửi rủa.
Đa số các đệ tử ở đây đều có xuất thân bình thường. Lão giả kia khi tức giận lại trực tiếp mắng bọn họ là lũ quỷ nghèo, chỉ xứng làm nền cả đời, lập tức đâm vào nơi yếu mềm nhất trong tim họ.
Viện chủ Giới Luật lạnh lùng quát: "Kẻ phải im miệng chính là ngươi. Trong học viện ai cũng bình đẳng như nhau. Dù nội quy chưa hoàn thiện, để người ta lách luật, nhưng các đệ tử học viện không có chuyện cao sang thấp hèn.
Có tài nguyên thì trên đường tu hành có thể nhiều thuận lợi hơn người khác. Nhưng không có tài nguyên, vẫn có thể tự mình dùng đôi tay mà giành lấy.
Bản tọa đây xuất thân bình dân, cha mẹ đều không phải người tu hành. Lúc nhỏ, ta còn suýt chết đói ngoài đường. Vậy mà ta một đường đi tới được ngày hôm nay. Chẳng lẽ ngươi dám nói ta làm nền cho hai người các ngươi hay sao?"
Lời Viện chủ Giới Luật tràn đầy uy nghiêm, lửa giận ngút trời, rõ ràng là vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn lão giả kia.
Sau lời của Viện chủ Giới Luật, các đệ tử ở đây bùng nổ tiếng hoan hô như sấm rền. Viện chủ Giới Luật đứng ra vì họ chẳng khác nào giáng một bạt tai mạnh mẽ vào mặt lão giả kia.
"Thủ tọa đại nhân, tại hạ lỡ lời, mong đại nhân thứ tội, đồng thời xin tạ lỗi với tất cả mọi người." Lão giả kia vừa rồi đầu óc nóng lên mới thốt ra câu đó. Sau khi nói xong, hắn biết đã hỏng chuyện, nhưng không thể thu lại được.
Hắn cũng là người nóng nảy. Bị nhiều đệ tử chỉ vào mặt chửi như vậy, não hắn như bị mộng mị, cái họa này từ miệng mà ra.
"Giờ xin lỗi còn vô dụng à, ngươi cho là đang ở trước đại điện xét xử, xin lỗi Long Trần như lúc trước sao? Ngươi thân là một trong ba vị trí đứng đầu Giới Luật Viện, đại biểu cho pháp luật của thư viện, tư tưởng cực đoan như thế, lại phát ngôn không chuẩn mực, ác ý làm tổn thương tình cảm của đệ tử, tạo ra ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Việc này không thể nói qua, ta sẽ báo lên chưởng viện đại nhân, để chưởng viện xử lý theo lẽ công bằng, ngươi cứ chờ kết quả xử lý đi." Viện chủ Giới Luật lạnh lùng nói.
Tuy Viện chủ Giới Luật mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng lại hưng phấn không thôi. Tên ngu ngốc kia vậy mà lại nói ra những lời không có chừng mực như thế, lần này hắn coi như xong đời, chắc chắn sẽ không giữ được chức vị.
Viện chủ Giới Luật nhìn các đệ tử rồi nói: "Luật pháp của Giới Luật Viện là công chính, quy củ là công bằng. Nhưng các ngươi phải nhớ, dù ánh mặt trời có thể sưởi ấm cả thế giới, vẫn có những góc khuất tăm tối không thể chiếu đến. Không thể chỉ thấy một mặt tối mà nghi ngờ toàn bộ thế giới. Các ngươi chỉ cần nhớ, kẻ mạnh chân chính đều được tôi luyện trong nghịch cảnh. Còn những kẻ dùng tài nguyên chồng chất mà ra cái gọi là thiên tài, hừ, cuối cùng chỉ thành đá mài dao cho người khác, chẳng có gì đáng để ngưỡng mộ. Các ngươi đừng nên tức giận hay tự ti, nhìn xem cái kẻ mặc đồ đen kia, các ngươi vẫn không rõ à?"
"Mặc đồ đen?"
Mọi người ngẩn người, vội vàng nhìn về phía Long Trần đang phi nhanh trong trận pháp, bọn họ lập tức hiểu ý Viện chủ Giới Luật.
Long Trần cũng có phải là kẻ không có gì đâu? Vào thư viện còn không có tiền đóng phí báo danh, phải theo tạp dịch tiến vào. Không có bối cảnh, không có tài nguyên thì sao? Chẳng phải cũng đi tới được vị trí như hôm nay sao?
Bối cảnh của Sở Cuồng cường đại đến nhường nào? Vậy mà đối diện với một mình Long Trần còn phải mua chuộc nhiều người như vậy, bỏ ra nhiều tiền đến thế để đánh trận đấu này, vì sao? Chẳng phải vì sợ thua sao?
Một tên tiểu tử không có một xu như Long Trần mà khiến cho Sở Cuồng cảm thấy sợ hãi, điều này tự nó đã là một sự chứng minh, xuất thân cao thấp không thể quyết định thành tựu sau này cao hay thấp.
Nghe Viện chủ Giới Luật nói, các đệ tử tại chỗ trong lòng thoải mái hơn, khi nhìn Viện chủ Giới Luật, trong mắt họ ngoài kính sợ còn có cả cảm kích. Còn khi nhìn về phía Sở Hoài Nhân và lão giả kia, trong mắt họ vẫn chỉ toàn sự khinh bỉ, hai người này sống quá nhiều tuổi mà đều như c.h.ó vậy.
"Mục Thanh Vân xông lên rồi!"
Lạc Băng đột nhiên kinh hô, nàng thấy Mục Thanh Vân tay cầm trường kiếm, một ngựa đi đầu, lao thẳng đến Chí Tôn Minh.
PS: Hôm nay có việc bận phải ra ngoài, chỉ có một chương, ngày mai sẽ bù lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận