Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 3682: Lấy lên được, thả xuống được

Chương 3682: Lấy lên được, thả xuống được.
Các đệ tử Trà Thần Đạo bị Quách Nhiên cùng Hạ Thần nhìn đến toàn thân run rẩy, cảm giác ánh mắt của hai người, dường như có thể xuyên thấu cả y phục của các nàng. Đừng nói là nữ đệ tử, ngay cả nam đệ tử bị hai người nhìn đến cũng toàn thân nổi da gà, toàn thân không được tự nhiên.
Thanh Vũ vội la lên: "Ngươi...ngươi đây chẳng qua là trộm đổi khái niệm, cưỡng từ đoạt lý!" Hắn coi như da mặt dày, cũng không thể trước mặt công chúng cởi quần áo ra được, nếu nói vậy, Trà Thần Đạo của bọn họ sẽ trở thành trò cười lớn.
"Sao lại là trộm đổi khái niệm? Ngươi chẳng phải nói Tiên thiên so với Hậu thiên tốt hơn, đã là đại đạo đơn giản nhất, vậy thì nên đơn giản một chút. Trà là nói thẳng, rượu cũng nói thẳng, con người cũng là đạo, vốn dĩ sinh ra thế nào thì thế, ngươi vì sao cứ phải che che đậy đậy? Vì sao phải rửa mặt trang điểm? Vì sao phải mặc quần áo đội mũ? Sao mà lắm phiền phức vậy, vì sao không thể đơn giản một chút? Nếu như ngươi cho rằng đại đạo đơn giản nhất, cho rằng lý niệm của mình là đúng, cho rằng trà đạo so với tửu đạo cao hơn, các ngươi cứ cởi quần áo ra đi, ta tửu Thần Cung nhận thua là được." Long Trần thản nhiên nói.
Đùa cái gì vậy, Long Trần là ai? Là người từng khai đàn giảng đạo, là quán quân hai hạng mục ở Cửu Châu đại hội, Thanh Vũ muốn cùng hắn luận đạo, thì ngay cả tư cách xách giày cũng không có, Long Trần bắt được một lỗ hổng của hắn, có thể chơi chết hắn ngay.
"Đúng đó, ngươi đã nói muốn đơn giản, hành động lại phức tạp như vậy, đây chẳng phải tự đánh vào mặt mình hay sao?" Hạ Thần nhịn không được nói.
"Cởi đi, sao mà phải giày vò khổ sở vậy? Cởi ra các ngươi liền thắng mà, các ngươi liền có thể danh dương tứ hải, vì tông môn làm ra chút hi sinh, các ngươi cũng không muốn sao? Các ngươi do dự thế này, có xứng đáng với sự kỳ vọng của các trưởng bối không?" Quách Nhiên cũng theo đó châm ngòi thổi gió.
"Thanh Vũ sư huynh..." Những nữ đệ tử kia cắn răng, nhìn về phía Thanh Vũ, dáng vẻ đó tựa hồ đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng nếu Thanh Vũ hạ lệnh bảo các nàng cởi, thì có vẻ như các nàng sẽ thật sự cởi.
"Hồ nháo, ngươi đây là cố ý sỉ nhục Trà Thần Đạo của ta, rốt cuộc ngươi là ai? Tửu Thần Cung sao lại có đồ vô sỉ như ngươi?" Thanh Vũ bỗng nhiên cả giận nói.
"Sỉ nhục Trà Thần Đạo? Lúc trước các ngươi huênh hoang khoác lác không biết ngượng, hùng hổ nói Tửu Thần Cung lừa đời lấy tiếng, nói các tiền bối của Tửu Thần Cung đều là một đám sâu rượu, chẳng phải là sỉ nhục hay sao? Huống hồ, rõ ràng là tự ngươi nói đại đạo đơn giản nhất, lại không thể tự mình giải thích được, đây đâu phải ta sỉ nhục các ngươi, mà là các ngươi tự chuốc lấy nhục nhã thôi!" Long Trần khinh thường nói.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thanh Vũ lại một lần nữa hỏi.
"Ta họ Long, tên một chữ Nhất Trần!" Long Trần khẽ mỉm cười nói.
"Long Trần? Ngươi chính là tên tội phạm truy nã mà bị Long Đằng thương hành để mắt tới sao?" Thanh Vũ ngẩn người, có chút không dám tin nói.
Mà ở xa xa, các cường giả nghe được cái tên Long Trần này, không ít người động dung, hiển nhiên có người đã từng nghe qua tên Long Trần.
"Ngu ngốc, lão đại ta chính là..." Quách Nhiên nhịn không được muốn nói ra thân phận viện trưởng Lăng Tiêu thư viện của Long Trần, nhưng lại bị Long Trần ngăn lại.
"Không cần biết ta là ai, ta hiện tại là từ Tửu Thần Cung bước ra, nếu bàn về đạo thì cứ luận đạo, không luận đạo thì luận kiếm cũng được, Long Tam Gia ta có thể văn có thể võ, tùy tiện ngươi khiêu chiến." Long Trần thản nhiên nói.
Long Trần nhìn Thanh Vũ, rõ ràng nhận ra Thanh Vũ có chút bối rối, còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc, cảm giác cùng hắn luận đạo, giống như bắt nạt trẻ con vậy. Hơn nữa, dao động linh hồn ở phía xa ngày càng nhiều lần hơn, Long Trần biết, người đứng sau kia đang dạy hắn nói chuyện.
Thanh Vũ hít sâu một hơi, dần dần khôi phục một tia trấn định, nói: "Thanh Vũ tài sơ học thiển, hiểu được ý lý nhưng không biết ăn nói, không cách nào biểu đạt. Nhưng ta vẫn kiên trì chân lý của mình, ta vẫn cho rằng trà đạo cao siêu hơn tửu đạo."
"Ồ? Xin lắng nghe!" Long Trần thản nhiên nói.
Thanh Vũ vung tay lên, phía sau hắn một nữ tử lập tức bước ra, quỳ xuống bên bàn trà, lấy ra trà cụ, bắt đầu bận rộn.
Thanh Vũ thản nhiên nói: "Ta vẫn cho rằng đại đạo đơn giản nhất, càng đơn giản thì càng có thể cảm nhận được cái vận vị của đại đạo. Với trà mà nói, đơn giản dễ hiểu, trà bất quá hai loại tư thái, nổi hoặc chìm, người uống trà cũng bất quá hai loại tư thế, cầm lên, hoặc đặt xuống. Nhân sinh như trà, cần lấy lên được, cũng cần phải thả xuống được, các hạ thấy có đúng không?"
Thanh Vũ vừa nói, nữ tử kia đã pha xong một bình trà, đưa một chén trà thơm cho Long Trần. Long Trần khẽ mỉm cười, nói: "Nói không sai."
Nói xong, Long Trần nhấp một miếng trà thơm, lại lắc đầu, nói: "Trà là trà ngon, nước là nước tốt, trà cụ cũng là đồ tốt, đáng tiếc, vị kém một chút, có hoa mà không có quả, mùi thơm xông vào mũi, nhưng không thể thấm vào ruột gan, không thể vào đạo."
Đối mặt với lời phê bình của Long Trần, Thanh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cách nói của các hạ cũng điển hình là 'lấy lên được, không bỏ xuống được', chỉ có thể chấp nhận lời tán dương, không chịu nổi sự phê bình, lại càng không thể nhập đạo."
"Ha ha ha, nói đến thật có lý, ngươi qua đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Long Trần cười ha hả, ngoắc tay với Thanh Vũ.
Thanh Vũ ngẩn người, nhìn tư thế của Long Trần, tựa hồ có chuyện thì thầm, nhịn không được đưa đầu về phía trước dò xét. Long Trần giơ bàn tay lên, không nhanh không chậm, không nhanh không chậm, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, một bạt tai tát mạnh vào mặt Thanh Vũ.
"Bốp"
Thanh Vũ bị Long Trần một tát mạnh đánh bay, lăn lông lốc ra xa, chờ hắn đứng lên thì nửa bên mặt đã sưng phù lên, phía trên còn in rõ năm dấu tay đỏ chót.
"Ngươi làm gì?"
Đệ tử Trà Thần Đạo giận dữ, ào ào rút vũ khí ra, sát khí lẫm lẫm nhìn Long Trần, Thanh Vũ càng nổi giận đùng đùng, trường kiếm trong tay, chỉ vào Long Trần giận dữ hét: "Long Trần, ngươi ra đây, hôm nay ta quyết phải một trận sinh tử với ngươi!"
Long Trần lại khoát tay, nói: "Đừng ồn ào, chút chuyện nhỏ nhặt đã đỏ mặt tía tai, để người ta chê cười, nào, qua đây uống trà." Long Trần như người không liên quan, bắt chuyện Thanh Vũ qua uống trà, còn rót đầy chén trà của Thanh Vũ.
"Chút chuyện nhỏ nhặt? Ngươi nói bậy, hôm nay ngươi với ta, chỉ có một người có thể sống sót thấy mặt trời ngày mai!" Thanh Vũ gầm lên, sau lưng oanh minh bạo hưởng, vậy mà triệu hồi dị tượng, dị tượng vừa xuất hiện, hư không oanh minh, khí thế của hắn vô cùng kinh người.
Long Trần dường như không thấy sự phẫn nộ của Thanh Vũ, thản nhiên nói: "Chúng ta uống trà bất quá chỉ có hai tư thế, cầm lên hoặc đặt xuống. Nhân sinh như trà, cần lấy lên được cũng cần thả xuống được, các hạ nghĩ có đúng không?"
Long Trần nói xong, nâng một chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dáng vẻ tự nhiên thoải mái, dường như hết thảy chuyện xảy ra trước mắt đều không liên quan đến hắn. Thanh Vũ tức muốn điên, những lời Long Trần nói, đều là những lời vừa nãy hắn đã nói, bây giờ Long Trần lại nhắc lại, quả thực là một sự châm chọc lớn lao.
Khi Long Trần nói ra câu này, những người xem náo nhiệt bên Tửu Thần Cung, vỗ tay cười lớn, Long Trần phản đòn này, thực sự là quá hay.
"Đại gia nhà ngươi, ăn của lão tử một kiếm!"
Thanh Vũ nộ khí xung thiên, bỗng nhiên đạp lên hư không, một kiếm chém về phía Long Trần, kình phong gào thét, không gian run rẩy, vừa ra tay đã là một kích mạnh nhất, nhưng Long Trần đối với một kích này lại không thèm nhìn.
"Đương"
Ngay khi trường kiếm sắp chạm vào Long Trần, một bàn tay lớn xuất hiện, vẻn vẹn chỉ dùng hai ngón tay, một kiếm mang theo phong lôi này liền bị kẹp lại, không thể nhúc nhích.
"Cái gì?" Thấy cảnh này, các cường giả có mặt tại đó không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận