Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 5073: To gan hơn ý nghĩ

"Nàng là bạn của ngươi sao?" Bạch Ánh Tuyết nhìn theo bóng lưng Phượng U rời đi rồi hỏi.
Long Trần gật đầu nói: "Vẫn là người rất tốt đấy, đã từng kề vai chiến đấu với ta."
"Thực ra ngươi hoàn toàn có thể đưa nàng đến Bạch Long nhất tộc của ta, như vậy nàng cũng không cần chịu k·h·i·n·h b·ạ·c." Bạch Ánh Tuyết nói.
Long Trần nhìn Bạch Ánh Tuyết, Bạch Long nhất tộc t·h·i·ện l·ư·ơ·ng, đáng tiếc, các nàng lại không nhìn thấy được xa, cho nên nàng không hiểu hành động của Long Trần.
Long Trần muốn giải thích, thế nhưng lại không biết giải thích như thế nào, coi như giải thích rõ ràng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, bất luận chủng tộc nào đều có những điều cố định trong bản chất, có nhiều thứ nếu ngươi có thể hiểu được thì liền lý giải, nếu không giải thích cũng vô ích.
"Nếu nàng muốn thoát khỏi hiện trạng, ta sẽ giúp nàng, nhưng sự giúp đỡ của ta có hạn. Nàng lúc này giống như đang ở trong hố bẫy, ta không thể k·é·o nàng lên, việc duy nhất ta có thể làm là ném cho nàng một sợi dây thừng. Đáng tiếc, hiện tại nàng vẫn chưa có m·ã·n·h l·i·ệ·t khao khát muốn thay đổi hiện trạng, nếu không bây giờ ta có thể ném dây thừng cho nàng." Long Trần lắc đầu thở dài nói.
Bạch Ánh Tuyết hiển nhiên không hiểu lời Long Trần nói, Long Trần cũng không có giải thích nhiều, tiếp tục cùng Bạch Ánh Tuyết sóng vai tiến lên, rất nhanh phía trước xuất hiện một quảng trường khổng lồ.
Vượt qua cửa lớn, Bạch Ánh Tuyết kinh hô một tiếng, một cỗ thần thánh khí mênh mông ập đến, nếu như nói thần uy Tam Mạch Thiên Thánh là biển lớn mênh mông, vậy cỗ thần thánh khí này giống như vũ trụ vô biên, so sánh với khí tức kia thì uy áp của Tam Mạch Thiên Thánh chỉ như một giọt nước nhỏ trong biển cả.
Ngay cả Long Trần cũng thấy lòng run rẩy, hắn chưa bao giờ gặp phải thần thánh khí mênh mông đến thế, cái sự uyên bác và cuồn cuộn khiến người ta sinh ra cảm giác vô cùng nhỏ bé, bất cứ ai trước khí tức này đều chỉ có thể nằm rạp xuống đất.
Ngước mắt nhìn lên, hai pho tượng thần đứng sừng sững giữa bầu trời, mọi người trước mặt chúng giống như những con kiến bé nhỏ, hai pho tượng thần lấp lánh hào quang, tỏa ra cả vũ trụ càn khôn, vô số sinh linh quỳ trên mặt đất, cúng bái tượng thần.
Những sinh linh này đến từ các chủng tộc khác nhau, nhưng tất cả đều nằm rạp trên đất, tư thế quỳ lạy vô cùng ngay ngắn, thần sắc thành kính.
Hai pho tượng đó chính là Đại Phạm Thiên và Lạc Thiên Dạ, Đại Phạm Thiên tay cầm thần đồ, giống như thư sinh cầm quyển sách, thần thái ung dung, trong đôi mắt tựa như có tinh không đang lấp lánh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lạc Thiên Dạ tay trái nâng đan lô, tay phải kết ấn, hai mắt nhắm nghiền, giữa đôi lông mày toát ra vẻ nghiêm nghị chỉnh tề, nhìn nàng, ai nấy đều thấy kinh sợ, không dám có chút mạo phạm.
Hai pho tượng trang nghiêm thần thánh, dù không phải tín đồ của họ, nhìn thấy cũng đều có tâm cúng bái, kẻ mạnh, ai ai cũng sùng bái, mà khí tức của hai người này lại mạnh mẽ đến mức khiến người ta sinh ra lòng kính phục từ tận đáy lòng.
"Chỉ là khí tức thôi đã k·h·ủ·n·g k·h·i·ế·p như thế, khiến người không thở n·ổ·i, lòng sùng bái trỗi dậy, tựa hồ chỉ có quỳ trước mặt bọn họ mới không thấp thỏm lo âu." Bạch Ánh Tuyết nhìn hai pho tượng, giọng có chút run rẩy.
Rõ ràng là nàng bị khí thế của hai pho tượng trấn nhiếp, cảm thấy việc cứ đứng trước mặt chúng thế này dường như là một sự ngạo mạn và vô lễ, chỉ có cúng bái mới nhận được sự tha thứ.
"Nếu ngươi dùng đan dược của họ, lúc này loại dục vọng kia còn thêm m·ã·n·h l·i·ệ·t hơn nữa, cũng đừng quá để ý, đây là tượng thần sống động, có loại khí tức này là chuyện bình thường." Long Trần nói.
"Cái gì là tượng thần sống động?" Bạch Ánh Tuyết hiển nhiên chưa nghe qua.
"Tượng thần sống động, chính là truyền sức mạnh tín ngưỡng cho người cung phụng, ví dụ họ cung phụng thần vị của ta thì sức mạnh tín ngưỡng của họ sẽ do ta hưởng thụ. Còn có một loại tượng thần gọi là Thần Truyền pho tượng, tức là Đại Phạm Thiên hoặc Lạc Thiên Dạ có thể chuyển lực lượng của mình cho tín đồ, hoặc giúp họ tăng lên hoặc ban cho họ sức mạnh cường đại hơn.
Nhưng phần lớn Tu Thần giả giống như Tỳ Hưu, chỉ có vào mà không có ra, rất ít pho tượng Thần Truyền, những thứ đã vào túi của họ rồi muốn lấy ra thì rất khó. Hai tượng thần sống động trước mặt này ngưng tụ sức mạnh tín ngưỡng vô số năm của Phạm Thiên Đan Cốc, chưa bị Đại Phạm Thiên và Lạc Thiên Dạ lấy đi, nên uy áp cuồn cuộn như biển cả, nhìn cực kỳ đáng sợ." Long Trần nói.
Bạch Ánh Tuyết lúc này mới chợt hiểu, đồng thời khâm phục Long Trần không thôi, vừa tán thán: "Vẫn là ngươi lợi hại, hiểu bọn họ nhiều như vậy."
Long Trần mỉm cười, từ Phàm giới lên đến Tiên giới, một mực liên hệ với bọn chúng, hiểu biết đương nhiên rất chính xác, không chỉ hiểu, ta còn từng múa may trên đầu bọn nó đấy thôi.
Long Trần bỗng trong lòng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, nếu có thể t·è d·ầ·m trên đầu hai tượng thần này, e rằng toàn bộ Đế Hoàng Thiên đều phải chấn động mất, đây chẳng phải cơ hội tốt để dương danh sao.
"Ngươi có dám to gan lớn mật hơn một chút không?" Bỗng Càn Khôn Đỉnh lên tiếng.
"Tiền bối..." Long Trần giật mình, Càn Khôn Đỉnh lại có thể dựa vào dao động linh hồn của hắn mà biết ý nghĩ của hắn.
"Đập hai pho tượng này đi, cướp đi sức mạnh tín ngưỡng, như thế Đế Hoàng Thiên sẽ bị rung chuyển." Càn Khôn Đỉnh nói.
"Cũng được, chỉ cần ngài ủng hộ ta quậy phá là ta làm ngay." Long Trần là ai chứ, chưa bao giờ sợ rắc rối, nếu Càn Khôn Đỉnh đứng đầu, hắn sẽ dám làm đến cuối.
"Đ·á·n·h nát tượng của chúng không phải mục đích, ta muốn sức mạnh tín ngưỡng của chúng, không biết có phải bị ngươi ảnh hưởng hay không mà giờ ta lại không muốn đi đường thường nữa." Càn Khôn Đỉnh có chút buồn rầu nói.
Càn Khôn Đỉnh làm việc luôn luôn cẩn trọng, xưa nay không thích mạo hiểm, trong tiềm thức luôn cho rằng mạo hiểm là ngu xuẩn.
Nhưng đi theo Long Trần lâu như vậy, nó p·h·át h·i·ện Long Trần vận xui quấn thân, chỉ có thông qua mạo hiểm mới có thể có được tài nguyên, mà nguy hiểm càng lớn thì thu hoạch càng phong phú.
Bây giờ Càn Khôn Đỉnh cũng thấy chán việc cứ tăng lên một cách ổn định, uống mãi nước lọc cũng ngán, nó đột nhiên muốn ăn t·h·ị·t, mà hai tượng thần này lại ẩn chứa sức mạnh tín ngưỡng, đối với nó chẳng khác gì một khối siêu cấp t·h·ị·t mỡ. So với thu hoạch được ở Long gia trước kia, thì thứ Long gia kia chẳng khác nào lông muỗi, quan trọng nhất là nó có thể nuốt được, trong chốc lát nó cảm thấy xao xuyến.
"Vậy được, tiền bối ngài chuẩn bị một chút, tranh thủ lúc người khác không phòng bị, ta làm ngay." Long Trần nghe xong chuyện muốn đập tượng Đại Phạm Thiên và Lạc Thiên Dạ, lập tức vô cùng hưng phấn, nói là làm ngay.
Càn Khôn Đỉnh vội ngăn lại: "Uy uy uy, đừng nóng, chuyện này phải có trình tự, không thể hỗn loạn được, vả lại mục tiêu lần này của ngươi là Thiên Hỏa Ma Vực, nếu có muốn đập cũng phải chờ đi ra khỏi Thiên Hỏa Ma Vực đã rồi hãy làm, không thể loạn được."
"Chủ yếu là ta thấy hai tên kia không vừa mắt." Long Trần nói.
"Vậy cũng phải nhịn một chút, đừng k·í·c·h đ·ộ·n·g." Càn Khôn Đỉnh khuyên nhủ.
Bạch Ánh Tuyết thấy Long Trần vừa mới sắc mặt biến đổi liên tục, lúc thì giận dữ, lúc lại hưng phấn, giờ lại ra vẻ không cam tâm, khiến nàng hoang mang không hiểu hắn đang nghĩ gì.
"Tranh tranh..." Bỗng tiếng đàn du dương vang lên, tiếng đàn vừa lọt vào tai, linh hồn Long Trần khẽ rung động, lòng hắn cuồng loạn, vội vàng tìm theo tiếng nhìn lại, sau đó nhìn thấy trên đài cao ở nơi xa có một bóng hình quen thuộc xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận