Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 5250: Không trí không dũng

"Cái gì..." Khi Long Trần phát ra mệnh lệnh, đám thiên kiêu Long tộc này đều ngây người, sau đó bọn họ liền thấy Long Huyết quân đoàn bốn đại quân đoàn chia nhau tấn công vào bốn phương tám hướng, gào thét mà đi.
Bạch Thi Thi, Bạch Tiểu Nhạc, Quách Nhiên, Hạ Thần cũng đều đi theo ra ngoài, bọn họ biết không cần đến bọn họ, nhưng nhìn xem náo nhiệt cũng tốt, rốt cuộc, đối với bọn hắn mà nói, những yêu thú bên trong Đại Hoang này vẫn vô cùng làm người ta cảm thấy hiếu kỳ.
Long Ổ Dương và những người khác nhìn một đám có tu vi tương đương với mình mà lại đuổi theo giết bốn con yêu thú khủng bố, vẻ mặt của bọn họ hết sức đặc sắc.
Nếu có Vạn Long Sào bảo hộ mà truy sát những con yêu thú cuồng bạo này thì còn có thể khiến người ta chấp nhận được, phải biết rằng, đây chính là những con quái vật kinh khủng suýt chút nữa hủy diệt mấy chục vạn tinh anh cường giả của bọn họ, vậy mà hơn bảy ngàn người này lại dám đuổi theo giết?
Thực tế thì, bọn họ không biết rằng, nếu không phải là để cho Long Huyết chiến sĩ có cơ hội rèn luyện, thì chỉ cần bốn người ra tay, cũng đã có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.
"Ổ Dương, lại đây, giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Long Trần viện trưởng, càng là ân nhân cứu mạng của các ngươi, nếu không có hắn, các ngươi đều sẽ chết, Long Vực cũng xong đời." Tộc trưởng Hồng Long nhất tộc giới thiệu Long Trần với Long Ổ Dương.
Khi biết được chính Long Trần đã cứu bọn họ, sắc mặt Long Ổ Dương nhất thời có chút khó coi. Cái tên Long Trần này hắn không xa lạ gì, khi Bạch Ánh Tuyết trở về Long Vực, cái tên này đã truyền khắp toàn bộ Long Vực rồi.
Đồng thời, cả Long Vực trên dưới đều cực kỳ phản cảm với cái tên Long Trần này, bởi vì dưới sự nỗ lực của Minh Long nhất tộc và đám phản đồ, bọn chúng đã thành công tạo ra lời đồn Long Trần muốn thống trị Long Vực.
Mà Long tộc vốn kiêu ngạo, làm sao bọn họ có thể chấp nhận một người Nhân tộc đến thống trị Long Vực? Bây giờ Long Trần giáng xuống, tất cả các tộc trưởng Nhân Hoàng đối với hắn đều cung kính, trong lòng Long Ổ Dương và những người khác có một sự chua xót, "lời đồn" cuối cùng đã trở thành sự thật, khiến bọn họ vô cùng khó chịu.
Nhưng Long Ổ Dương cũng được coi là một nhân vật, ân oán rõ ràng, đã được Long Trần cứu mạng, liền cần phải cảm tạ.
"Đa tạ Long Trần viện trưởng ân cứu mạng..." Nói xong, Long Ổ Dương vậy mà dứt khoát quỳ xuống.
Hắn vừa quỳ, nhất thời khiến các cường giả thế hệ trước của Long Vực phải lau mắt mà nhìn. Phải biết, Long Ổ Dương này quật cường muốn chết, nếu không cũng sẽ không cùng các cao tầng dùng cái chết để chống đỡ.
"Không cần cảm ơn ta, ta và Long tộc có chút duyên phận, mỗi lần xuất thủ cũng là chuyện nằm trong phận sự của ta." Long Trần vung tay lên, một luồng khí tức màu tím hiện lên, nâng thân thể của hắn lên, không cho hắn quỳ xuống.
Long Ổ Dương toàn thân run lên, bị thần huy màu tím nâng lên, hắn nhất thời biến sắc, nghiến răng nói: "Ta Long Ổ Dương không nợ nhân tình!"
Long Ổ Dương hừ lạnh một tiếng, dị tượng sau lưng căng ra, thân thể bỗng nhiên trầm xuống, động tác đó khiến các cường giả thế hệ trước của Long tộc giật mình, lúc đầu bọn họ còn nghĩ, đứa trẻ này thế mà thay đổi tính nết, hóa ra là bọn họ nghĩ nhiều.
Long Ổ Dương đây là muốn dùng cúi đầu để cảm ơn Long Trần ân cứu mạng, hắn khẳng định sẽ không thần phục Long Trần, nhưng chuyện này ra chuyện này, cúi đầu xong thì mọi chuyện liền xong, nhìn điệu bộ này, hắn vẫn muốn rời đi, điều này khiến các cường giả thế hệ trước của Long Vực vừa sợ vừa giận, tộc trưởng Hồng Long nhất tộc lại càng tức giận đến toàn thân phát run.
"Nhân tình của ta, Long Trần, không phải ngươi muốn trả là có thể trả được!" Đối mặt với sự quật cường của Long Ổ Dương, Long Trần cũng hừ lạnh một tiếng.
"Oanh!" Long Ổ Dương bỗng nhiên vừa quỳ, một tiếng vang trầm, đại địa nổ tung, nhưng đầu gối của hắn chỉ hơi uốn cong, đã cảm thấy một luồng sức mạnh sung mãn không thể chống đỡ truyền đến, Long Ổ Dương rên lên một tiếng, lại bị thần huy màu tím bắn bay ra ngoài.
"Ổ Dương!" Tộc trưởng Hồng Long nhất tộc gầm lên, muốn xuất thủ đánh một trận cái tên quật cường này, lại bị Long Trần ngăn cản, hắn nhìn Long Ổ Dương nói:
"Ta làm rõ hai điểm: Thứ nhất, ta không có ham muốn thống soái Long Vực, càng không có ý định thu các ngươi về làm thủ hạ, bởi vì thực lực của các ngươi... quá kém, không xứng đi cùng với ta, mỗi một chiến sĩ của Long Huyết quân đoàn ta trói lại một tay cũng có thể nhẹ nhàng ngược ngươi."
"Ngươi..." Long Ổ Dương và những người khác giận dữ.
Long Trần không cho hắn cơ hội, giơ ngón tay thứ hai lên nói: "Thứ hai, thân là thủ lĩnh của thế hệ trẻ tuổi, chỉ bằng vào một luồng nhiệt huyết, liền đưa một đám người tin tưởng ngươi vào hiểm cảnh, coi đó là không khôn ngoan. Đưa vào hiểm cảnh mà không thể ngăn được sóng dữ, coi đó là bất dũng. Vì mặt mũi của bản thân, mà muốn rời khỏi Long tộc, coi đó là bất nhân. Làm người phải đến nơi đến chốn, bỏ dở nửa chừng, phụ lòng tin tưởng của người khác với ngươi, coi đó là bất nghĩa."
"Ta..." Ổ Dương vừa sợ vừa giận, nhưng hắn không thể phản bác được, bởi vì hắn vừa mới xác thực hạ quyết tâm, sau khi cúi đầu xong, sẽ một mình rời đi, hắn tuyệt đối không cam tâm bị một người Nhân tộc như Long Trần thống soái.
"Không khôn ngoan, bất dũng, bất nhân, bất nghĩa, lại có nhiều người như vậy nguyện ý đi theo ngươi, thậm chí vì lựa chọn của ngươi mà đánh đổi cả mạng sống, ngươi cứ thế mà bỏ đi? Muốn làm kẻ hèn nhát cả đời? Long tộc tại sao có thể có loại phế vật như ngươi. Muốn cút thì cút đi, ta không cần ngươi bái tạ, ta chỉ là hiếu kỳ, từ nay về sau, ngươi gánh trên vai cái danh kẻ hèn nhát, ngươi sẽ sống sót thế nào?" Long Trần lạnh lùng nói.
"Ngươi... Ta..."
Long Ổ Dương nhìn Long Trần, lại nhìn thi thể vừa được thu dọn ở phía xa, trong nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bỗng nhiên gào khóc lên.
Nói trắng ra, dù hắn mạnh mẽ đến đâu, phạm vi cuộc sống của hắn cũng chỉ có bấy nhiêu, những việc hắn tiếp xúc cũng chỉ có thế, sự từng trải của hắn so với một phàm nhân bình thường còn không bằng.
Thực lực của hắn là không thể nghi ngờ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu, năng lực ứng biến thì rối tinh, nhất là sự bối rối khi đối mặt với cái chết, khiến hắn cảm thấy mình chẳng ra gì.
Long Ổ Dương tự tin xuất phát, giờ bị hiện thực tàn khốc đánh cho trở về nguyên hình, lúc này hắn mới phát hiện, rời khỏi Long tộc, hắn cũng chỉ là một phế vật, trong một thời gian, hắn không thể tiếp nhận hiện thực tàn khốc này.
Long Ổ Dương quỳ xuống đất gào khóc, những thiên kiêu Long tộc khác cũng nghiến răng nghiến lợi, bọn họ hận bản thân vô dụng, vừa nghĩ tới những lời hùng hồn lúc trước rời khỏi Long Vực, giờ nghĩ lại, chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui vào.
Long Trần nháy mắt với các cường giả Nhân Hoàng của Long Vực, mà đám người hoàng cường giả thì mờ mịt không biết ý của Long Trần là gì. Lúc này, một cường giả Nhân Hoàng của Bạch Long nhất tộc đi ra, hai tay đỡ Long Ổ Dương dậy, an ủi:
"Con à, thật xin lỗi, là chúng ta không tốt, là chúng ta không bồi dưỡng tốt các ngươi, các ngươi thất bại, nhưng trên thực tế là chúng ta thất bại, càng là toàn bộ Long Vực thất bại. Để cho một đám trẻ con như các ngươi đối mặt với vô tận hiểm nguy, đó vốn dĩ là lỗi của chúng ta, nhưng các ngươi yên tâm, dù tương lai gian khổ thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng các ngươi đối mặt, muốn sai thì cùng nhau sai, muốn chết cũng muốn cùng nhau chết."
"Đúng đúng đúng, mặc kệ khó khăn gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt." Lúc này, những tộc trưởng khác mới phản ứng lại, ào ào đến an ủi.
Được mọi người an ủi, những thiên kiêu Long tộc này nhất thời cảm động đến không được, nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm được, ào ào nhận lỗi với các lão giả trong tộc, mà thế hệ trước các cường giả cũng vội vàng an ủi, nhất thời, bầu không khí Long Vực, bộc lộ ra một sự đoàn kết hòa hợp chưa từng có.
"Ầm ầm ầm ầm!"
Khi mọi người vừa mới đắm chìm trong bầu không khí vui sướng thì bốn tiếng nổ lớn vang lên, khí huyết kinh khủng đập vào mặt, bốn con mãnh thú cao lớn như núi bị ném xuống đất, khoảnh khắc đó, mắt của những thiên kiêu Long Vực nhìn bốn con yêu thú trước mắt như muốn lồi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận