Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 1853: Điệp Dực Long Cốt Mạn Đà La

"Đây là cái gì?" Long Trần hơi sững sờ, đây là một khối xương nhỏ, phía trên điêu khắc rất nhiều đường vân, xương cốt hiện ra trạng thái hơi mờ, mang theo dao động kỳ quái.
"Đây là chúng ta xử lý một tên ngu ngốc của Huyền Thú nhất tộc, lấy được một thứ kỳ dị, thông qua sưu hồn mới biết được, đây là công cụ liên lạc bí mật của Cổ tộc. Một khi mở cái xương này ra, có thể tìm thấy gần đó có cường giả Huyền Thú tộc hay không, nếu sư huynh Long Trần mang theo nó thì dễ dàng nắm bắt được một số tin tức. Quan trọng nhất là khi Huyền Thú nhất tộc tụ tập đông người, tỷ lệ xuất hiện bảo vật sẽ tăng lên. Cái xương này dùng sức mạnh linh hồn để mở, có thể dò tìm cường giả Huyền Thú nhất tộc gần đó, nhưng để liên lạc với cường giả Huyền Thú nhất tộc khác thì cần thủ đoạn đặc thù, thủ đoạn này thuộc về cấm kỵ linh hồn, chúng ta không dò xét được. Chúng ta định bỏ cái xương này vì sợ bị Huyền Thú nhất tộc nắm được điểm yếu, nhưng ta cảm thấy sư huynh Long Trần không sợ bọn họ." Vương Mậu cười nói.
Long Trần đương nhiên không quan tâm, cường giả Huyền Thú nhất tộc hắn còn không biết đã làm thịt bao nhiêu, đâu có nhiều kiêng kỵ vậy. Long Trần trực tiếp cất kỹ cái xương kia, dặn dò bọn họ chú ý an toàn rồi bay đi theo hướng Vương Mậu chỉ.
Âm Dương Giới quá lớn, lớn đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi, nhưng muốn đi ra ngoài cũng không khó. Vì nhóm cường giả thứ hai đến thông qua mấy cái đại môn, Âm Dương Giới cùng thiên Võ đại lục có mấy thông đạo ra vào, chỉ cần là cường giả trong Hóa Thần cảnh thì có thể tùy ý tiến đến. Bất quá Âm Dương Giới hiện đang đối diện với thiên Võ đại lục, họ phải nắm chặt thời gian thăm dò, đợi khi âm chuyển tới thì phải rời đi, nếu không thì vĩnh viễn không ra được.
Long Trần một đường bay, trên đường thấy được lác đác một số cường giả đang cẩn thận dò xét, Long Trần không để ý đến, bay thẳng về phía mục tiêu. Rất nhanh phía trước núi cao chậm rãi biến thành đất bằng, trên mặt đất mọc đầy cây thấp, phía trước lại xuất hiện sương mù, Long Trần khẽ nhếch môi. Hắn dường như hiểu ra, bảo vật trong Âm Dương Giới cơ bản đều có trận pháp bảo vệ, chặn lại bên ngoài. Lam Mâu Khổng Tước Hung Sào là vậy, nơi trứng lớn thần bí kia cũng vậy, chỗ này cũng vậy, không cần nghĩ thì bên trong khẳng định có rất nhiều cấm chế.
Quả nhiên đến gần, sương mù cản trở thần thức, Long Trần không dám tiếp tục bay lượn mà vừa đi vừa quan sát cẩn trọng. Vừa mới đến gần khu vực sương mù thì thấy phía trước không xa một cỗ thi thể, máu thịt be bét, cả người như bị thiên đao vạn quả, mặt biến dạng.
"Nguyên thần cũng không chạy được." Long Trần hơi kinh hãi, chỗ mi tâm của người kia có một đám hắc khí, nguyên thần vậy mà bị diệt sát ngay trong thức hải. Đây là một thất phẩm thiên Hành Giả, Long Trần trong lòng không khỏi thở dài, tại Âm Dương Giới hung hiểm như vậy, ngay cả Diễn thiên Giả cũng không thể tự bảo vệ được, cửu phẩm thiên Hành Giả càng giống như đang nhảy múa trên lưỡi dao, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Một thất phẩm thiên Hành Giả nhỏ bé đi đến đây, còn sống đi ra xác suất quá xa vời. Nhưng Long Trần không có ý chế giễu, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, thế giới này tàn khốc như vậy đó. Không có tài nguyên, không có bối cảnh, chỉ có thể liều mạng, cây cỏ quật khởi thực sự tồn tại nhưng tỉ lệ này quá thấp, liều mạng đạt kỳ tích, một người thành công, danh dương thiên hạ, còn hàng ngàn vạn kẻ liều mạng mất mạng thì không ai để ý.
Không ai không thương tiếc sinh mạng mình, nhưng không có cách, ai cũng muốn có tôn nghiêm mà sống, ai cũng có mộng tưởng, ai cũng có những thứ mình muốn bảo vệ, sinh mạng không có cao thấp quý tiện, chỉ có thể nói giới tu hành cũng tàn khốc như vậy.
"Bành!" Long Trần xé toạc mặt đất, đem thi thể của người kia mai táng, truyền thuyết nhập thổ vi an người mới có thể chuyển vào luân hồi, phơi thây hoang dã người sẽ hóa thành cô hồn dã quỷ, khổ không kể xiết. Long Trần chưa từng tin quỷ thần chi thuyết nhưng cho rằng cát bụi về với cát bụi, người ăn ngũ cốc hoa màu, tất cả do đại địa cung cấp nuôi dưỡng, cuối cùng về với đại địa cũng coi là một loại luân hồi, cũng là một cách kéo dài sinh mệnh.
Long Trần vừa chôn cất xong thi thể người kia, vừa mới tiến lên mấy bước thì dưới chân trong bụi cỏ, một dây leo mềm mại đột nhiên cuốn tới, nháy mắt cuốn lấy bắp đùi Long Trần. Vừa cuốn xong, dây leo tuôn ra từng gai nhọn như độc xà, hung hăng đâm vào bắp đùi Long Trần, đâm rách quần, nhưng lại không thể làm bị thương Long Trần. Bởi vì trên đùi Long Trần mọc đầy long lân màu xanh, gai nhọn không thể phá vỡ phòng ngự.
"Oanh!" Hai tay Long Trần rung lên, một cỗ lực lượng kinh khủng bùng phát, những dây leo đang quấn quanh trên thân Long Trần và xung quanh trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành đầy trời bột mịn.
"Đi ra!" Long Trần quát lớn, một chân dẫm mạnh xuống đất, mặt đất vỡ nát, một quái vật khổng lồ xuất hiện, nó tựa như một củ nhân sâm to lớn, xung quanh là vô số cây thụ yêu lao đến Long Trần.
"Phốc!" Vừa mới xuất hiện, Long Trần dùng đầu ngón tay điểm ra một tia chớp chi kiếm xuyên thủng thân thể nó, thụ yêu trong nháy mắt khô héo, rơi xuống đất rồi nhanh chóng mục nát. Long Trần đi tiếp mấy trăm trượng thì lại thấy một thi thể, bất quá thi thể này Long Trần không quan tâm, đây là thi thể đệ tử tà đạo.
"Rầm rầm rầm..."
"Phốc phốc phốc phốc..."
Long Trần một đường tiến lên, mặt đất không ngừng nứt toác, càng có thêm nhiều thụ yêu lao ra tấn công, bước chân Long Trần không ngừng, lôi nhận trong tay liên tục vung lên, những thụ yêu đó ào ào bị chém giết. Bị chém giết xong thì thụ yêu đều khô héo mục nát, hầu như trong vài nhịp thở đã biến thành hư ảo. Càng tiến sâu thì thụ yêu tấn công càng nhiều, lôi nhận Long Trần bay múa, hứng chịu thụ yêu một đường tiến lên. Những thụ yêu này không mạnh, có thực lực khoảng ma thú cấp mười, có điều bọn chúng quá đông và gai nhọn trên người có kịch độc, nếu bị đâm trúng sẽ tê liệt toàn thân, với thiên Hành Giả bình thường thì có thể mất mạng, nhưng với Long Trần thì chẳng khác gì chém dưa thái rau.
Một đường tiến lên không biết giết bao nhiêu thụ yêu, trọn vẹn giết hơn một canh giờ, những thụ yêu này như không có não chỉ biết điên cuồng lao lên, hoàn toàn không biết sợ hãi.
"Oanh!" Long Trần vung lôi nhận diệt sát thụ yêu trước mắt, cuối cùng xuất hiện ánh sáng mặt trời, thụ yêu biến mất, trước mặt là thế giới chim hót hoa nở, không khí tràn ngập hương thơm tươi mát, khiến người ta mê say, nhất thời cảm thấy buồn ngủ kéo đến, khiến người ta muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, bởi vì phía trước Long Trần là một cỗ thi thể, đó là một nam tử mặc áo hồng, đệ tử tà đạo, lúc này đang yên tĩnh nằm đó như ngủ thiếp đi. Trên mặt hắn thậm chí còn mang nụ cười thỏa mãn say mê, chỉ là không biết rằng, giấc ngủ này, sẽ không tỉnh lại được nữa.
"Phá!" Long Trần quát lớn, sức mạnh linh hồn bùng nổ, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, thế giới chim hót hoa nở biến mất, thay vào đó là núi non trùng điệp. Trên mỗi ngọn núi đều có một cây đại thụ cao vút, phiến lá trên cây phát ra ánh sáng ảo diệu, hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một thế giới như mộng ảo.
"Bẫy rập đúng là hết cái này đến cái khác." Long Trần lắc đầu, những đệ tử sau khi trải qua liên tục chiến đấu, đến nơi này, nhìn thấy thế giới tươi đẹp liền lơ là cảnh giác, kết quả bị huyễn cảnh xâm chiếm thần hồn, cứ thế chết một cách ngu ngốc. Mỗi phiến lá trên những cây đại thụ kia đều mang phù văn kỳ dị, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy ảo diệu, nhìn vào là hoa mắt chóng mặt. Long Trần lập tức bùng phát sức mạnh linh hồn, phá tan huyễn tượng trước mắt nhưng vẫn không dám khinh thường, những cây cối cổ quái này mang đến cho Long Trần cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Long Trần chậm rãi tiến về phía trước, xung quanh là những ngọn núi nhỏ, giữa những núi nhỏ đó có các con đường không theo quy tắc. Long Trần đi dọc theo một con đường hướng về phía trước, khi đi sâu vào, Long Trần mới kinh ngạc phát hiện, bên trong những ngọn núi nhỏ kia lại có trận pháp bảo vệ. Trên mỗi ngọn núi đều có trận pháp độc lập bao phủ, giống như một tòa hộ sơn đại trận, trung tâm của trận pháp lại chính là cây quái thụ trên đỉnh núi. Trên núi có một vòng phòng hộ trong suốt bao phủ, vòng phòng hộ lấp lánh ánh sao, đó là từng đạo từng đạo phù văn trận pháp, hình dáng phù văn này lại giống hệt đồ án trên phiến lá của cây quái thụ trên đỉnh núi.
"Không lẽ những trận pháp này có liên kết?" Long Trần nhìn những ngọn núi nhỏ liên miên vô tận phía xa và từng cây quái thụ kia thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Hắn cảm thấy mình đoán đúng, những cây quái thụ kia và các phù văn trận pháp kia toàn bộ thế giới như đắm chìm trong một nhịp điệu kỳ dị, giống như thủy triều dâng xuống, giữa chúng chắc chắn có một liên hệ nào đó.
Long Trần một đường cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, khi vòng qua vài ngọn núi nhỏ thì Long Trần chợt phát hiện, trên một ngọn núi nhỏ phía trước mọc đầy một loại hoa kỳ dị. Bông hoa kia cực kỳ quái dị, trên mặt đất mọc ra bảy lá cây giống như lá bồ công anh, trông như cỏ dại hết sức bình thường. Nhưng cánh hoa của nó lại có sáu cánh, trên sáu cánh hoa lại có ba cặp cánh, trông giống như ba con bướm, đậu cạnh nhau, rung cánh, mùi thơm tỏa ra theo trong trận pháp, thơm ngào ngạt.
"Điệp Dực Long Cốt Mạn Đà La!" Long Trần kinh hô một tiếng, vậy mà không kiềm chế được gọi tên nó, nhưng khi gọi tên này xong, Long Trần ngơ ngẩn:"Ta biết đóa hoa này, biết nó là bảo vật, nhưng lại không biết nó có công dụng gì, chuyện này là sao?" Long Trần trực giác mách bảo rằng Điệp Dực Long Cốt Mạn Đà La dùng để luyện đan, nhưng lại không biết luyện loại đan nào, chẳng lẽ trong ký ức của Đan Đế, ký ức luyện đan cũng không hoàn chỉnh sao? Đi hắn đi, sao lại có thời gian xoắn xuýt chuyện này, tranh thủ thời gian hái một cây đã, nhưng làm sao mà hái được? Có trận pháp bảo vệ, Long Trần không dám trực tiếp hái.
Long Trần đi quanh ngọn núi nhỏ kia, đi gần nửa vòng núi thì đột nhiên ánh mắt Long Trần sáng lên, ha ha, vận may đến rồi. Long Trần phát hiện có một cây Điệp Dực Long Cốt Mạn Đà La mọc ở ngoài trận pháp, chỗ đó không nằm trong phạm vi trận pháp bảo hộ. Bất quá cây Điệp Dực Long Cốt Mạn Đà La đó dính chặt vào mép trận pháp, Long Trần cẩn thận từng li từng tí cúi xuống, lấy ra một thanh xúc ngọc, nhẹ nhàng xúc cả gốc lẫn rễ ra, trong lòng không khỏi vui mừng, vừa muốn thu lại thì sau lưng một đạo kiếm khí sắc nhọn chém tới sau gáy hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận