Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 6130: Cảm thụ thống khổ

"Cái gì?" Các cường giả tộc khác đều ngạc nhiên. Ngụy Vô Tình nắm giữ mười tám đạo đế diễm hỏa, lại có thêm thần lực tiên tổ gia trì, lượng biến gây nên biến chất, lúc này hắn đã có vốn liếng chống lại cường giả Đế Quân tam trọng thiên. Một tồn tại như vậy mà lại bị Long Trần một chiêu liền xé rách cánh tay, mọi người nhìn đôi cánh chim sau lưng hắn, nhất thời có người kinh hô: "Là Côn Bằng chi dực!"
"Chết tiệt, tên hỗn đản này dám khinh nhờn Côn Bằng nhất tộc ta!" Trong đám cường giả, có người giận dữ gầm lên. Rõ ràng, bọn hắn còn chưa biết đôi cánh kia chính là của lão tổ Côn Bằng nhất tộc. Chỉ là, sau khi bị Long Trần luyện hóa, dùng long huyết để thôi động, khí tức đã hoàn toàn khác biệt, nhất thời bọn hắn không nhận ra lai lịch của đôi cánh.
"Ngươi chỉ có sức mạnh khiêu chiến cường giả Đế Quân tam trọng thiên, lại không hình thành được không gian lĩnh vực. Việc ngươi cho rằng có thể đánh một trận với cường giả Đế Quân tam trọng thiên, là vì ngày thường ngươi đối chiến với kẻ địch, đều là người của chính ngươi mà thôi. Nếu như cùng cường giả Đế Quân tam trọng thiên sống mái giằng co, với chút thực lực của ngươi thì sẽ chỉ bị một bàn tay đập chết."
"Hô" Long Trần ném cánh tay kia đi, Côn Bằng vũ dực sau lưng rung động, người trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Tuy mới có được Côn Bằng vũ dực, nhưng Long Trần có kinh nghiệm khống chế Côn Bằng vũ dực, thần thông trên cánh chim đều có thể nắm giữ, đối với đôi cánh này, ở trong tay hắn, tốc độ còn nhanh hơn cả bản tôn một chút. Nhất là trong cự ly gần, Long Trần có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, thân pháp phối hợp với cánh chim, nhanh như gió, nhanh như điện, nhoáng lên dưới đã đến trước mặt Ngụy Vô Tình.
"Đi chết!" Ngụy Vô Tình giận dữ gầm lên, cánh tay bị bẻ gãy đã mọc lại, cây cổ cầm trong tay phóng lớn như núi cao, trong dị tượng sau lưng, bàn tay lớn duỗi ra, mười tám đạo đế diễm quấn quanh trên tay hắn. Ngụy Vô Tình đây là mượn tiên tổ chi thủ để đối phó với Long Trần, đồng thời đem đế diễm của mình cấp cho dị tượng, còn chính hắn thì cấp tốc lùi lại. Rõ ràng, hắn đã nhận ra sự đáng sợ của cận chiến của Long Trần, tốc độ kinh người, nhất định phải giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
"Nhất Tinh Thần Vẫn" Long Trần hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay, một ngôi sao chùm sáng hiện lên, hung hăng đập vào cây cổ cầm kia.
"Oanh" Cổ cầm oanh minh bạo hưởng, lộn liên tục trên không trung, trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, còn bóng người trong dị tượng cũng bị chấn động đến một trận lay động.
"Hô" Long Trần lóe lên, đã đến trước mặt Ngụy Vô Tình, Ngụy Vô Tình vừa sợ vừa giận, một đòn toàn lực của hắn vậy mà đã bị phá. Dị tượng chi lực chưởng khống thần binh sẽ tiêu hao, uy lực sau đó giảm một phần, nhưng thắng ở sự an toàn. Thế nhưng chiêu này vô hiệu, Ngụy Vô Tình gầm lên giận dữ, vung bàn tay lớn một cái, cổ cầm trong nháy mắt xuất hiện trong tay, trên cổ cầm, dây đàn không ngừng rung lên, mắt thấy Long Trần đánh tới, Ngụy Vô Tình trực tiếp dùng cổ cầm nghênh đón.
"Hô" Thế mà Ngụy Vô Tình vừa mới ra tay, thân ảnh Long Trần trong nháy mắt biến mất.
"Cái gì?" Ngụy Vô Tình hoảng hốt, công kích của Long Trần lại là hư chiêu, ngay khi hắn chuẩn bị đổi chiêu thì một giọng nói lạnh lùng của Long Trần vang lên: "Ngươi có huynh đệ không?"
"Phốc" Long Trần vừa dứt lời, Ngụy Vô Tình phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, một cánh tay rời khỏi thân thể, lại bị Long Trần xé xuống.
"Đều nói huynh đệ như tay chân, nhưng thực tế không phải vậy, đối với một số người mà nói, huynh đệ quan trọng hơn sinh mệnh của mình. Ngươi giết huynh đệ người khác, nhưng chưa từng trải qua sự thống khổ của người khác, không biết thống khổ thì sao hiểu được kính sợ? Một đám không biết kính sợ sẽ chỉ đặt dục vọng lên trên nỗi thống khổ của người khác, hãy cảm thụ sự thống khổ đi!"
"Phốc" Thanh âm của Long Trần vang vọng trong trời đất, bỗng nhiên thân ảnh của hắn giống như quỷ mị xuyên không, một bắp đùi của Ngụy Vô Tình đã bị Long Trần cứ thế mà xé xuống.
"A..." Ngụy Vô Tình phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt, liên tục bị thương, tuy không bị chết nhưng nỗi đau đớn đó, hắn cả đời này chưa từng trải qua.
"Cảm thụ thống khổ, ghi nhớ thống khổ."
"Phốc" Thân ảnh Long Trần lại lần nữa lóe lên, một bắp đùi nữa của Ngụy Vô Tình bị xé xuống, máu tươi vương vãi trên trời, cảnh tượng cực kỳ thảm thiết. Nhưng các cường giả Thủy Ma tộc lại nắm chặt nắm đấm, sự thống khổ mà Ngụy Vô Tình phải chịu sao có thể so sánh với bọn họ? Cường giả Thủy Ma tộc ở đây, người nào mà không có người thân bị giết? Thậm chí phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội đều đã chết hết. Còn bọn họ thì ngay cả tư cách kêu khóc cũng không có, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng đau khổ, bọn họ không dám khóc vì sợ tăng thêm cảm xúc tiêu cực cho người khác. Long Trần xé nát Ngụy Vô Tình, nghe tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Vô Tình, trong lòng bọn họ vô cùng thống khoái, giống như Long Trần đã nói, nợ máu cuối cùng chỉ có thể dùng máu để trả.
"Các ngươi còn nhìn cái gì, cùng nhau động thủ, nếu như ta chết rồi, tiếp theo sẽ đến phiên các ngươi." Mắt thấy không thể đối kháng được Long Trần, Ngụy Vô Tình giận dữ gầm lên.
Trong lòng những cường giả khác run lên, không sai, lời Long Trần nói sẽ không tha cho bất cứ ai trong bọn họ. Dù Ngụy Vô Tình liên tục bị thương, nhưng lực lượng bản nguyên không bị tiêu hao quá nhiều, vẫn còn chiến lực nhất định, nếu như hắn chết, mọi người sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Cùng tiến lên!"
Ầm ầm...
Ngoài Ngụy Vô Tình, một Thần Miêu khác xuất hiện, đó là một người khổng lồ, quanh thân có mười lăm đạo đế diễm thiêu đốt. Dù đế diễm của hắn không nhiều bằng Ngụy Vô Tình nhưng khí tức lại mạnh hơn Ngụy Vô Tình mấy lần. Dù sao đệ tử Cầm Tông, là lấy cầm kỹ làm chủ, đánh từ xa và phụ trợ là chính, cận chiến là điểm yếu của bọn họ. Cường giả khổng lồ kia vừa ra tay, khí tức cuồng bạo liên tiếp, các cường giả Thủy Ma tộc kinh ngạc phát hiện, những cường giả cấp thủ lĩnh kia tất cả đều là Thần Miêu. Chỉ có điều, thực lực của những cường giả Thần Miêu này không đều nhau, có người chỉ có năm đạo đế diễm, có người lại có mười chín đạo. Bọn họ đồng loạt xuất thủ, hướng thẳng tới Long Trần, trong chốc lát thần quang đầy trời, hư không sụp đổ, sát khí sắc bén khuấy động qua lại.
"Oanh" Một tiếng bạo hưởng, người khổng lồ kia xuất thủ trước, một quyền đánh tới Long Trần, Long Trần cũng đánh ra một quyền, lực lượng cuồng bạo trực tiếp đánh nát nắm đấm của người khổng lồ. Người khổng lồ kia phát ra một tiếng rống giận vang trời, lùi lại mấy bước, mỗi bước giẫm trên hư không đều khiến chiến trường rung chuyển.
"Vù vù" Một ngọn trường thương quét ngang tới, Long Trần vung tay lên, một chưởng đánh vào đoạn trước của trường thương, người cầm thương nhất thời gan bàn tay nát bét, trường thương xoáy tròn bay ra ngoài.
"Phốc phốc phốc..." Trường thương bay qua, vô số cường giả bị đánh thành sương máu.
"Côn Bằng Viêm Thiên Kiếm" Trong tiếng gầm giận dữ, một con Côn Bằng hiện ra bản thể, miệng rộng mở ra, một đạo kiếm lớn màu đỏ ngòm, mạnh mẽ chém về phía Long Trần. Đây là huyết mạch thần thông của Côn Bằng nhất tộc, trường kiếm được hình thành từ huyết mạch, uy lực kinh người, ngay cả Đế binh bình thường cũng không thể chịu nổi.
"Vù vù" Long Trần vồ tay lớn một cái, nắm chặt mũi kiếm kia, ngay sau đó cả đầu cánh tay phát sáng, một cỗ lực lượng tràn đầy không thể chống đỡ bùng phát.
"Hô" Long Trần thân thể động, hắn giữ thanh kiếm huyết sắc to lớn, hướng phía trước lao tới, thanh cự kiếm kia nhanh chóng rút ngắn lại, Long Trần trong nháy mắt xông đến trước mặt Côn Bằng. Thanh kiếm dài lớn bị Long Trần cứ thế ấn vào trong miệng nó, ngay sau đó cả thân con Côn Bằng đó phát sáng, nhanh chóng phình to ra.
"Không tốt!" Thấy cảnh này, tất cả cường giả đều ngạc nhiên, vội vàng từ bỏ tiến công, chuyển sang tư thái phòng thủ.
"Oanh" Thân thể Côn Bằng khổng lồ, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, ầm vang nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận