Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2356: Thiên cơ không thể tiết lộ

Chương 2356: Thiên cơ không thể tiết lộ Bị Long Trần bắt lấy tay ngọc, Tử Yên thân thể mềm mại run rẩy, nàng từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cùng nam nhân có tiếp xúc da thịt, nàng có chút khẩn trương, cũng có một chút không biết làm sao.
Long Trần nắm lấy tay Tử Yên, nhìn vào ánh mắt có chút bối rối của nàng, ôn nhu nói: "Tử Yên, có rất nhiều lời, ta muốn nói với ngươi, thế nhưng mà, vẫn luôn không có cơ hội, mà ngươi, cũng đang cố gắng hết sức duy trì một loại khoảng cách với ta, để ta không biết làm thế nào đối diện với ngươi. Lúc trước, chúng ta là thù địch, ngươi mấy lần ngăn cản ta, nói thật, lòng ta... Đau lắm."
"Thật xin lỗi..." Tử Yên nhìn thấy trong ánh mắt Long Trần một tia thương cảm, nàng cúi đầu, năm đó bởi vì lý niệm của hai người bất đồng, khác biệt rất lớn, nhất là năm đó tại Đồ Long Đại Hội, nàng cùng Long Trần là thù địch, một lần kia, Long Trần nói rất tuyệt tình. Khiến nàng sầu não vô tận, đau tận tim gan, nhưng nàng biết, đau, không chỉ có mình nàng.
Long Trần nhìn vào mắt Tử Yên, tay nắm càng chặt hơn, ôn nhu nói: "Tình cảm của ta với ngươi, vô cùng kỳ lạ, chính ta cũng nói không rõ. Khi ngươi đối địch với ta, tim ta sẽ không ngừng đau, sau khi ngươi nói sẽ không đối địch với ta nữa, tảng đá trong lòng ta mới hoàn toàn được hạ xuống. Khoảnh khắc đó, ta cảm giác toàn bộ thế giới của ta đều sáng lên, không còn u ám nữa, mà dần dần có màu sắc. Chính khi đó, ta mới biết, thật ra ta đã thích ngươi từ lâu, nhưng ta rất sợ, sợ ngươi là địch nhân của ta, sợ hơn, ta có một ngày sẽ đích thân giết ngươi. Tử Yên, đi cùng ta nhé? Ta sẽ dùng tính mạng của ta để bảo vệ ngươi, chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta không sợ bất kỳ gian nguy nào trên đời."
Đây là một lời tỏ tình xuất phát từ nội tâm, không hề có những lời hoa mỹ trau chuốt, nhưng mỗi một câu, đều là tiếng lòng của Long Trần. Tình cảm với Tử Yên, là sinh ra một cách vô thanh vô tức, bắt nguồn từ khi nào, đến chính Long Trần cũng không biết. Bây giờ, mọi người không còn mâu thuẫn, không còn đối lập, Long Trần nói ra những lời trong lòng, cảm thấy cả người đều dễ dàng.
"Long Trần... Ta..." Đối diện với những lời gan ruột của Long Trần, trong mắt Tử Yên hiện lên một tia hơi nước, nàng chậm rãi áp mặt lên ngực Long Trần, nức nở nói: "Cảm ơn ngươi, chỉ cần có những lời này của ngươi thôi, Tử Yên đã rất thỏa mãn, thế nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Ngươi... Ngươi không thích ta sao?" Long Trần giật mình.
Tử Yên lắc đầu, buồn bã nói: "Thật xin lỗi, Tử Yên chỉ có thể phụ lòng một mảnh thâm tình của ngươi, bởi vì ta từng lập lời thề trước tượng thần tổ tiên, cả đời này chỉ trung thành với Miểu Nhạc Tiên Cung, không thể lấy chồng."
Nói rồi, nước mắt Tử Yên như chuỗi trân châu đứt dây, từng hạt từng hạt lăn xuống, trong lòng nàng có vô vàn ủy khuất, nhưng không thể nói ra được. "Cảm ơn ngươi, Long Trần."
Nói xong, Tử Yên nhẹ nhàng thoát khỏi tay Long Trần, quay người rời đi, biến mất ngay lập tức khỏi tầm mắt của Long Trần. Sắc mặt Long Trần hơi tái nhợt, muốn đuổi theo, nhưng vừa bước chân, cuối cùng lại dừng lại, đứng ngây người ở đó, trong nhất thời vậy mà ngây dại.
Tử Yên một đường chạy vội, không biết chạy bao xa, phía trước có một thác nước lớn, Tử Yên lao mình vào trong động đá vôi sau thác nước, ôm lấy một măng đá, khóc nức nở. Nước mắt tuôn rơi, dường như muốn giải tỏa hết tất cả ủy khuất, sau lưng Tử Yên, không biết từ lúc nào, xuất hiện một nữ tử xinh đẹp mặc cung trang màu vàng. Người này trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tóc búi cao, quý khí ngút trời, giống như một nữ hoàng, khiến người ta nhìn vào nàng liền có một loại xúc động muốn quỳ xuống cúng bái.
Nữ tử xinh đẹp kia nhìn Tử Yên không khỏi thở dài, giọng nói lại vô cùng ôn nhu: "Con bé ngốc, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng, còn muốn mượn tiếng thác nước che giấu, con quá làm khổ bản thân rồi."
"Thất Huyền tiền bối, ta..." Tử Yên nhìn nữ tử xinh đẹp kia, như một đứa trẻ bị ủy khuất, nhào vào lòng người thân, không ngừng nức nở.
Phụ nhân xinh đẹp kia, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Tử Yên, thở dài nói: "Con bé ngốc, ta lúc đầu đã khuyên con rồi, không nên đồng ý với đám người kia, nhưng con lại không chịu nghe."
"Thế nhưng Tử Yên không có lựa chọn khác mà, chỉ cần sẽ không tiếp tục đối địch với Long Trần, ta điều kiện gì cũng phải chấp nhận." Tử Yên nức nở nói.
"Tướng mạo ưng ý, lại không thể nắm giữ, con bị cái lời thề này, khóa cả một đời, thật đáng giá sao?" Nữ tử xinh đẹp lắc đầu.
"Tất cả của ta đều là Miểu Nhạc Tiên Cung cho, làm người phải biết tri ân báo đáp, đây là cách duy nhất không phải đối đầu với Long Trần mà không phản bội Miểu Nhạc Tiên Cung, ta không còn lựa chọn khác." Tử Yên nhắm mắt lại, một vẻ thống khổ nói: "Vốn ta nghĩ mình chỉ là mong muốn đơn phương thích Long Trần, nhưng hôm nay... Hắn tỏ tình với ta, ta thật vui, nhưng cũng thật thống khổ."
"Con trời sinh lương thiện, sẽ không phản bội người khác, nhưng nếu người khác phản bội con thì sao?" Nữ tử xinh đẹp cười khổ lắc đầu, có thâm ý nói.
"Long Trần sao? Ta cái gì cũng không thể cho hắn, hắn làm sao có thể phản bội ta được?" Tử Yên lắc đầu.
"Long Trần cũng giống như con, tuyệt đối sẽ không phản bội bất kỳ ai, ý ta là... Thôi đi, được rồi, không nói nữa. Long Trần là sao Ma Mệnh Trung của con, điểm này bọn họ nói không sai, nhưng có một điểm, bọn họ lại hiểu sai rồi." Trên mặt nữ tử xinh đẹp hiện lên một tia cười lạnh.
"Tiền bối, ý ngài là gì? Tử Yên không hiểu." Tử Yên vẻ mặt mờ mịt nói.
"Không hiểu là bởi vì chưa đến thời điểm, con bé đừng khóc, tương lai của con không phải đen tối như con nghĩ, tương lai vẫn còn biến số." Nữ tử xinh đẹp kia cười an ủi.
"Thật sao?" Trên mặt Tử Yên hiện lên một tia vui mừng.
"Đương nhiên là thật, chúng ta đi thôi, sau khi trở về con phải thật tốt bế quan, có Thái Cổ tinh huyết, thiếu hụt sát phạt chi huyết của con cũng gom đủ để thức tỉnh dị tượng hoàn toàn. Nếu như con không thức tỉnh dị tượng, con sẽ bị cái cô bé gọi Diệp Tri Thu kia bỏ lại mất." Phụ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười nói.
"Tiền bối, đệ tử rất kỳ lạ, vì sao ngài lại để cho ta thân cận với Diệp Tri Thu nhiều hơn, mà lại, trên người nàng ta lại có một loại cảm giác thân thiết không hiểu." Tử Yên đột nhiên hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ, con về sau sẽ biết, được rồi, đừng hỏi, tương lai của con, con không thấy được, nhưng ta lại thấy, tuy không phải là tốt lắm, nhưng cũng không tệ đâu." Nữ tử kia mỉm cười, không nói gì thêm, cùng Tử Yên cùng nhau biến mất.
...
Long Trần thần sắc có chút uể oải trở về, Mộng Kỳ mọi người gặp, không khỏi ào ào vây quanh.
"Long Trần, ngươi làm sao vậy?" Đường Uyển Nhi thấy Long Trần như bị sương đánh cà tím, không khỏi hỏi.
"Tán gái thất bại." Long Trần thở dài một hơi, thần sắc chán nản nói.
"Sao lại có thể như vậy?" Mặt Mộng Kỳ mọi người đầy vẻ không tin, các nàng đều là nữ nhân, đối với tình cảm nữ nhân hiểu rõ nhất. Tuy Tử Yên có vẻ không màng danh lợi, nhưng mỗi khi ánh mắt nàng liếc nhìn Long Trần, nhu tình trong mắt không thể lừa được các nàng. Mộng Kỳ cố ý để Long Trần đi đưa Tử Yên, chính là muốn cho bọn họ một cơ hội riêng tư, để cả hai có thể chia sẻ tâm tình, không ngờ, Tử Yên vậy mà cự tuyệt Long Trần.
"Có phải Tử Yên có nỗi khổ tâm gì bất đắc dĩ không? Tình cảm của nàng dành cho ngươi, người mù cũng có thể nhìn ra." Đường Uyển Nhi nói.
Long Trần gật đầu: "Phải, Tử Yên nói gì đó về tính toán của Miểu Nhạc Tiên Cung, ta là Ma Tinh của nàng, chuyện đó căn bản là vô nghĩa. Chắc chắn là môn phái của bọn họ ép Tử Yên lập lời thề ác độc gì đó, Tử Yên vì không phải đối đầu với ta, đã thỏa hiệp với bọn chúng, đáng ghét Miểu Nhạc Tiên Cung, đây là ép ta san bằng bọn chúng à?"
"Hừ, Miểu Nhạc Tiên Cung được xưng là thế lực thủ hộ của Thiên Võ đại lục, nội tình thâm hậu, ngay cả Thần tộc cũng phải kính nể bọn chúng, không ngờ lại đê tiện đến vậy." Đường Uyển Nhi hằn học mắng, Miểu Nhạc Tiên Cung làm như vậy thật là trơ trẽn.
Long Trần và Tử Yên gặp nhau cũng không nhiều, đa phần hai người gặp mặt đều ở trạng thái đối đầu, bởi vì góc nhìn của hai người khác biệt. Mà để Tử Yên thực sự chuyển biến thái độ là nhờ Thất Huyền Trấn Hải Cầm, phong ấn thực lực của Tử Yên, cải biến dung mạo của nàng, tại Âm Dương Giới trải qua mọi chuyện. Để Tử Yên thấy được những thứ nàng chưa bao giờ thấy ghê tởm, lần đầu tiên nàng thấy thế giới trong mắt Long Trần, điều trớ trêu nhất là, lúc nàng lâm vào nguy cơ, chỉ có Long Trần ra tay giúp nàng. Từ đó về sau, Tử Yên học cách nhìn vấn đề ở nhiều góc độ hơn, người cũng trở nên trầm ổn hơn, đồng thời tình cảm đối với Long Trần cũng càng lúc càng sâu.
Nghĩ đến việc đã từng đối địch với Long Trần, luôn mồm khuyên can Long Trần, gây cho Long Trần nhiều phiền phức như vậy, trong lòng nàng tràn đầy áy náy, cho nên từ đó về sau, nàng muốn dốc hết sức mình bù đắp cho Long Trần, nên, Long Trần chỉ cần có cầu, nàng đều sẽ không cự tuyệt. Chẳng qua những chuyện này nàng chưa bao giờ đề cập đến với ai, Long Trần căn bản không biết, lúc trước nàng tiện tay cứu thiếu nữ xấu xí kia, cũng là Tử Yên. Nhưng khi Tử Yên khóc, Long Trần biết, trong lòng nàng có mình, chỉ là bị ép không thể tiếp nhận tình cảm của hắn, cho nên Long Trần đối với Miểu Nhạc Tiên Cung tràn đầy phẫn nộ.
"Hay là chúng ta giết thẳng đến Miểu Nhạc Tiên Cung đòi người, với thực lực của chúng ta hiện tại, căn bản không sợ Miểu Nhạc Tiên Cung." Tiểu Vân nắm tay kêu lên, cái tên hiếu chiến này đã sớm muốn thử sức.
Mộng Kỳ lắc đầu: "Tử Yên xuất thân từ Miểu Nhạc Tiên Cung, nàng là người trọng tình nghĩa, tuyệt đối sẽ không phản bội sư môn, nếu chúng ta cứng rắn đi đoạt người, chỉ có thể khiến Tử Yên rơi vào bất nghĩa. Tử Yên nhất định có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng, cho nên chuyện này không thể dùng vũ lực, chúng ta từ từ nghĩ cách, tin rằng sẽ có cơ hội."
Long Trần cũng gật đầu nói: "Chuyện này trước cứ gác lại đã, Mộng Kỳ nói rất đúng, chuyện này không vội được, biện pháp chắc chắn sẽ có, chỉ là thời cơ chưa đến. Chúng ta bây giờ vẫn cứ cố gắng tăng thực lực lên, bây giờ tinh huyết đang trong quá trình tinh luyện, trước đó mọi người vì tiêu hao quá nhiều tinh huyết, không thể kích hoạt dị tượng toàn lực, hiện tại, không có nỗi lo đó. Mọi người toàn lực nâng cao thực lực đi, địch nhân đang âm thầm tích lũy sức mạnh, chúng ta cũng cần phải cố gắng, trong tương lai đại chiến, tranh thủ càng nhiều cơ hội sống."
Dị tượng của Mộng Kỳ mọi người, chỉ là thức tỉnh sơ bộ, tuy linh huyết cũng được kích hoạt có thể liên thông dị tượng, nhưng để thức tỉnh hoàn toàn dị tượng, biết tên của dị tượng, vẫn cần lượng lớn tinh huyết. Nếu khi đó tinh huyết đều cho các nàng, những chiến sĩ khác sẽ không được, nên Mộng Kỳ không tiếp tục tiêu hao tinh huyết, mà để một bộ phận Long Huyết chiến sĩ luyện hóa tinh huyết trước, tổng kết kinh nghiệm, làm chuẩn bị cho Long Huyết chiến sĩ khác thức tỉnh trong tương lai. Bây giờ tinh huyết đã có, Quách Nhiên và Hạ Thần đang tinh luyện, tất cả mọi người tiến vào trạng thái bế quan. Long Trần một mình tìm đến một địa bàn hoang vu của Huyền Thú nhất tộc, lấy ra yêu lô, hắn cũng muốn tăng cường sức mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận