Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 3582: Nhường ra viện trưởng vị trí

"Kỳ thực, khi đó La gia bởi vì La Thanh Ảnh ch·ế·t, đã chia năm xẻ bảy, đám người h·ạ·i ch·ế·t La Thanh Ảnh đều bị b·ă·m th·â·y x·é x·á·c. G·i·ế·t c·h·ế·t người bán đứng La Thanh Ảnh, cơ bản cũng là người của La gia, thực tế thì đó là sách lược tự bảo vệ mình của La gia. Hy vọng g·i·ết những người đó để xoa dịu cơn giận của mọi người ở Ma La Tinh Vực, cách làm của họ cũng rất chính x·á·c, thông qua chuyển hướng chú ý, để phân tán cừu h·ậ·n, thể hiện bản thân cũng là người bị h·ạ·i. Tuy bị toàn Tinh Vực bài xích, nhưng cuối cùng mọi người không hề đ·u·ổ·i cùng g·i·ết t·ậ·n, không ngờ họ lại đột nhiên quật khởi, trực tiếp đầu phục Ma La nhất tộc." Tiết Nhất Phàm thở dài nói.
Vốn dĩ mọi người đều coi La gia đã thành thế lực hạng ba, không ai để ý đến họ, nhưng không ngờ La gia lại lần nữa đầu phục Ma La nhất tộc, đồng thời thành lập điểm truyền tống bí m·ậ·t, ở những khu vực bị ma thú chiếm đóng, vụng trộm khai thác mỏ quặng, chế tạo chiến giáp và v·ũ k·h·í hoàn mỹ nhất, nuôi dưỡng một lượng lớn cường giả tinh nhuệ. Tất cả chuyện này đã bí mật tiến hành từ mấy trăm năm trước, khi mọi người p·h·át giác ra vấn đề thì đã muộn.
La gia bên trong tiếp ứng, đại quân Ma La nhất tộc tiến quân thần tốc, có La gia chỉ huy, thế như chẻ tre, liên tục c·ô·n·g chiếm vô số thành trì của Nhân tộc, p·h·á hủy vô số căn cứ, đồng thời dùng lực lượng của Ma La nhất tộc, phong ấn các lối ra, khiến toàn Ma La Tinh Vực lâm vào tuyệt cảnh, ngay cả quân cứu viện cũng không đến được. Không chỉ vậy, La gia còn đi khắp nơi cổ động lòng người, thuyết phục một số thế lực nhân tộc theo về phe mình, đồng thời đưa ra huyết khế của Ma La nhất tộc. Ma La nhất tộc dùng máu huyết thề, chỉ cần giúp chúng triệt để th·ố·n·g trị Ma La Tinh Vực, Ma La nhất tộc tuyệt đối không làm tổn thương đến một cọng tóc của họ, đồng thời cho phép tùy ý khai thác tất cả mỏ quặng ở đây. Kết quả là, một số kẻ nhu nhược đã tin, từ bỏ c·h·ố·n·g cự, gia nhập vào hàng ngũ của La gia, phản chiến, đầu lưỡi đâm ngược lại đồng tộc.
Trước đây khi đối mặt với Ma La nhất tộc h·u·n·g tàn, mọi người không hề sợ hãi, vì dù sao Ma La nhất tộc cũng là ma thú, tuy mạnh nhưng trí tuệ có hạn. Nhưng giờ đây, dưới sự bày mưu tính kế của La gia, đủ loại âm mưu quỷ kế được đưa ra, khiến nhân tộc liên tục bại lui, t·ử vong vô số, ai nấy đều h·ậ·n không thể ăn tươi n·u·ố·t sống người của La gia. Người của La gia vốn dĩ giỏi về âm mưu tính kế, kết hợp công chiến thuật với công tâm thuật, khiến lòng người hoang mang, không nhìn thấy hy vọng, cả Ma La Tinh Vực đều chìm trong sự sợ hãi.
"Ta thấy những người của học viện Thần Giáp Thiên Long ai nấy long tinh hổ m·ã·nh, đấu chí hừng hực, dường như không bết bát như viện trưởng đại nhân nói đâu, bên ngoài thì ta không biết, nhưng bên trong từng người lại p·h·ách l·ố·i vô cùng." Long Trần cười nói. Thực tế thì nhìn những người của học viện Thần Giáp Thiên Long, Long Trần thật không thấy được vẻ lo lắng của họ, lúc này mà còn có tâm tư đấu đá nội bộ, đem sức lực tiêu vào người nhà mình, thật là chẳng còn ai.
Tiết Nhất Phàm lắc đầu nói: "Lý do con người ngu xuẩn là vì phần lớn đều không biết mình nặng bao nhiêu cân. Hoặc là sợ người khác không biết mình có bao nhiêu cân, không ức h·i·ế·p người khác thì không tìm thấy ý nghĩa sống, những người như vậy từ trước đến nay đều là bậc đá để cường giả bước lên, là vật lót dưới bậc thang. Nhưng mà thế giới là như vậy, coi trọng một sự cân bằng, nếu không có bọn họ, thì cũng không có anh hùng thật sự."
Long Trần sững người, lập tức gật đầu, quả nhiên viện trưởng đại nhân trí tuệ uyên thâm, câu nói này khiến người ta bừng tỉnh. Mà Quách Nhiên thì lại nghe không hiểu, không khỏi hỏi: "Bọn họ làm được cái gì vậy?"
Tiết Nhất Phàm cười: "Bọn họ chính là tảng đá đè lên người ngươi, là xiềng xích dưới chân ngươi, là sợi dây cương trói buộc cánh của ngươi. Anh hùng vượt qua vô vàn áp lực, hoặc là c·h·ế·t trong im lặng, hoặc là bùng nổ trong im lặng, muốn vươn mình bay lên, nhất định phải lật tảng đá lớn, bẻ gãy xiềng xích, k·é·o đ·ứ·t dây cương. Đáng tiếc, ngươi không có dũng khí đó, ta vẫn luôn chờ đợi ngươi bùng nổ, chờ ngươi giơ đ·a·o về phía chúng, chúng đều là đá mài đ·a·o của ngươi, mà ngươi lại không dám chính diện mài đ·a·o, chỉ trốn ở sau lưng lén lút mài đ·a·o. Ngươi nên biết rằng, muốn trở thành cường giả thực sự, thì phải có ý chí vượt qua mọi khó khăn, một đi không trở lại, rất nhiều chuyện, tuyệt đối không được lùi bước, một khi lùi bước, đ·a·o sẽ cùn."
Quách Nhiên lúc này mới hiểu ra, bội phục trí tuệ của viện trưởng đại nhân sát đất, nhưng Quách Nhiên không hề tiếc h·ậ·n gì cả, cười hắc hắc nói: "Ngài nói anh hùng, đó là lão đại của ta, những gì anh ấy trải qua phù hợp nhất với thuyết p·h·áp của ngài, lão đại chinh chiến cả đời, không phải đang chiến đấu thì cũng đang trên đường đi chiến đấu. Còn ta, thì cũng có thể tìm đúng vị trí của mình, tảng đá mài đ·a·o lớn để dành cho lão đại, tiểu nhân ta thì để làm cái khác."
Tiết Nhất Phàm cười khổ nói: "Lần này xem như bị vả mặt rồi, già rồi, nhìn nhầm một lần."
Vốn dĩ Tiết Nhất Phàm tính bồi dưỡng Quách Nhiên một phen, vì ông quá xem trọng Quách Nhiên nên việc người khác k·h·i d·ễ Quách Nhiên, ông luôn để mắt tới, lại không cho cậu ta bất kỳ sự giúp đỡ nào, ông chờ một ngày Quách Nhiên bùng nổ. Ông trước kia còn thấy khó hiểu, Quách Nhiên thiên phú tốt như vậy, theo lý thì ở đâu cũng sẽ một mình gánh vác một phương, cường giả phải có uy nghiêm của mình chứ, tên này sao lại nhu nhược như thế chứ? Giờ Long Trần tới, ông cuối cùng cũng hiểu rõ, Quách lại chính là một dây leo, mặc kệ cậu ta lớn đến cỡ nào thì cuối cùng vẫn cần một cây đại thụ để nương tựa, mà Long Trần chính là cây đại thụ kia. Long Trần cây này đủ lớn để che mưa che gió cho Quách Nhiên, tạo thành tính cách không muốn xông pha của tên này, tất cả tâm huyết của ông đều đổ sông đổ biển, lúc này nghĩ lại, không khỏi ngậm ngùi mãi thôi, tên này đúng là bùn nhão không trát được tường, uổng phí cái thiên phú kinh người kia.
Nhìn vẻ mặt không biết x·ấ·u hổ của Quách Nhiên, Long Trần không khỏi cười, đối với Quách Nhiên thì hắn hiểu quá rõ rồi. Tên này giỏi nhất tr·ộ·m gian dùng mánh lới, lười chảy thây, không lay không nhúc nhích, ngoại trừ luyện khí và làm ra vẻ thì không hứng thú với cái gì khác. Ngay cả việc làm ra vẻ, cậu ta cũng muốn làm cái gì đơn giản nhất, tốn ít công sức nhất, bảo cậu ta gánh vác nặng nề, giống như cầm dây thừng x·á·ch đậu hũ, đừng nói là x·á·ch, gia hỏa này không chịu được bất kỳ áp lực nào.
"Vậy hiện tại, tình hình toàn bộ Ma La Tinh Vực là như thế nào?" Long Trần nghiêm mặt hỏi.
"Hiện tại Ma La Tinh Vực, bề ngoài thì cũng tạm ổn, miễn cưỡng có thể ch·ố·n·g cự với Ma La nhất tộc, dù sao các thế lực lớn đều có nơi hiểm yếu để cố thủ, điều động sức mạnh mỏ quặng dưới đất, đại quân ma thú rất khó t·ấ·n c·ô·n·g vào được. Chỉ có một số thành nhỏ xa xôi thì tình cảnh vô cùng nguy hiểm, bị Ma La nhất tộc vây khốn, La gia cố ý xem chúng ta có thấy c·h·ế·t không cứu hay không. Tuy chúng ta có thể tiếp tế vật tư nhưng cũng không giải quyết được căn bản vấn đề, nếu kéo dài thời gian, nhân tộc chắc chắn sẽ dần dần yếu thế. Điều làm người khác đau đầu nhất là, lòng quân bất ổn, ý chí c·h·ố·n·g cự không được m·ã·n·h l·i·ệ·t lắm, La gia đang không ngừng tung ra tin tức chiêu hàng, dưới áp lực và dụ dỗ, nhân tâm không vững, đây mới là tai họa ngầm lớn nhất." Tiết Nhất Phàm nói.
Long Trần gật đầu, những người sống sót ở Ma La Tinh Vực chắc chắn có át chủ bài của mình, Ma La nhất tộc muốn hủy diệt nhân tộc cũng rất khó khăn, nhưng nếu lòng người dao động thì rất nguy hiểm.
"Lão hủ có một chuyện muốn nhờ viện trưởng Long Trần giúp đỡ, không biết viện trưởng Long Trần có thể đáp ứng không?" Tiết Nhất Phàm nhìn về phía Long Trần trịnh trọng nói.
"Mời nói."
"Viện trưởng Long Trần, có thể giúp chúng ta giải quyết nguy cơ lần này, chỉ huy nhân tộc đánh một trận với Ma La nhất tộc không, ta nguyện nhường lại vị trí viện trưởng." Tiết Nhất Phàm nói.
"Cái gì?" Quách Nhiên lập tức đứng phắt dậy, vẻ mặt không dám tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận