Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 3518: Tửu đạo chúng sinh

Chương 3518: Tửu đạo chúng sinh
Long Trần dẫn Dư Thanh Tuyền đi từng nhà bái phỏng, điều khiến Dư Thanh Tuyền bất ngờ là, mỗi một người tu hành trong Tửu Thần Cung lại có tính cách hoàn toàn khác biệt.
Hư Trúc Tử tựa như một nho sinh đắc đạo, vô cùng khiêm tốn, khí độ ung dung, khiến người ta từ tận đáy lòng cảm thấy thân cận.
Những người khác thì lại khác, Long Trần gõ cửa căn phòng thứ hai, bên trong lại là một lão ăn mày ăn mặc nhếch nhác.
Nhưng Long Trần không hề ghét bỏ bát rượu dính đầy tro bụi của lão, đến uống liền mấy chục bát mỹ tửu, đồng thời đưa ra vài lời đánh giá, khiến lão ăn mày mừng rỡ như điên, xem Long Trần như tri kỷ.
Hóa ra người này từ nhỏ đã cơ khổ, sống bằng nghề hành khất, một ngày nọ gặp được tế tự của Tửu Thần Cung chỉ điểm, từ đó đốn ngộ, say mê tửu đạo.
Mà Long Trần khi uống rượu của lão, lại nói đúng tâm cảnh lúc lão cất rượu, không sai một ly, điều này khiến lão ăn mày vô cùng cảm động, tựa như một họa sĩ cao tay, cuối cùng cũng có người nhìn thấu được tranh của mình vậy.
Sau khi rời khỏi chỗ lão ăn mày, Long Trần lại có thêm một đống lớn mỹ tửu, lần này không phải Long Trần yêu cầu mà là lão ăn mày tự nguyện tặng, mà lại không nhận thì không được.
"Trượng nghĩa phần nhiều kẻ đầu đường xó chợ, phụ lòng toàn là lũ học đòi, cổ nhân nói quả không sai." Rời khỏi chỗ lão ăn mày, Long Trần không khỏi cảm thán, vị lão tiền bối này là một người có chuyện xưa, cả đời cơ khổ, lại hào phóng như thế.
"Lời này của ngươi nếu như để Hư Trúc Tử tiền bối nghe được, cẩn thận ông ấy sẽ ra đánh ngươi." Dư Thanh Tuyền che miệng cười nói, Long Trần rõ ràng đang nói Hư Trúc Tử hẹp hòi.
Long Trần vờ kinh hãi, cứ như làm chuyện gì mờ ám, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía nhà của Hư Trúc Tử ở đằng xa, thấy không có động tĩnh gì, mới yên lòng, vẻ mặt dáo dác ấy khiến Dư Thanh Tuyền phải bật cười yêu kiều.
Khi gõ cửa căn nhà thứ ba, cả hai người đều sáng mắt, người mở cửa lại là một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, nàng cao gầy, dáng vẻ muôn phần, nhất là cái cổ trắng ngần như tuyết của nàng, làm người ta lập tức nghĩ đến con thiên nga xinh đẹp.
Nữ tử kia nhìn thấy hai người, mỉm cười, vô cùng nhiệt tình mời cả hai vào trong phòng, lấy trái cây và mỹ tửu ra chiêu đãi.
Dư Thanh Tuyền cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng khi nhìn thấy nữ tử này, vẫn không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, bị khí chất cao quý trên người nàng hấp dẫn.
Cuối cùng, ngoài việc phẩm bình rượu ngon, nàng còn tặng thêm cho hai người rất nhiều vò mỹ tửu, Dư Thanh Tuyền có chút thụ sủng nhược kinh, phải biết, trước đó mỹ tửu đều là đưa cho Long Trần, chưa từng ai tặng cho nàng.
"Tiền bối, ta không hiểu gì về rượu, ngài tặng rượu cho ta, có phải là phung phí của trời không?" Dư Thanh Tuyền có chút luống cuống tay chân nói.
"Sao lại thế, các ngươi đều là người thiện lương, nhất là vị công tử này, có ân với Linh tộc ta, trên người còn mang theo chúc phúc của Linh tộc, chỉ cần các ngươi thích, rượu ở chỗ ta, các ngươi đều có thể mang đi." Nữ tử kia cười nói.
"Nguyên lai ngài là người của Linh tộc." Dư Thanh Tuyền lấy làm kinh hãi, bởi vì trên người nàng, nàng vậy mà không cảm giác được khí tức của hắn.
"Nhờ tiền bối Tửu Thần Cung chỉ điểm, tiểu nữ tử lấy rượu nhập đạo, trải nghiệm trăm vị của nhân sinh, cho nên khí tức của bản thân, đã nhỏ bé không thể nhận ra, cô nương không cần kinh ngạc." Nữ tử Linh tộc kia cười nói.
Nữ tử Linh tộc kia vô cùng nhiệt tình, trong nụ cười thản nhiên, hiện rõ vẻ thân thiết, giống như một người tỷ tỷ dịu dàng, khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
Dừng lại ở chỗ nữ tử Linh tộc một lúc, Long Trần và Dư Thanh Tuyền mới quyến luyến không rời cáo từ.
Sau khi ra ngoài, Dư Thanh Tuyền khó hiểu nhìn Long Trần hỏi: "Long Trần, sao ngươi không giúp vị tỷ tỷ kia bình phẩm một chút nhỉ, hay là rượu của nàng đã đạt đến độ hoàn mỹ rồi?"
Long Trần lắc đầu, vừa đi vừa nói: "Trên đời này không có thứ gì hoàn hảo, ta không bình phẩm, là bởi vì thứ nàng theo đuổi không giống nhau.
Linh tộc tính tình thiện lương, không có dã tâm, không có dục vọng, cất rượu đối với nàng mà nói, là một loại hưởng thụ.
Nấu rượu đắng cũng tốt, cay cũng được, nàng đều rất vui vẻ, thú vị vô cùng, cái gọi là người vô dục thì gần với đạo.
Vị tiền bối này, thực ra là người tiếp cận với thiên đạo nhất, Thượng thiện nhược thủy, nước lợi vạn vật mà không tranh, chính là bởi vì không tranh, nên mới thấy rõ được những điều mà chúng ta không thấy rõ.
Ngươi bắt ta một kẻ bị ham muốn vật chất che mắt, đi chỉ điểm một người trí giả vô dục vô cầu, da mặt ta tuy dày, nhưng vẫn có chút lực bất tòng tâm."
Dư Thanh Tuyền không khỏi bật cười nói: "Ngươi tỉnh táo và cơ trí như vậy, sao có thể là người bị ham muốn vật chất mê hoặc chứ?"
"Ta đương nhiên là bị ham muốn vật chất mê hoặc rồi, mục đích của ta vốn là cướp rượu ngon của nàng, kết quả nàng lại chủ động như vậy, ta ngược lại cảm thấy không tiện mở miệng." Long Trần có chút buồn bực nói.
Thấy Long Trần bộ dáng buồn bực, tuy biết rõ Long Trần cố ý trêu mình, Dư Thanh Tuyền vẫn không ngừng cười yêu kiều.
Long Trần nhìn nụ cười tươi như hoa của Dư Thanh Tuyền, trong lòng không khỏi ấm áp, nếu mỗi ngày đều có thể làm nàng vui vẻ như thế, thì nỗi áy náy trong lòng hắn sẽ giảm bớt phần nào.
Thấy Long Trần bỗng dưng ngơ ngác nhìn mình, Dư Thanh Tuyền mặt hơi ửng đỏ, có chút không dám nhìn vào mắt Long Trần, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp.
Thấy Dư Thanh Tuyền có chút ngượng ngùng, Long Trần liền thấy tốt thì thu, hắn muốn làm là để Dư Thanh Tuyền cảm nhận được tình cảm của mình, nhưng nếu biểu hiện quá đáng, sẽ khiến nàng cảm thấy áp lực.
Long Trần thề, lần này sẽ đối xử thật tốt với nàng, không để nàng chịu bất cứ tổn thương nào, cũng không muốn nàng cảm nhận bất cứ áp lực nào, hắn chỉ mong nàng có thể mãi vui vẻ khoái lạc.
Long Trần dẫn Dư Thanh Tuyền tiếp tục gõ cửa, lần này mở cửa, là một vị độc giả cao tuổi mặt mày cứng nhắc, tuy cũng mang ra mỹ tửu, nhưng mặt ông lại nghiêm túc, cứ như một Nghiêm Sư, đang dạy dỗ đệ tử, Long Trần còn chưa kịp đánh giá gì, lão giả kia đã lên tiếng trước.
Trực tiếp phê bình Long Trần và Dư Thanh Tuyền, tư thế cầm ly rượu không đúng, vị trí ngón tay để quá cao, độ ngửa đầu không chuẩn, đặt chén rượu thì phải thế này thế nọ, như thế nào cho hợp lễ nghi.
Long Trần và Dư Thanh Tuyền liếc nhau, đây là phẩm rượu sao? Sao lại cảm thấy giống như đang đến lớp học vậy?
Mà Long Trần đưa ra lời bình, lão giả kia căn bản không tiếp nhận, trực tiếp phản bác, điều này khiến Long Trần hết lời để nói, người này quá quật cường, không cho người khác vạch khuyết điểm của mình, thuộc loại chết cũng không hối cải.
Cuối cùng Long Trần trực tiếp tặng cho ông một câu đối: Đem nhầm giấm chua làm thành mực, viết tận nửa đời cũng là chua.
Quả nhiên là không sai, họ bị đánh văng ra ngoài, bị đánh văng ra ngoài xong Long Trần và Dư Thanh Tuyền, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bỗng dưng cả hai đều cười, bọn họ cũng không biết tại sao cười, nhưng chính là không nhịn được.
"Rầm!" Bỗng nhiên cánh cửa lớn bị vị độc giả cao tuổi đá văng, làm hai người giật mình, vội vàng ngừng tiếng cười, thấy bộ dáng thở phì phò của vị độc giả cao tuổi, còn tưởng rằng ông ta muốn trở mặt.
Nào ngờ đâu, vị độc giả cao tuổi trực tiếp chuyển ra một đống bình rượu, sau đó không nói một lời, trở lại trong phòng, rầm một tiếng, lại đóng cửa phòng.
Im lặng một hồi, Long Trần chỉ vào mấy bình rượu, nói với Dư Thanh Tuyền: "Ngươi cảm thấy, đây là đưa cho chúng ta sao?"
"Chắc là vậy đi!" Dư Thanh Tuyền cũng có chút không dám chắc, tính cách của lão nhân này quá cổ quái.
"Hắc hắc, thành công, đi thôi, sang nhà khác." Long Trần cười hắc hắc, trực tiếp thu hết mỹ tửu, dẫn Dư Thanh Tuyền cười hì hì đi về phía căn nhà kế tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận