Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 1687: Hạ Thần bá bảng

Chương 1687: Hạ Thần bá bảng
Long Trần vừa liếc mắt đã thấy một cái tên: Đông - Huyền Thiên Đạo Tông Sở Dao, xếp hạng thứ 13.
Thực tế thì số liệu này không phải do Sở Dao xuất thủ mà có, mà là do Liễu Như Yên đánh giết ma quái mà có được. Bởi vì Liễu Như Yên là Khế Ước Sủng Vật của Sở Dao, hai người linh hồn tương liên, nàng đánh giết ma quái, giá trị giết hại đều được tính cho Sở Dao.
"Cái này quá khoa trương rồi" Long Trần kinh ngạc há hốc mồm, phải biết, Liễu Như Yên từ khi ma quái xuất hiện, vẫn luôn sử dụng công kích trên diện rộng, chưa từng ngừng giết hại, vậy mà chỉ xếp hạng thứ 13, thậm chí còn không thể vào nổi top 10.
Mỗi người đều có ngọc bài, danh sách hiển thị tên trên đó đều giống nhau để có thể so sánh với nhau. Giá trị giết hại của Sở Dao là 3.107, người xếp thứ nhất đã hơn 1 vạn.
"Như Yên đã tính, những con ma quái này, cứ đánh giết một vạn con thì mới tính là một điểm giết hại." Sở Dao lúc này cũng mặt mày nghiêm trọng nói. Chẳng trách Khúc Kiếm Anh lại không có lòng tin rằng Long Trần có thể vào top 10, xem ra thiên Võ đại lục này tàng long ngọa hổ, quái vật ào ào xuất thế, muốn thừa cơ dương danh lập vạn.
"Một vạn con mới tính một điểm giá trị giết hại, vậy chẳng phải tỷ tỷ Như Yên đã đánh giết hơn 30 triệu ma quái rồi, còn cái người thứ nhất... Thật khủng khiếp." Một nữ chiến sĩ mộc tu trong Long Huyết quân đoàn, giật mình nói.
"Người xếp thứ nhất tên Hạ Thần, sao nghe quen tai vậy?" Cốc Dương nhìn vào cái tên người đứng đầu, không khỏi tự nhủ.
Vị trí thứ nhất, ghi: Đông - Đại Hạ Hạ Thần, chữ đầu tiên chỉ miền, "đông" cho biết người này đến từ Đông Huyền vực, cái thứ hai là tên thế lực, rồi mới đến tên cá nhân.
"Hắn đứng thứ nhất, cũng không có gì kỳ quái." Long Trần nhìn cái tên này, khóe miệng nở một nụ cười. Tên gia hỏa thần bí này rốt cuộc cũng đã xuất hiện.
Long Trần cũng đầy tò mò về Hạ Thần. Rốt cuộc người này là dạng người gì? Hạ Vân Trùng từng nói với Long Trần, người này thuộc chi nhánh của Đại Hạ, nhưng không biết rõ cụ thể. Quá thần bí, bây giờ người này đã thể hiện tài năng, lấy thân phận cổ quốc Đại Hạ để công kích Bảng Đồ Sát. Chỉ sợ là muốn khiến Đại Hạ cổ quốc danh dương thiên Võ.
"Sao hắn lại khủng bố như vậy a? Phải biết, Như Yên từ đầu đến cuối đều không ngừng tấn công mà, chẳng lẽ phạm vi công kích, sức sát thương của hắn đều hơn Như Yên nhiều?" Đường Uyển Nhi có chút không phục nói.
"Sức sát thương của hắn có hơn Như Yên không ta không biết, nhưng phạm vi tấn công của hắn sẽ vượt xa tưởng tượng của các ngươi, cho nên hắn đứng nhất cũng không có gì lạ." Long Trần cười nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì gia hỏa này là một trận tu, đây quả thực là máy gian lận, hắn chỉ cần bày trận pháp, đem lũ ma quái đánh giết là được, phạm vi tấn công, hắn muốn bao lớn thì lớn bấy nhiêu. Chúng ta ai cũng không thể so được với hắn." Long Trần nói.
"Cái này thì đi a, đây quả thực là gian lận. Bất quá, luận về gian lận thì ta tuyệt đối không sợ hắn. Hắc hắc!" Quách Nhiên cười hắc hắc nói.
Quách Nhiên cười rất gian xảo, rất dâm đãng. Cái bộ dạng tiện tiện kia, làm người ta nổi da gà.
"Hạ Thần này rõ ràng là người Đông Huyền vực, vì sao không đi cùng chúng ta mà lại chạy đến chỗ khác?" Đường Uyển Nhi không hiểu.
"Chuyện này chẳng đơn giản sao, sợ chúng ta cướp quái thôi, hoặc là sợ chúng ta cướp quái của hắn thôi. Bọn họ vào khu vực trung tâm, không ai giành với bọn họ nên tha hồ mà giết." Long Trần bĩu môi, đây là cái lợi của việc một người ăn no cả nhà không đói bụng, đáng tiếc Long Trần không thể làm một kẻ trượng nghĩa anh hùng.
"Hắn không sợ chúng ta thủ không được, ma quái xông vào Đại Hạ đế quốc, để hắn hối hận không kịp à? Hắn quá không hiểu chuyện." Đường Uyển Nhi giận đùng đùng nói.
Long Trần đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ vểnh cao của Đường Uyển Nhi, tức giận nói: "Ngươi có ý gì? Ngươi đối với ta như vậy là không có lòng tin sao? Tên kia biết ta chắc chắn không có vấn đề gì mới dám ra ngoài một mình. Ngươi cũng đừng có nghi ngờ ta nữa."
"Long Trần, ta sai rồi, ngươi đừng giận nha." Đường Uyển Nhi cười hì hì một tiếng, làm vẻ điềm đạm đáng yêu. Đáng tiếc, bộ dạng lém lỉnh kia, làm sao cũng không ra dáng một người cam tâm nhận lỗi.
"Những người đứng từ thứ hai đến thứ chín, đều là cường giả Trung Huyền vực. Trung Huyền vực này thật sự quá mạnh a." Mộng Kỳ nhìn danh sách không khỏi cảm thán, những người xếp hạng trên đều mang một chữ "trong", nói rõ xuất xứ của họ.
Còn người thứ mười lại là một cường giả đến từ Nam Huyền vực. Chuyện này làm mọi người vô cùng kinh ngạc. Cường giả Nam Huyền vực, chẳng phải đã bị hủy diệt hết rồi sao?
Nhưng nghĩ một chút, có vài tông môn đủ mạnh, không coi Trì Đao vào mắt. Hoặc có thể trong Trì Đao thánh địa không có thứ mà họ muốn, nên đã không tham gia.
Khúc Kiếm Anh từng nói, có một số tông môn rất kín tiếng. Hàng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm đều không có đệ tử xuất thế đi lại, nhưng không có nghĩa là họ không có thực lực. Bọn họ sẽ luôn giữ mình trong tĩnh lặng, chờ đợi một cơ hội để nhất phi trùng thiên, khôi phục lại sự huy hoàng năm xưa.
"Tên của tỷ tỷ Sở Dao lại tăng lên một hạng rồi, đã lên hạng mười hai."
Đường Uyển Nhi bỗng nhiên phấn khích kêu lên, thì ra trên bảng xếp hạng, giá trị giết hại đang không ngừng tăng lên, Liễu Như Yên chưa từng dừng tay, đánh chết phần lớn ma quái, chỉ để một phần nhỏ lọt lưới, xông về bên này để các đệ tử Huyền Thiên Đạo Tông tập luyện đội hình, tìm kiếm sự ăn ý.
"Nếu Như Yên có thể toàn lực bộc phát, chắc chắn sẽ vững vàng tiến vào top 10." Đường Uyển Nhi có chút tiếc nuối nói.
"Đây mới chỉ là một khởi đầu nhỏ. Xếp hạng trước mắt không quan trọng và cũng không có ý nghĩa gì. Điều quan trọng nhất là sau nửa tháng nữa. Nếu giai đoạn đầu đã dùng hết sức, thì giai đoạn sau sẽ bất lực. Không chỉ thứ hạng bị tụt lại, mà có khi mạng sống cũng khó bảo toàn. Các ngươi đừng coi cuộc chiến này là trò đùa. Cho nên các ngươi không cần khẩn trương về bảng xếp hạng. Chúng ta chỉ cần dồn sức vào giai đoạn cuối, chắc chắn sẽ vượt qua được bọn họ. Yên tâm đi, lần này nhất định Quách Nhiên sẽ đứng nhất. Địa vị của hắn không ai có thể lay chuyển." Long Trần tự tin nói.
"Hắn sao? Thật sao?" Đường Uyển Nhi nhìn về phía Quách Nhiên bên cạnh.
Không biết từ lúc nào, Quách Nhiên đã bày một cái bàn ra, lẳng lặng ngồi đó, tay cầm một chén rượu trong suốt. Cổ tay hơi rung nhẹ, rượu hổ phách bên trong chén từ từ dao động, cái bộ dáng kia rất muốn ra vẻ thâm trầm. Tên này ở trước mặt bao người lại giả vờ cao thâm.
Thấy mọi người nhìn, Quách Nhiên không khỏi thở dài: "Có thể các ngươi không biết, ta từ khi gia nhập Long Huyết quân đoàn vẫn luôn ẩn giấu thực lực, nhưng bây giờ thiên Võ đại lục gặp nạn, hàng tỷ sinh linh sắp bị rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Ta cảm thấy không thể tiếp tục khiêm tốn được nữa, ta muốn với thân phận cứu thế chủ, hiên ngang xuất thế, khiến đại danh Long Huyết quân đoàn vang vọng càn khôn vạn cổ."
Quách Nhiên vừa dứt lời, chậm rãi cạn chén rượu trong tay, sau đó bóp nát chén thành vụn phấn.
"Các ngươi hãy chờ mà xem, ta Quách Nhiên sẽ triệt để nở mày nở mặt. Phong mang của ta sẽ đâm thủng tầng mây, hào quang của ta không ai có thể che lấp được. Ha ha ha!" Quách Nhiên càng nói càng kích động, còn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Nụ cười này của Quách Nhiên làm không ít người biến sắc, nhao nhao lùi lại, đề phòng nhìn Quách Nhiên. Thậm chí có người đã vội vàng che mông mình lại.
"Đại ca Quách Nhiên không phải lại nổi điên nữa chứ, mọi người cẩn thận cái mông." Một chiến sĩ Long Huyết từng bị Quách Nhiên cắn lần trước, cảnh giác kêu lên.
"Phụt" Quách Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, chuyện lần trước nổi điên đã thành vết nhơ mà hắn cả đời này không thể rửa sạch, bây giờ hắn chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.
"Đáng tiếc là không gặp tỷ tỷ Tri Thu, không biết nàng có tham gia trận đại chiến lần này không? Ta nhớ nàng quá." Đường Uyển Nhi chợt nhớ đến Diệp Tri Thu, nhớ đến chuyện lúc trước nàng vì cứu Long Trần mà hy sinh, giọng nói có chút nghẹn ngào, cái cảnh tượng thê lương đó lại hiện lên trong đầu nàng.
"Yên tâm đi, nàng nhất định sẽ tới thôi, chỉ là Quảng Hàn cung, cùng Miểu Nhạc Tiên Cung nổi danh là một trong những thế lực thủ hộ của Thiên Võ. Không thuộc liên minh thiên Võ chúng ta quản hạt. Cho nên chúng ta không thể biết được tin tức của nàng mà thôi. Chờ đại chiến thực sự bắt đầu, đó mới là thời điểm cường giả quật khởi. Khi đó mới có thể nhìn ra ai mới thực sự là kẻ mạnh." Long Trần an ủi.
Thời gian cứ trôi từng chút một, Hoa Thi Ngữ chỉ huy đại quân ngày càng thuần thục. Càng chém giết thì sự phối hợp của mọi người càng ăn ý. Các Diễn Thiên Giả lần lượt chỉ huy từng bộ phận các cường giả, tạo thành 18 quân đoàn, qua lại trùng sát. Lúc này bọn họ không còn hoảng sợ như trước nữa, bắt đầu có thể đường hoàng nghênh chiến.
Nhưng một ngày sau đó, vẫn có mấy trăm cường giả bỏ mạng dưới vuốt ma quái. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Rất nhiều người giống như những bông hoa trong nhà kính, chỉ biết tu luyện, mà chưa thực sự trải qua chiến trường sinh tử, muốn ngay lập tức thích ứng thì rất khó.
Nhất là khi bọn họ không có quá nhiều thời gian thích ứng. Những người không đủ năng lực thích nghi sẽ chỉ bị đào thải, mọi người cũng đã hiểu rõ được sự khủng khiếp của ma quái. Móng vuốt và răng nanh của chúng đều mang kịch độc. Một khi bị trúng đòn, kịch độc có thể diệt sát cả nguyên thần.
18 vạn cường giả chỉ có mấy trăm người tử vong, đã là một con số phi thường, Hoa Thi Ngữ trong phương diện chỉ huy, vẫn là có một chút thiên phú nhất định.
"Long Trần, ngươi đây là muốn bồi dưỡng Hoa Thi Ngữ thành người kế nhiệm a?" Mộng Kỳ nhìn Hoa Thi Ngữ chỉ huy, nhẹ giọng hỏi.
Long Trần ngồi dưới đất, không ngừng bỏ viên thuốc vào miệng, cứ như đang ăn kẹo đậu. Anh trả lời không rõ ràng: "Cũng không tính là bồi dưỡng gì. Hoa Thi Ngữ có cá tính hiếu thắng, có đầu óc nhất định, hơn nữa lại quyết đoán trong giết phạt, rất có phong thái của đại tướng. Nếu như Huyền Thiên Đạo Tông không có ta, nàng chắc chắn sẽ là người dẫn quân. Là ta đến, thay đổi vận mệnh của nàng. Hiện tại ta chỉ trả lại cho nàng những gì vốn thuộc về nàng mà thôi."
"Ngươi đây là đang dọn đường cho Huyền Thiên Đạo Tông sao?" Mộng Kỳ lại hỏi.
Long Trần trầm ngâm một chút nói: "Coi như vậy đi. Thật ra bây giờ trong lòng ta có chút loạn. Cảm thấy có một loại nguy cơ đang đến gần. Ta không biết nguy cơ này phát ra từ đâu, cũng không biết nên ứng phó ra sao. Huyền Thiên Đạo Tông là nhà của ta, ta không thể liên lụy nó, ta phải chuẩn bị thật tốt cho mọi việc."
Từ khi bước vào Hóa Thần cảnh, trong lòng Long Trần luôn bị bao phủ bởi một bóng ma. Dường như có một đôi bàn tay vô hình đang từ sau lưng tiếp cận anh. Chúng sẽ túm lấy cổ anh bất cứ lúc nào, đẩy anh vào chỗ chết. Cảm giác cấp bách kia khiến cho Long Trần hô hấp cũng có chút khó khăn.
Thời gian từng chút một trôi qua, thoáng cái đã được bảy ngày. Tên của Sở Dao rốt cuộc cũng đã tiến vào vị trí thứ mười. Có lẽ một số người ở giai đoạn đầu bộc phát quá mạnh nên đã hết sức, và bị Liễu Như Yên, người phát lực ổn định vượt lên.
"Chít chít..."
Đến ngày thứ bảy, đột nhiên nơi xa truyền đến những tiếng kêu quái dị, khiến các đệ tử Huyền Thiên Đạo Tông nhiều lần hô lên kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận