Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 4430: Khương gia thiên kiêu

Chương 4430: Khương gia thiên kiêu. Tà Châu, vốn là một vùng đất hoang vu, nơi đây tràn ngập hơi thở mục nát, dường như hít một ngụm không khí ở đây cũng có thể khiến người trở nên già yếu. Nơi này không thích hợp tu hành, giữa trời đất còn lưu lại hơi thở kỳ quái, mặc kệ là Nhân tộc hay tộc khác, đều sẽ không chọn nơi này để sinh sống. Nơi này chỉ có một ít chuột trùng cấp thấp, sinh sôi nảy nở dưới đất, ngoài bọn chúng ra, nơi đây chẳng khác nào một vùng đất tử vong.
Bất quá khi Long Trần cùng những người khác đến thì nơi đây lại náo nhiệt vô cùng, từng ngọn núi cao, đại trận sáng lên, tụ tập rất nhiều linh khí. Linh khí nơi đây mỏng manh, nhưng rất nhiều người đã thích nghi với nơi này, không tiếc dùng trận pháp, đem hỗn độn linh khí bên trong Hỗn Độn Linh Thạch phóng thích ra, ở trong trận pháp mọi người sẽ không cảm thấy khó chịu.
Ngoài ra, những ngọn núi cao này đều bố trí khuy thiên đại trận, rất nhiều người sẽ không đi Diệt Sinh Sơn, Tuyệt Long Lĩnh, vì những trận chiến cấp bậc đó khoảng cách quá gần, sơ sẩy một chút sẽ mất mạng. Nếu khoảng cách quá xa lại không nhìn rõ, chi bằng đứng ở đây dùng trận pháp để quan chiến, vừa an toàn, nhanh chóng, lại không đau.
Khi phi thuyền của Quách Nhiên xẹt qua hư không, nhìn thấy mặt đất trận pháp liên miên bất tận, cùng những bóng người dày đặc trong đại trận, trong lúc bất giác, tốc độ máu chảy của bọn người Quách Nhiên cũng bắt đầu tăng nhanh. Phi thuyền càng đi về phía trước, trận pháp càng dày đặc, rất nhanh, trước mắt xuất hiện một dãy núi đen liên miên vô tận.
Dãy núi đen kịt như mực, không có một ngọn cỏ, sinh cơ đã sớm diệt tuyệt, đây chính là Diệt Sinh Sơn. Mà ở giữa Diệt Sinh Sơn có một ngọn núi lớn, giống như một con Cự Long uốn lượn đi, chia vùng núi Diệt Sinh thành hai nửa. Tại chỗ đầu Cự Long gần tới, bị một rãnh trời chặt đứt, từ trên trời nhìn xuống, giống như một con Cự Long bị chém đứt đầu, nên nơi này được gọi là Tuyệt Long Lĩnh.
Tuyệt Long Lĩnh từng có rất nhiều truyền thuyết, chỉ có điều, năm tháng quá xa xưa, không có cách nào kiểm chứng được nữa. Mọi người chỉ biết, nơi đây đã từng xảy ra Diệt Thế Chi Chiến, đánh cho một phương thế giới đoạn tuyệt sinh cơ, trở thành một vùng đất chết.
Mà xung quanh Diệt Sinh Sơn, có vô số cường giả đã biến nơi này thành một vòng vây lớn. Đây đều là những cường giả đến xem chiến, có can đảm đứng ở đây quan chiến, hoặc là những thiên kiêu tuyệt đỉnh, hoặc là những cường giả Bất Hủ cấp, bọn họ cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, khinh thường việc đứng trong đại trận để quan chiến.
Dù sao xem trong đại trận, hình ảnh chỉ là mặt phẳng, không đủ chân thực, còn thiếu loại uy áp cuồng bạo, không có cảm giác được tận mắt chứng kiến, thể nghiệm khẳng định kém đi rất nhiều. Hôm nay là ngày đại chiến, xung quanh Tuyệt Long Lĩnh đã đông nghịt người, nơi này hội tụ thiên kiêu của các tộc, họ từ khắp các đại thế giới xông đến, chỉ vì tận mắt chứng kiến trận chiến tuyệt thế này.
Khi phi thuyền của Quách Nhiên vừa đến, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, vốn dĩ mọi người đang bàn tán xôn xao, đều đồng loạt ngừng lại, không khí ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Ông! Khi phi thuyền dừng lại, Long Trần kéo Tiểu Hạc Nhi từ trên phi thuyền bước xuống, một khắc này, vô số ánh mắt đều tập trung lên người Long Trần, khoảnh khắc này, tựa như có hàng tỉ thanh lợi kiếm nhắm ngay Long Trần.
Rất hiển nhiên, 99% những ánh mắt này đều không có ý tốt, trong mắt bọn chúng có nghi hoặc, có miệt thị, có khiêu khích, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo sát khí nồng đậm. Đối diện với vô số ánh mắt sắc nhọn của cường giả, nếu đổi lại những cường giả khác, chắc đã bị áp bức đến không thở nổi, nhưng Long Trần vẫn ung dung sải bước, trên mặt không có chút biểu lộ nào. Cả đời Long Trần chinh chiến vô số, cảnh tượng gì chưa từng thấy qua? Loại chiến trận này hắn đã nhìn thấy quá nhiều.
Ngược lại Tiểu Hạc Nhi bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, rõ ràng có chút không tự nhiên, nàng kéo tay Long Trần, có chút dùng sức, hiển nhiên nàng có chút khẩn trương.
"Sát khí thật là nồng nặc." Tiểu Hạc Nhi không nhịn được nói.
Sát khí đương nhiên nặng, người có thể đến nơi này đều là cường giả chân chính, mà cường giả chân chính, tuyệt đối không phải dạy dỗ mà chính là giết chóc để đi lên. Mỗi một cường giả đều đã trải qua vô số trận huyết chiến, xông pha trong biển máu núi thây, khi họ bộc phát địch ý, hơi thở kinh khủng sẽ khiến người khác run rẩy cả linh hồn.
Đừng nói Tiểu Hạc Nhi, ngay cả Diệp Linh, một cường giả cấp Thánh giả cũng không khỏi cau mày, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nàng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ngược lại những chiến sĩ Long Huyết đều vô cùng lạnh nhạt, không chút nào bị ánh mắt của những người này ảnh hưởng, bình tĩnh đi theo phía sau Long Trần.
Chỉ có Quách Nhiên là nhìn xung quanh, không ngừng liếc mắt đánh giá các cường giả xung quanh, trong mắt toàn vẻ hưng phấn.
"Chậc chậc, nhiều người như vậy, nếu như bọn họ cùng nhau ra tay với ta, không biết giáp trụ của ta có đỡ nổi không." Quách Nhiên cười hắc hắc.
Trong lời nói có một chút lo lắng, nhưng nụ cười trên mặt lại trông rất đáng ăn đòn, hiển nhiên đây là một kiểu khoe khoang có phần điệu thấp.
"Long Trần, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi."
Khi Long Trần vừa bước xuống khỏi phi thuyền, một làn hương thơm đánh tới, Phượng Phỉ trong bộ váy cung trang đi tới, trên mặt mang nụ cười, nhiệt tình chào hỏi Long Trần.
Thật ra Phượng Phỉ cùng Long Trần cũng không có quan hệ gì lớn, giữa hai người cũng không được coi là có giao tình, nhưng Phượng Phỉ lại tỏ ra thân quen nhiệt tình như vậy, ngược lại khiến người không thấy ghét.
"Thực sự đã lâu không gặp, gần đây ngươi vẫn khỏe chứ?" Long Trần nhìn Phượng Phỉ cũng lên tiếng chào hỏi, nhưng sau khi chào hỏi xong Long Trần không khỏi sững sờ, hắn phát hiện trên người Phượng Phỉ có một loại khí tức kỳ lạ. Khí tức đó vậy mà lại có chút tương tự với Minh Long Thiên Dã, điều này khiến Long Trần kinh ngạc.
"Lợi hại vậy? Đến cả cái này ngươi cũng nhìn ra sao? Bất quá ta chỉ mới bắt đầu thức tỉnh một chút thiên mệnh chi khí nhờ sự trợ giúp của gia tộc, hiện tại còn không bằng một người chuẩn thiên mệnh giả." Phượng Phỉ liếc nhìn phía sau lưng Long Trần, khẽ mỉm cười nói: "Đúng rồi, mỹ nữ thích ghen không có ở đây à? Vậy ta có thể nói chuyện với ngươi thêm chút nữa được không?"
Trong miệng nàng "mỹ nữ thích ghen" chính là Đường Uyển Nhi, lần trước Đường Uyển Nhi đối với nàng bộc lộ địch ý rất lớn khiến cho nàng có ấn tượng sâu sắc, vì vậy, bây giờ nói chuyện với Long Trần nàng cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.
Long Trần cạn lời, nếu như Đường Uyển Nhi không ở trong phi thuyền hoặc đã ở trong đám người, cô còn trêu chọc như thế, chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ.
"Nhàn rỗi suy nghĩ về lỗi lầm của mình, đừng nên bàn tán người khác, vị các hạ sau lưng nghị luận người khác, điều này không hay lắm đâu." Bạch Thi Thi lạnh lùng lên tiếng bên cạnh Long Trần.
Long Trần ngẩn ra, Bạch Thi Thi vậy mà lên tiếng bênh vực Đường Uyển Nhi, trong lòng lập tức ấm áp, xem ra Bạch Thi Thi đã coi Đường Uyển Nhi như người một nhà, nàng không có độ lượng như Dư Thanh Tuyền, người khác nói xấu Đường Uyển Nhi đương nhiên nàng không vui.
"Xin lỗi, xin lỗi, là ta không phải, chỉ là nói đùa, xin Thi Thi tiên tử đừng trách tội."
Lời nói của Bạch Thi Thi sắc bén, cái miệng giống như muốn cắn người một miếng thịt, nhưng Phượng Phỉ lại không hề để ý, cười hì hì xin lỗi, lại làm vượt quá sự dự kiến của mọi người.
Phải biết rằng, Phượng Phỉ là thiên kiêu của Khương gia, một trong những chủng tộc thiên thần, mơ hồ có xu thế trở thành người lãnh đạo thế hệ trẻ tuổi, nhưng không ngờ rằng tính khí của cô lại tốt như vậy.
"Phượng Phỉ cô nương, ngươi có gì chỉ giáo sao?" Long Trần không muốn lãng phí thời gian cho những cảnh tượng này, liền mở miệng hỏi.
"Ta là đến giới thiệu mấy người bạn cho ngươi." Nói rồi, Phượng Phỉ vung tay lên, phía sau nàng một nhóm người đi tới.
Khi nhìn thấy nhóm người phía sau lưng cô, con ngươi Long Trần hơi co lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận