Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2395: Thiên Hỏa Lưu Ly

"Thế nhưng Long Trần hắn..." Diệp Khiêm vô cùng ấm ức nói.
"Không có nhưng nhị gì hết, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nói một là một, sao có thể chơi trò gian?" Đường chủ Thần Đan Đường cực kỳ nghiêm nghị nói.
Từ sau khi Diệp Khiêm bái đường chủ Thần Đan Đường làm thầy, vị sư phụ này đối đãi hắn còn tốt hơn cả con ruột của mình, nhưng hôm nay bỗng dưng trở nên nghiêm khắc như vậy, hắn vừa giận, vừa vội lại vừa ấm ức, cắn răng nói: "Được, cú ngã này con xin chịu, nhưng mà trên người đệ tử không có nhiều tích phân như vậy, phiền phức đường chủ đại nhân giúp con ứng ra một chút, lát nữa con sẽ trả đủ."
Hai mươi triệu tích phân, đây là một con số kinh khủng đến cùng cực, không ai mang nhiều tích phân như vậy bên người.
Phải biết rằng, cho dù là toàn bộ thu nhập một năm của quân đoàn thứ nhất Thiên Long, bao gồm số tự kiếm được và số Thần tộc phát cho, cũng chỉ hơn một ngàn năm trăm vạn tích phân, hai mươi triệu tích phân, đây chính là tài phú khiến vô số người đỏ mắt.
Khi một tấm thẻ tinh rơi vào tay Long Trần, tất cả đệ tử Thần tộc tại chỗ đều đỏ cả mắt, động động môi là hai mươi triệu tích phân vào tay? Chuyện này quả thực là lừa đảo, mà lại còn lừa đến trên đầu Thần tộc, quả thực là quá đáng.
"Long Trần này, quả thực quá âm hiểm, bày ra vô số chiêu trò, khiến người ta khó phòng bị, nhất là đối với Diệp Khiêm chỉ biết luyện đan, căn bản không hiểu nhân tình thế thái mà nói, Long Trần quả thực có thể chơi chết hắn."
Trong một tòa đại điện, Long trưởng lão cùng Long Kỳ trưởng lão cùng nhau nhìn hình ảnh trên bàn cờ, Long trưởng lão không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"Mặc kệ là chiêu trò âm hiểm hay chiêu trò gì đi nữa, quang minh chính đại cũng được, bỉ ổi cũng xong, chỉ cần thắng là được." Long Kỳ trưởng lão cười nhạt một tiếng.
"Thế nhưng kỳ lạ, Đan Chủ đại nhân lão nhân gia người tự mình tọa trấn, cứ thế trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị hố?" Long trưởng lão có chút kỳ quái nói.
"Không có gì là kỳ lạ, Đan Chủ đại nhân là một trong số ít những người mà ta bội phục. Hắn say mê đan đạo, lấy đan đạo suy xét thiên đạo, sự chấp nhất của hắn với đan đạo khiến người khâm phục, chút tiểu thủ đoạn này của Long Trần căn bản không lừa được ông ấy." Long Kỳ trưởng lão nói.
"Thế nhưng vì sao ông ấy không nhắc nhở một tiếng?" Long trưởng lão khó hiểu nói.
"Tại sao phải nhắc nhở? Đôi khi, nói ra là một loại bản năng, không nói thì là một loại trí tuệ. Ngươi cho rằng Diệp Khiêm gặp Long Trần là trùng hợp ư? Không, đó đều là một loại sắp xếp vô tình hay cố ý, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Đan Chủ đại nhân, ngươi cứ nhìn cho kỹ đi. Tính cách của ngươi và Đan Chủ đại nhân có chút tương tự, học hỏi Đan Chủ đại nhân nhiều hơn có lẽ ngươi có thể tìm được thời cơ đột phá." Long Kỳ trưởng lão nhắc nhở.
"Đa tạ Long Kỳ đại nhân chỉ điểm." Long trưởng lão vội vàng hành lễ, sau đó không nói thêm gì, tiếp tục nhìn về phía bàn cờ.
Long Trần cầm thẻ tinh lên, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói như thiên quan ban phúc, ánh mắt đều híp lại thành một đường nhỏ, chắp tay nói: "Đa tạ lão bản, chúc lão bản buôn may bán đắt thông tứ hải, tài nguyên dồi dào đạt Tam Giang, vậy cái đó, các ngươi cứ bận việc trước, ta còn có việc, xin đi trước đây."
Nói xong, Long Trần cầm thẻ tinh nhảy xuống đài cao, một bước ba lắc đi ra ngoài, cứ như con cua vậy, dường như chỉ có như vậy mới xứng với giá trị con người hai mươi triệu tích phân, bộ dáng kia hận không thể khiến người ta đấm chết tươi hắn, đúng là điển hình tiểu nhân đắc chí.
Các cường giả Thần tộc tức giận đến mặt mũi tím tái, thế nhưng họ không tìm được bất kỳ lý do gì để ra tay, chỉ có thể nhẫn nhịn, gần như muốn nghẹn ra nội thương.
Thấy Long Trần cứ thế mà đi, Diệp Khiêm tức giận đến tóc dài dựng đứng lên từng chiếc một, một tiếng nổ vang, hỏa diễm toàn thân hắn cuồn cuộn, đan hỏa vậy mà không bị khống chế, cả người bị ngọn lửa vô tận bao phủ, trong khoảnh khắc đó, cả bầu trời một diện tích lớn sụp đổ, khí thế rất dọa người.
"Long Trần, tên hèn nhát nhà ngươi, thật không dám đường đường chính chính đấu với ta một trận sao?" Diệp Khiêm nổi giận gầm lên.
"Không phải vừa mới đường đường chính chính đấu rồi đó sao? Sau một hồi giao chiến đầy mạo hiểm, chúng ta đánh hòa, bất phân thắng bại còn gì." Long Trần quay đầu lại, khó hiểu nói.
"Cái đó căn bản không phải là tỷ thí, chút hai mươi triệu tích phân nhỏ nhặt mà ngươi đã thấy thỏa mãn rồi sao? Thắng ta, ngươi có một trăm triệu tích phân, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?" Diệp Khiêm cắn răng nói.
"Người ta không tham, hai mươi triệu tích phân này đủ cho ta dùng rồi, đương nhiên nếu sau này ta thiếu tiền thì ta sẽ chủ động tìm ngươi, dù sao người chủ hào phóng như ngươi, đốt đèn lồng tìm cũng khó thấy đây." Long Trần cười hắc hắc, xoay người rời đi.
Thấy Long Trần định bỏ đi như thế, Diệp Khiêm bỗng nhiên hung hăng cắn răng một cái, trong tay xuất hiện một viên bi tròn.
Ngay khi viên bi vừa xuất hiện, cả hội trường vang lên tiếng kinh hô: "Thiên Hỏa Lưu Ly?"
Sắc mặt của đường chủ Thần Đan Đường lập tức biến đổi, vừa muốn mở miệng, Đan Chủ đại nhân đã khoát tay, ra hiệu ông ta không cần nói.
Ngay khi viên lưu ly đó xuất hiện, vô tận hỏa diễm chi lực giữa trời đất, bắt đầu không ngừng rung động, dường như đang cúng bái viên bi đó.
Ngay cả Long Trần cũng giật mình, trên viên bi này, có một loại ba động hỏa diễm không thể gọi thành hình có thể áp chế vạn hỏa trong trời đất.
Hỏa Long vốn đang ngủ say trong cơ thể Long Trần, lập tức trở nên hưng phấn, truyền ý niệm cho Long Trần, bảo Long Trần nhất định phải đoạt được thứ đó.
"Đây là vật gì?" Long Trần không khỏi hỏi.
Diệp Khiêm cười lạnh nói: "Thứ như ngươi cũng không biết à, bảo vật chí cao đến từ dị giới, thứ này tên là Thiên Hỏa Lưu Ly, đến từ thần vật ở mặt cao hơn. Hỏa diễm ở đại lục Thiên Võ, mạnh nhất cũng chỉ là địa hỏa, ngươi nắm trong tay Nghịch Đạo Thủy Linh Viêm, đứng đầu bảng Địa Hỏa.
Bất quá địa hỏa không phải là chân chính đan diễm, nó tuy có uy lực khủng bố, nhưng lại cuồng bạo không dễ khống chế, chỉ có một số gà mờ đan tu, không còn cách nào mới chọn nó. Chân chính tông môn đan đạo, đều có truyền thừa của riêng mình, ngọn lửa này gọi là đan diễm, tỷ như Thiên La Huyết Diễm của ta, như Hư Vô Bạch Diễm của Đan tiên tử, đều là những ngọn lửa truyền thừa.
Đó là ngọn lửa truyền thừa được bồi dưỡng từ nỗ lực của vô số thế hệ, truyền thừa chi diễm của chúng ta, mặc kệ là luyện đan hay chiến đấu, đều không kém địa hỏa của ngươi. Điều quan trọng nhất là truyền thừa chi diễm của chúng ta đã hòa vào huyết mạch, vận dụng vô cùng dễ dàng…"
"Đừng dài dòng, luận về kiến thức đan đạo, ta biết còn rõ hơn ngươi, nói trọng điểm đi, thứ đồ chơi này là gì?"
Thấy Diệp Khiêm bắt đầu khoe khoang kiến thức, Long Trần trực tiếp cắt ngang, hắn lười nghe hắn khoe khoang ở đó, gia hỏa này là muốn áp Long Trần một đầu về phương diện này, tìm lại tôn nghiêm đã mất.
"Thiên Hỏa Lưu Ly này là thiên hỏa đứng trên địa hỏa, tương truyền nó đến từ thiên giới, là chí bảo còn sót lại từ thời Tiên Cổ. Bên trong bao bọc một tia tinh hoa thiên hỏa, tuy thiên hỏa không thể trực tiếp hấp thu, nhưng bị nó thiêu đốt, sẽ làm đan hỏa thêm tinh thuần, lâu dài, chịu ảnh hưởng của thiên hỏa chi lực, uy lực sẽ mạnh hơn, thậm chí còn có thể xảy ra biến dị.
Đây mới thực sự là chí bảo, toàn Thần tộc chúng ta chỉ có ba viên, đây là một trong số đó, thế nào? Có muốn đánh bạc không?" Diệp Khiêm hừ lạnh nói.
"Đồ vật đúng là đồ tốt, nếu ngươi khăng khăng muốn tặng thì ta cũng không tiện từ chối, nhưng mà ta muốn biết, nếu như thua, ngươi có khóc không đó?" Long Trần sờ lên mũi, có chút do dự nói.
"Thật là nực cười, chỉ cần ngươi có thể thắng ta thì Thiên Hỏa Lưu Ly này thuộc về ngươi, vấn đề là xem ngươi có bản lĩnh đó không." Diệp Khiêm cười lạnh.
Thẩm Thành Phong và Uyển Tình đứng cùng nhau, phía sau họ là mười vạn chiến sĩ Thiên Long, vì không có chỗ ngồi, bọn họ chỉ có thể đứng.
"Diệp Khiêm này bị Long Trần chọc giận đến điên cuồng rồi, mặc kệ phải trả cái giá nào cũng muốn đánh bạc với Long Trần một lần. Nhưng cả hai đều tỏ vẻ tự tin, không biết cuối cùng ai thắng." Thẩm Thành Phong lắc đầu nói.
Diệp Khiêm chính là thiên tài đan đạo đứng nhất thế hệ trẻ của Thần Đan đường, thậm chí còn có khí thế vượt trội hơn lớp trước, so với những cái gọi là thiên tài trong đại đệ tử còn không xứng xách giày cho hắn, cho nên đã nuôi dưỡng cho Diệp Khiêm một tính cách cao ngạo đến cùng cực.
Mà Long Trần, mặc dù nghe nói hắn biết luyện đan, nhưng chưa từng thể hiện ra bên ngoài, hơn nữa Long Trần vốn không phải là đan tu thuần túy, một người đan sư nghiệp dư, khiêu chiến thiên tài đan đạo số một của Thần tộc, chuyện này giống như là một trò cười lớn.
Nhưng tiếp xúc với Long Trần càng lâu thì càng nhìn không thấu con người này, nhất là sự tự tin toát ra từ sâu bên trong con người Long Trần, dường như trên thế giới này, không có chuyện gì hắn không làm được.
Uyển Tình không nói gì, ánh mắt thủy chung dõi theo Long Trần, nàng vô cùng lo lắng cho Long Trần, bởi vì nàng biết rõ Diệp Khiêm đáng sợ đến mức nào.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Long Trần, họ đều mong chờ Long Trần ứng chiến, trong mắt các đệ tử Thần tộc, chỉ cần Long Trần ứng chiến, chắc chắn sẽ thua thảm hại, có như vậy mới có thể giành lại danh dự cho Thần tộc.
"Được thôi, đã ngươi muốn thua như vậy, vậy ta sẽ chiều theo ý ngươi, cái Thiên Hỏa Lưu Ly này ta nhận, tạm cho là học phí." Long Trần bộ dạng miễn cưỡng, quay trở lại đài cao.
Khi Long Trần đi về phía đài cao, các đệ tử Thần tộc không khỏi reo hò, bọn họ biết Diệp Khiêm sẽ nhẹ nhàng giành chiến thắng về cho Thần tộc, trong lòng họ tràn đầy mong đợi.
"Chờ một chút." Diệp Khiêm bỗng nhiên nói.
"Sao? Chuẩn bị nhận thua à? Vậy tốt rồi, đưa đồ cho ta đi, ta cũng đang bận đây." Long Trần ngơ ngác, đưa tay nói.
"Ngươi... Mẹ nó ngươi ngu à?"
Diệp Khiêm suýt chút nữa phun máu tươi ra ngoài, giận dữ hét: "Ta đã lấy Thiên Hỏa Lưu Ly ra rồi, ngươi cũng phải bỏ thêm vào mới đúng chứ."
"Ngươi muốn ta bỏ thêm cái gì để làm tiền cược?" Long Trần thản nhiên nói.
"Ngươi một con quỷ nghèo, căn bản không có thứ gì ta để ý, ta sở dĩ đánh cược với ngươi là vì muốn cho những kẻ dã man chưa khai hóa ở đại lục Thiên Võ như các ngươi, biết cái gì mới là chân chính luyện đan chi thuật." Diệp Khiêm cười lạnh nói.
Long Trần lắc đầu: "Khẩu khí thật lớn, ngươi không sợ gió to thổi rách cả lưỡi à? Đan cốc chính là nơi có luyện đan chi thuật được Chân Thần truyền lại, tuy ta và bọn chúng là kẻ thù, nhưng ta không thể không thừa nhận bọn chúng mới là chính tông đan đạo. Vậy mà ngươi lại mở miệng nói bọn chúng là những kẻ dã man chưa khai hóa? Ta thật không hiểu sư phụ ngươi đã dạy ngươi kiểu gì.
Đạo luyện đan, thứ nhất phải khống chế tính khí, người tu luyện đan, vì ở cùng với lửa lâu ngày, nên tính khí cũng sẽ bị nhiễm đặc tính của lửa, trở nên nóng nảy.
Luyện đan, nói trắng ra cũng là một quá trình luyện tâm, tâm cảnh thảnh thơi, dù có luyện ra loại đan nào cũng sẽ không có linh hồn.
Đấu với ngươi, thực ra cũng là khi dễ ngươi, nếu không phải vì Thiên Hỏa Lưu Ly trong tay ngươi, ngươi căn bản không xứng so ta thử. Thôi được, ta lại cho ngươi một cơ hội, bây giờ hối hận còn kịp, nếu không lát nữa thua thì đừng trách ta khi dễ trẻ con."
"Không cần phải nghĩ, nếu ta thua thì Thiên Hỏa Lưu Ly thuộc về ngươi, nếu ngươi thua thì ngoài tiền cược ban đầu, phải thêm nữa, dùng lưỡi liếm sạch mỗi một viên gạch xanh ở đây, ngươi, dám đánh cược không?" Diệp Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bất quá chỉ là trò chơi của lũ trẻ, ta đồng ý là được chứ gì, nói đi, thể lệ ra sao." Long Trần nhìn Diệp Khiêm, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, ban đầu hắn vốn không muốn đánh bại hắn quá thê thảm, nhưng giờ, hắn đã thay đổi chủ ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận