Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 5345: Vạc

"Bọn tỷ muội, trận chiến này chỉ có thể thắng không thể bại!" Tất cả mọi người trong Ẩn Long quân đoàn nghiêm túc đứng, trên mặt các nàng mang theo vẻ khẩn trương, cũng có cả sự hưng phấn, Đường Uyển Nhi đứng trước mặt mọi người, lớn tiếng nói.
"Long Trần, vẫn là ngươi tới đi!"
Đường Uyển Nhi vốn muốn nói mấy lời cổ vũ sĩ khí, nhưng nàng phát hiện mình thật không thích hợp làm lãnh tụ, chiến tranh sắp bắt đầu, nàng vậy mà chỉ có thể thốt ra một câu nhạt nhẽo như vậy, Đường Uyển Nhi tự thấy mình như đồ ngốc, cuối cùng chỉ có thể nhờ Long Trần giúp đỡ.
Long Trần mỉm cười, nhìn về phía mọi người, lớn tiếng nói: "Bọn tỷ muội, vô số đêm, chúng ta đều từng mơ ước trở thành anh hùng vạn người chú mục, để hào quang của mình có thể che cả nhật nguyệt.
Khi bị người khác ức hiếp nhục nhã, chúng ta đã vô số lần tưởng tượng, tương lai có một ngày trở nên nổi bật, nhất định sẽ trả lại những nhục nhã kia gấp mười, gấp trăm lần cho những người đó.
Trưởng thành trong những lời chế giễu và chửi rủa, tiến lên trong tức giận và không cam lòng, chúng ta đã gánh vác quá nhiều gánh nặng, chúng ta đã phải chịu những thống khổ mà vô số người khó có thể tưởng tượng..."
Giọng của Long Trần dần trở nên trầm thấp, mỗi một chữ, mỗi một âm, đều đi thẳng vào linh hồn của các nàng, khi Long Trần nói những lời này, không khỏi nhớ lại những ngày tháng trước đây tại Thiên Võ đại lục, bản thân phải chịu đủ khuất nhục.
Khoảnh khắc này, hắn và những nữ chiến sĩ hiện tại có cùng tâm cảnh, giọng của hắn cộng hưởng với tất cả mọi người, muốn thoát khỏi cảnh bị ức hiếp và nhục nhã, ánh mắt của những nữ đệ tử này đã ướt, nhưng các nàng gắng gượng, không để nước mắt rơi xuống, đó là sự quật cường sau cùng của các nàng.
Long Trần tiếp tục nói: "Khổ luyện tu hành, chỉ vì có tôn nghiêm mà sống, liều mạng tranh thủ mỗi cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ vì bảo vệ người mình yêu quý nhất trong lòng.
Tại không gian Thất Bảo, các ngươi đã tiếp nhận vô tận tử vong và đau khổ, nhưng chưa từng lùi bước nửa bước, bởi vì các ngươi biết, khoảng cách giữa các ngươi và cái gọi là cường giả, chỉ là một cơ hội mà thôi.
Trận chiến hôm nay, không phải là cuộc chiến xếp hạng, mà là trận chiến đẫm máu trọng sinh đầu tiên của các ngươi, cũng là trận chiến đầu tiên Ẩn Long quân đoàn dương danh lập vạn. Tử vong chúng ta cũng không sợ, thiên kiếp cũng không thể làm chúng ta e ngại, trên thế giới này, còn có thứ gì có thể ngăn cản bước chân tiến tới của chúng ta sao?"
Giọng của Long Trần ngày càng cao, mỗi một chữ đều như sấm sét vang lên trong đầu các nàng, khiến các nàng nhiệt huyết dâng trào, chiến ý bừng bừng.
Đường Uyển Nhi đứng cạnh Long Trần, biết rõ hắn đang cổ vũ sĩ khí, nhưng nàng lại bị lời nói của Long Trần dẫn đến nhiệt huyết sôi trào, như thể toàn thân tràn đầy sức mạnh, chẳng hề sợ hãi.
"Thật đúng là một kẻ dỗ ngọt đại tài!"
Đường Uyển Nhi không khỏi thầm mắng trong lòng, đồng thời cũng hết sức bội phục Long Trần, có lẽ, Long Trần cũng là một vị thống soái bẩm sinh, mỗi một lời nói của hắn đều có thể khiến người khác đồng cảm, chỉ vài câu ngắn ngủi, đã làm tăng sĩ khí lên rất nhiều.
Trong số 7.200 chiến sĩ ở đây, chỉ có 3.600 người có thể tham gia cuộc thi xếp hạng lần này, và 3.600 người này là nhóm Ẩn Long chiến sĩ đầu tiên.
"Bọn tỷ muội, chờ tin tức của chúng ta."
Trên trận pháp truyền tống, Đường Uyển Nhi vẫy tay với nhóm Ẩn Long chiến sĩ thứ hai, trận pháp truyền tống rung chuyển, không gian trước mặt Long Trần và mọi người vặn vẹo, lúc xuất hiện lại, đã đến một quảng trường rộng lớn.
Quảng trường này, thực chất cũng là một hòn đảo bị san bằng, Long Trần vừa đến, đã thấy quảng trường được chia thành 16 khu vực, mỗi khu vực đều có tên riêng.
Tên dưới chân Long Trần là hai chữ "Ẩn Long", 16 khu vực, tượng trưng cho 16 tòa thần đảo.
Ngoài 16 khu vực này ra, còn có một khu vực trống không, Thiên Nhận Tuyết và đội của nàng đang đứng ở đó, ánh mắt Thiên Nhận Tuyết sắc bén như đao, đang chăm chăm nhìn Đường Uyển Nhi.
Đường Uyển Nhi cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng đối mặt, bây giờ có Long Trần ở đây, Đường Uyển Nhi không sợ bất kỳ sự khiêu khích nào.
"Một tháng không gặp, Ẩn Long quân đoàn của ngươi đã biến thành Hạt Long quân đoàn rồi hả?" Thiên Nhận Tuyết nhìn Đường Uyển Nhi, trên mặt đầy vẻ chế nhạo.
Lúc này, những chiến sĩ Ẩn Long đều đeo khăn che mắt màu đen, trang phục này trông rất bắt mắt, cũng vô cùng khác lạ, tất cả mọi người nhìn về phía các nàng, đều ném ánh mắt khinh bỉ.
"Kẻ xấu nhiều chuyện!"
Không xa đó, một nữ tử có thân hình không cao, hơi mập, cũng cười lạnh nói theo.
Đó cũng là một vị thần nữ, đừng nhìn nữ tử này thấp bé lại béo, nhưng khí tức của nàng vô cùng đáng kinh ngạc, Đường Uyển Nhi từng nói với Long Trần về nữ tử này, tên gọi là gì Long Trần quên mất rồi, có điều nàng ta hình như là người có thực lực đứng thứ hai trong bát đại thần nữ.
Người này có thực lực mạnh, miệng lưỡi cũng vô cùng độc ác, gần như ngang với Thiên Nhận Tuyết, cũng là người Đường Uyển Nhi cực kỳ ghét.
Vì nàng này hình dáng xấu xí, vóc dáng lại kém, nên lòng đố kỵ cực kỳ mạnh mẽ, Đường Uyển Nhi xinh đẹp vô song, thiên phú lại cao, nàng ta ghen tị đến chết, thường xuyên cố tình tìm Đường Uyển Nhi gây sự, sau lưng còn cố tình kể những lời nói khó nghe với Đường Uyển Nhi.
Lúc này nàng mở miệng chế nhạo mọi người, Đường Uyển Nhi vừa định phản bác, Long Trần đã nhanh chóng lên tiếng nói: "Vạc, ngươi đang nói chính mình à?"
"Phụt..."
Một câu "vạc" của Long Trần trực tiếp khiến Đường Uyển Nhi bật cười, nàng lúc này, thực sự bái phục tài chọc người của Long Trần, hai chữ "Vạc" này, sát thương quá lớn, không chỉ người của Ẩn Long quân đoàn bên này cười.
Những người khác cũng đều không kịp chuẩn bị mà bật cười, sau khi cười xong, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nín lại, mấu chốt là có người có thể nín, có người căn bản không thể nín được.
Tiếng cười vừa ngưng, kết quả lại 'phụt' một tiếng, lúc này, cả quảng trường, vô số người đang xoa mặt, thực tế là để cố gắng xóa đi nụ cười trên mặt.
Đường Uyển Nhi cười tươi như hoa, giơ ngón cái với Long Trần, một câu nói kia của Long Trần, nhất thời khiến nàng cảm thấy thoải mái trong lòng, cơn tức giận dồn nén bấy lâu nay, cuối cùng cũng được trút bỏ.
"Ngươi nói ai là vạc?" Mặt thần nữ kia lập tức đen lại, trong đôi mắt sát ý bùng phát, bộ dạng như hận không thể cắn sống Long Trần.
"Ta có nói ngươi đâu, ta đang nói... Ân..." Long Trần giả bộ hoảng hốt, muốn chuyển hướng ánh mắt, đảo mắt nhìn một vòng trong đám người, dường như không tìm thấy đối tượng nào để chuyển hướng, hắn lắc đầu nói: "Thôi đi, làm khó người khác quá, người ở đây không ai to bằng ngươi, vẫn là nói ngươi đi!"
Long Trần quá ác độc, ý của hắn là, trong số những nữ tử ở đây, nàng là người xấu nhất, muốn đổ thừa cho người khác, không ai có điều kiện đó, nên dứt khoát từ bỏ.
"Ngươi..." Nữ tử kia giận tím mặt.
"Đừng có ngươi nha ngươi của ta, ngươi nhìn lại xem, có cái vạc to, không có cái vạc cao, trừ cái mông ra thì chỗ nào cũng toàn là eo.
Vai thì lại rất chắc chắn, phía trên có một cái đầu, ôi má ơi, cổ ngươi đâu rồi? Cắt đi à?" Long Trần vẻ mặt kinh hãi nhìn cô gái kia nói.
Đường Uyển Nhi đã cười đến thở không ra hơi, Long Trần quá độc ác, mà qua kiểu nói của hắn, tất cả mọi người đều chú ý đến, nữ tử kia căn bản không có cổ.
"Ta giết ngươi."
Nữ tử kia giận dữ, sát khí sắc bén trong nháy mắt khóa chặt Long Trần.
"Thật to gan, ai cho phép các ngươi ở chỗ này làm càn?"
Ngay lúc này, một tiếng gầm thét truyền đến, ngay sau đó hư không rung chuyển, một đám thân ảnh hiện lên trên không, khi giọng nói này vừa xuất hiện, hoàng uy mênh mông khuấy động, giống như sóng dữ ập vào mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận