Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 4520: Hút máu khải linh

"Đều đi ra ngoài." Thánh giả kia mặt mày âm trầm quát lên, sau đó quay người bước ra khỏi dược viên.
Mười gã Bất Hủ cường giả lập tức tê cả da đầu, trong lòng ai nấy cũng thấy bất an. Lúc trước bọn họ cười là vì trút được gánh nặng, nhưng bị Thánh giả nghe thấy, mùi vị liền khác. Tiếng cười đó chẳng khác nào một sự trào phúng, một sự khiêu khích.
Đám Bất Hủ cường giả không ai dám ngẩng đầu, im bặt, cúi gằm mặt nhìn mũi chân mình bước ra dược viên. Lòng dạ bọn họ như có lửa đốt. Bọn họ hầu hạ vị thủ lĩnh này nhiều năm, biết rõ tính khí nóng nảy của y. Hôm nay có kẻ xui xẻo, còn ai xui xẻo thì phải xem vận may của mỗi người.
"Phốc phốc phốc phốc..."
Kết quả, bọn họ vừa ra khỏi dược viên, một thanh đao lớn màu máu xé toạc bầu trời, chém hết đầu bọn họ.
Thì ra Thánh giả kia căn bản không phải Thánh giả thật, mà là Long Trần giả trang. Nếu những cường giả này để ý nhìn Long Trần thêm vài lần, có thể dễ dàng phát hiện sơ hở. Vì hơi thở Long Trần bắt chước hoàn toàn không giống. Nhưng do sợ hãi, không ai dám nhìn Long Trần, Long Trần mới lợi dụng tâm lý này để đánh cược một phen và thành công.
Long Trần muốn lừa họ ra khỏi dược viên giết chết, vì nếu đám người này phát hiện bất thường bên trong, vạn nhất phản kháng, dược điền sẽ bị phá hủy. Dù không phản kháng, khí huyết của họ bốc lên, nhiều loại trân dược có linh tính sẽ bị kinh hãi, héo úa.
"Ông!"
Nhưng vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Lúc Long Trần một đòn diệt sát các Bất Hủ cường giả, trường đao màu máu trong tay Long Trần chợt lóe sáng, khí tức hung hãn bức xạ ra.
Không hay rồi!
Mặt Long Trần biến sắc. Hắn không ngờ thanh trường đao màu máu này sau khi giết người lại trực tiếp hút Huyết Hồn chi lực của Bất Hủ cường giả, kích hoạt phù văn của nó. Phù văn bùng nổ, thanh binh khí hung lệ như ma quỷ tỉnh giấc bởi máu tươi, vậy mà sớm hoàn thành khải linh. Việc nó khai mở linh trí không hề tầm thường, hơi thở nó tỏa ra trong nháy mắt bao phủ cả tám phương, tạo ra động tĩnh khổng lồ.
"Xong đời rồi!"
Long Trần kinh hô, vội vàng chui vào dược điền. Vốn hắn nghĩ có thể thong thả lấy những trân dược này, bây giờ thì hay rồi, rất nhanh đã có cao thủ bị kinh động.
Lúc này Long Trần vừa giận vừa vội. Sớm biết thế đã không dùng thanh đao này. Trân dược ở đây vô cùng quý giá, lúc thu lấy phải cẩn thận. Mà lại, cách thu hoạch nhiều loại trân dược, Long Trần vẫn cần nghiên cứu, chỉ cần sơ suất một chút, những trân dược này sẽ chết. Vì đây là Thánh Dược viên, có rất nhiều thánh dược cùng cấp độ với Thiên Diệp thánh quang Tuyết Liên, Ngọc Cốt Tử Tâm Trúc. Việc thu hoạch đòi hỏi sự cẩn trọng đặc biệt. Nếu chúng chết ở bên ngoài, Hỗn Độn không gian chưa chắc hồi sinh được.
Nhưng giờ Long Trần không còn cách nào. Lúc này lấy được vài cây thì lấy, nếu không kịp thì chỉ đành hủy dược viên. Nghĩ đến việc hủy dược viên này, tim Long Trần như rỉ máu.
"Đừng động, ngươi làm vậy sẽ hủy chúng nó!" Ngay lúc Long Trần định ra tay với một cây thánh dược thì giọng nói của Càn Khôn Đỉnh vang lên.
"Giao cho ta!"
Trong lúc Long Trần vừa mừng vừa sợ, Càn Khôn Đỉnh hiện ra. Nó tỏa ra ánh sáng nhu hòa bao phủ toàn bộ dược điền.
"Ngươi đi cản Thánh giả kia lại, cho ta chút thời gian." Càn Khôn Đỉnh nói.
Cùng lúc đó, Long Trần cũng cảm nhận được khí tức kinh khủng. Hắn lập tức lao ra khỏi dược điền, đón làn khí tức kia mà bay đến.
"Tiểu tặc lớn mật, dám đến địa bàn của lão phu trộm dược, ngươi chán sống rồi!" Trong tiếng cảnh báo vô tận, một tiếng gầm giận dữ vang lên, chính là vị Thánh giả hay mắng chửi người lúc nãy.
"Này này, hiểu lầm cả thôi, người một nhà!" Long Trần nhìn thấy Thánh giả, vội vàng kêu lên.
Thánh giả kia ngẩn người, sau đó phát hiện khí tức của Long Trần không đúng, lạnh giọng quát: "Đáng chết kẻ xâm lấn, ngươi dám đùa bỡn lão phu à? Ai là người một nhà với ngươi? Nói, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là cha ngươi đấy!" Long Trần vẻ mặt không thể tin nổi nói.
"Chết đi!" Thánh giả kia giận tím mặt. Vốn dĩ y cảm thấy chuyện này kỳ quặc. Lúc nói chuyện với Long Trần, y đã tản thần thức để xem Long Trần có đồng bọn hay không. Thấy chỉ có một mình Long Trần, lại dám trêu chọc mình như vậy, lập tức nổi giận.
"Hô!"
Thánh giả kia mở tay lớn ra, chụp về phía Long Trần. Khi y xuất chiêu, không gian vặn vẹo. Bên trong không trung xuất hiện một bàn tay lớn, hai bàn tay cùng lúc chụp vào Long Trần. Thánh giả dù tức giận, nhưng một chiêu này chưa dùng hết sức. Dù sao y muốn bắt sống để tìm hiểu chân tướng. Đồng thời, y cũng không dám bộc phát toàn lực. Bởi vì nếu toàn lực bùng nổ, dược viên sẽ hỏng. Dù có đại trận bảo vệ cũng không chịu nổi sức mạnh của y, mà nếu dược viên hỏng thì ngay cả y cũng không xong.
"Khai thiên thức thứ nhất!"
Đối mặt với Thánh giả, Long Trần hét lớn. Trường đao màu máu trong tay hắn lấp lánh ánh sao, lưỡi đao sắc bén rít gào chém ra.
"Oanh!" Một tiếng nổ lớn, bàn tay lớn che trời bị Long Trần một đao chém làm hai mảnh. Đao phong dư thế không giảm, chém mạnh vào lòng bàn tay của lão giả, một lần nữa phát ra tiếng nổ.
Lão giả kia rên lên một tiếng, lùi lại, lòng bàn tay đầy máu, suýt bị Long Trần một đao chém nát.
"Ghê gớm thật, quả nhiên có binh khí thuận tay không tầm thường." Chính Long Trần cũng giật mình.
Lúc này hắn còn chưa bộc phát toàn lực, cũng chưa triệu hồi dị tượng. Chỉ vận dụng tinh hải chi lực trong đan điền, một đòn này đã khiến Thánh giả chịu thiệt lớn. Dù Long Trần biết Thánh giả không hề dốc hết sức, nhưng bản thân hắn cũng đâu đã dùng hết lực?
Quan trọng nhất là, khi tinh thần lực bám vào binh khí, Long Trần cảm nhận rõ ràng tinh thần lực mênh mông như lũ quét, cuối cùng cũng tìm được chỗ xả. Khai thiên đã có biến chất.
Khai thiên trước đây giống như lưỡi đao chưa được mài sắc, dù lực lớn nhưng lực lượng phân tán ra toàn bộ thân đao. Đao được dùng như gậy, cảm giác không phải để chặt mà chỉ để đập. Nhưng bây giờ khác rồi. Khi binh khí đủ mạnh để gánh sức của Long Trần, Long Trần không cần phải bảo vệ binh khí mà có thể dồn toàn lực vào lưỡi đao. Tuy lực lượng giống nhau nhưng sức phá hoại đã lớn hơn gấp bội.
"Này này, đừng đánh nữa, nói thật, ta thực sự là cha ngươi!" Long Trần thừa cơ chiếm tiện nghi, không lập tức công kích mà vội vàng khoát tay nói.
"Ta nói, ngươi... ngươi... Binh khí trong tay ngươi từ đâu ra?" Thánh giả giận dữ, nhưng khi nhìn rõ trường đao màu máu trong tay Long Trần, sắc mặt y biến đổi lớn.
Nghe lão giả hỏi vậy, mắt Long Trần đảo quanh, nghiêm mặt nói: "Ta là người của Tu La nhất tộc, hôm nay phụng mệnh tới lấy thanh ủy thác các ngươi chế tạo..."
"Nói bậy nói bạ, chết đi!"
Thánh giả giận tím mặt, chân y thực sự di chuyển trong hư không, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, trong trời đất toàn là ảo ảnh của y.
"Oanh!"
Đột nhiên một nắm đấm thò ra từ hư không sau lưng Long Trần. Long Trần lạnh giọng hừ một tiếng, vung đao nghênh đỡ.
"Đương!"
Tia lửa bắn ra tứ tung, Long Trần kịch chấn, bị đánh bay ra ngoài. Khi nhìn về phía nắm đấm kia, con ngươi Long Trần hơi co lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận