Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 3261: Ngọc Hoa lão tổ

"Vũ Huyên sư tỷ, ta không sao." Nhìn thấy nữ tử này, trong con ngươi của Tề Vũ hiện lên vẻ cương nghị và dịu dàng, chỉ có điều trong mắt hắn tràn đầy mâu thuẫn.
"Tề Vũ, ta tin tưởng ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy." Người được gọi là Vũ Huyên này cũng là hồng nhan tri kỷ của Tề Vũ.
Nàng vừa mở miệng, Tề Vũ - kẻ sắt đá này, hai mắt đỏ ngầu. Bị người hãm hại, hắn không sợ, đao sơn huyết hải hắn cũng không sợ, nhưng điều hắn sợ nhất là những người thân cận nhất không tin tưởng hắn.
Một câu nói của Vũ Huyên khiến hắn vô cùng cảm động, có được hồng nhan tri kỷ như vậy, dù chết cũng đáng.
"Ngươi tin thì có ích gì, bao nhiêu người đã tận mắt nhìn thấy, chính là hắn giết những đệ tử đó." Đúng lúc này, một giọng nói âm nhu truyền đến, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường và trào phúng.
Long Trần nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam tử da mặt trắng nõn, dưới sự vây quanh của một đám đệ tử, đi tới với dáng vẻ ngả ngớn.
Trong mắt người này mang theo vẻ tà mị, trên người cũng mang theo một cỗ tà khí, nhìn thế nào cũng không giống người tốt lành gì.
Vừa thấy người này đi ra, Long Trần liền biết thân phận của gã là gì. Quả nhiên, người kia vừa mới xuất hiện, Vũ Huyên đã giận dữ nói:
"Tưởng Bạch Hạc, ngươi đừng có ngậm máu phun người, Tề Vũ xưa nay vốn có lòng dạ ngay thẳng, quang minh lỗi lạc, nhân phẩm ở toàn bộ Ngọc Hoa cung ai ai cũng rõ. Hắn chưa bao giờ ức hiếp kẻ yếu, cùng đám đệ tử mới kia càng không hề có oán hận gì, sao hắn lại đi giết người?"
"Hắn giết người vì sao, ngươi nên hỏi hắn, hỏi ta làm gì?" Tưởng Bạch Hạc cười lạnh, thái độ cực kỳ ngạo mạn. Hắn liếc mắt nhìn về phía Long Trần và những người khác, bỗng ánh mắt dừng lại trên mặt của Bạch Thi Thi, nhất thời con mắt sáng lên.
Vũ Huyên đã rất xinh đẹp, nhưng khi Bạch Thi Thi vừa xuất hiện, nhất thời làm lu mờ vẻ đẹp của nàng, Tưởng Bạch Hạc nhìn Bạch Thi Thi, con ngươi phát sáng.
"Mẹ kiếp, câm miệng cho ta!" Tưởng Bạch Hạc vừa muốn nói chuyện, Long Trần trực tiếp chặn họng lại. Đối với loại người này, Long Trần không thèm nói nhảm.
"Vũ Huyên, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là đại ca mà ta thường nhắc với ngươi, Long Trần." Tề Vũ lúc này tâm tình rất tốt, chỉ cần Vũ Huyên tin tưởng hắn, hắn cảm thấy dù trời có sập xuống cũng không sợ.
Vũ Huyên vội vàng hành lễ với Long Trần, Long Trần quan sát Vũ Huyên một chút, liếc mắt là có thể thấy, đây là một cô gái lương thiện, cá tính mạnh, hẳn là thuộc tuýp người căm ghét cái ác như kẻ thù.
Long Trần đáp lễ lại, mỉm cười nói: "Huynh đệ của ta mắt nhìn người không tệ, các ngươi quả thật rất xứng đôi. Bất quá ta muốn hỏi một câu, nếu như hôm nay Ngọc Hoa cung bị hủy diệt, ngươi sẽ hận hắn sao?"
"Cái này..." Vũ Huyên ngẩn ngơ, nàng kinh ngạc nhìn Long Trần. Tuy Tề Vũ từng kể với nàng rằng Long Trần là người mạnh nhất thế gian, nhưng nhìn thấy tu vi của Long Trần, nàng lại có chút không dám tin là Long Trần thật sự mạnh như vậy.
Hơn nữa Long Trần vậy mà lại nói ra lời càn rỡ như thế trước mặt mọi người, nhất thời nàng không biết phải trả lời thế nào.
Vị lão giả đi cùng nàng, chính là sư phụ của nàng, cũng là phó cung chủ của Ngọc Hoa cung, đối với nàng và Tề Vũ đều rất tốt. Huyết mạch sơ đại của Tề Vũ, chính là nhờ nàng cầu xin sư phụ giúp có được.
"Ha ha ha, luôn miệng nói hủy diệt Ngọc Hoa cung của ta, ta thấy tiểu tử ngươi điên rồi!"
"Ta gặp qua tiểu tử này rồi, ở Cửu Châu đại hội của Thiên Lan vực nổi danh một thời, bây giờ quên hết rồi sao?"
"Chẳng lẽ hắn không biết, đám người ở Cửu Châu đại hội chỉ là lũ gà mờ thôi sao? Đến Thiên Tinh vực của chúng ta, hắn chỉ là một tên rác rưởi."
Các đệ tử đi cùng Tưởng Bạch Hạc, nhao nhao chế giễu Long Trần, vô cùng nhục nhã, hận không thể dẫm Long Trần xuống dưới chân mà nghiền nát.
"Tiểu Nhạc, khiến bọn chúng vĩnh viễn câm miệng." Long Trần liếc mắt nhìn những người đó, thản nhiên nói.
"Phốc phốc phốc..." Đột nhiên không gian rung nhẹ, đầu của những đệ tử vừa mở miệng trào phúng Long Trần ào ào nổ tung, hơn mười cường giả cứ thế mà chết.
Bạch Tiểu Nhạc chậm rãi buông hai tay đã kết ấn, hoa văn tam giác trong con ngươi cũng từ từ biến mất, dường như việc giết hơn mười cường giả chẳng tốn chút sức nào.
Lần này, Bạch Tiểu Nhạc đã trải qua rèn luyện ở Ma đao thiên thê, lại kinh qua trận chiến ở Sở gia, đã hoàn toàn trở thành một chiến sĩ thực thụ, hắn đã hoàn toàn lĩnh hội, đối với kẻ địch không cần nhân từ và bất kỳ kiêng kỵ nào.
Tiểu Nhạc vừa ra tay, tất cả đệ tử Ngọc Hoa cung đều kinh hãi. Nhãn thuật quỷ dị như vậy, giết người vô hình, khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Những đệ tử vừa chết đều là thân tín của Tưởng Bạch Hạc, đều là người đã thức tỉnh huyết mạch sơ đại, vậy mà một đám người cường đại như vậy lại chết trong chớp mắt, làm sao có thể không khiến người ta sợ hãi?
"Muốn chết!" Cung chủ Ngọc Hoa cung nổi giận, một cỗ uy áp Tiên Vương khủng bố bạo phát, một tay đánh về phía Long Trần và những người khác.
Long Trần hừ lạnh một tiếng, đại thủ mở ra, liền muốn triệu hoán cốt đao, bỗng nhiên một tiếng nói già nua vang lên:
"Tưởng Vệ Trung, ngươi làm như vậy, có phải cảm thấy mình đã vô địch thiên hạ, có thể lên trời xuống đất, không để ai vào mắt không?"
"Lão tổ!" Nghe thấy âm thanh này, các cường giả thế hệ trước của Ngọc Hoa cung kinh hãi, nhận ra đó là giọng của lão tổ Ngọc Hoa cung.
Lão tổ Ngọc Hoa cung đã mấy ngàn năm không lộ diện, không ngờ sự việc này lại kinh động đến lão nhân gia, tất cả mọi người giật nảy mình.
"Lão tổ, đám người này quá đáng, giả mạo viện trưởng Lăng Tiêu thư viện, còn giết đệ tử của Ngọc Hoa cung, tội đáng chém." Cung chủ Ngọc Hoa cung ngụy biện.
Đột nhiên, mọi người hoa mắt, chỉ thấy một lão giả thân hình còng lưng, chống quải trượng xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một lão nhân vô cùng già nua, râu tóc bạc trắng, lông mày trắng như tuyết rủ xuống trước ngực, nếp nhăn trên mặt hằn sâu giống như vỏ cây.
Nhưng ông lại có một đôi mắt vô cùng sâu thẳm, "Lão nhi bất hoa", cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Lão giả kia vừa xuất hiện, toàn bộ đệ tử Ngọc Hoa cung, bao gồm cả cung chủ Ngọc Hoa cung, đều vội vàng quỳ xuống đất: "Tham kiến lão tổ!"
Vị lão giả kia không để ý đến những đệ tử Ngọc Hoa cung này, mà nhìn về phía Long Trần, khẽ mỉm cười nói: "Vị đại nhân Tịnh Viện bên quý viện được khỏe chứ?"
"Tịnh Viện đại nhân thân thể vẫn cứng cáp, vẫn mỗi ngày quét rác, hết thảy mạnh khỏe." Long Trần nhìn thấy lão giả này trong lòng không khỏi giật mình, không ngờ Ngọc Hoa cung lại có một lão giả như vậy.
Khí tức người này sâu không lường được, không thể thăm dò, hẳn là lão quái vật cấp hóa thạch sống. Đây là điều Long Trần trước đó không ngờ đến.
Hơn nữa, nghe giọng điệu của người này, giống như quen biết lão nhân quét rác. Long Trần không đoán ra lão giả này là người thế nào, lên tiếng nói: "Tiền bối, tại hạ hôm nay đến đây, không phải để đập phá quán, mà là vì huynh đệ của ta đòi lại một sự công bằng. Mà ta có đại ấn trong tay, đúng là viện trưởng phân viện thứ bảy của Lăng Tiêu thư viện, tiền bối có thể xem qua." Nói xong, Long Trần lấy đại ấn ra.
"Các hạ quả nhiên không phải giả mạo, là Ngọc Hoa cung ta thất lễ, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chi bằng vào điện nói chuyện thì sao?" Ngọc Hoa lão tổ lên tiếng nói, ngữ khí vậy mà vô cùng khách khí.
"Vậy thì làm phiền." Long Trần cũng không khách khí, cứ thế theo lão giả kia cùng lên đại điện Ngọc Hoa. Lúc này, sắc mặt của cung chủ Ngọc Hoa cung có chút khó coi, bất quá cũng chỉ có thể theo sau.
Vào đại điện, sau khi ngồi xuống phân chủ khách, Long Trần cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề: "Tiền bối, ta muốn biết theo quy tắc của quý cung, cố ý tàn sát đồng môn, là tội danh gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận