Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 133: Khảo hạch bắt đầu

Chương 133: Khảo hạch bắt đầu
Quả cầu ánh sáng kia không lớn, chỉ có khoảng một tấc đường kính. Nhìn bề ngoài, tựa như được tạo thành từ vô số sợi tơ. Bất quá, đó không phải sợi tơ, mà chính là vô số phong nhận cực nhỏ, như vô số lưỡi dao sắc bén đang chuyển động, bị nén cứng trong một quả cầu. Bên trong quả cầu mang theo một đoàn chất lỏng màu đỏ, không ngừng lưu động, vô cùng kỳ dị.
Viên cầu bay ra, đi thẳng một đường, cành khô lá héo trên đất bị nghiền nát thành bột mịn. Quả cầu bay qua, mặt đất bị kình phong khủng bố cày xới thành một rãnh sâu hoắm, thẳng hướng Tề Tín gào thét.
“Khá lắm!” Long Trần giật nảy mình. Tiểu Tuyết đã nói với Long Trần rằng nó có tuyệt chiêu của riêng mình, và đây là lần đầu tiên nó dùng chiêu này.
"Họ Tề tiểu tử, ngươi phải cố mà chịu đựng, tuyệt đối đừng có chết, nếu không lão tử liền bị ngươi hại chết." Long Trần không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Tề Tín nhìn thấy đòn công kích đó, sắc mặt cũng hoảng sợ trắng bệch. Hắn cảm thấy mình sắp không thở nổi, cảm nhận được uy hiếp chết người.
"Thiên Thủy Hộ Thể!" Tề Tín hét lớn một tiếng, linh khí toàn thân vận chuyển, xung quanh hắn xuất hiện các bóng nước, lập tức hiện ra rất nhiều đường vân kỳ dị. Toàn bộ bóng nước ngay tức khắc biến thành một hạt châu phủ đầy đường vân.
"Oanh!" Tề Tín vừa mới bố trí xong, đòn tấn công của Tiểu Tuyết lập tức tới, như một ngôi sao băng hung hăng đâm vào bóng nước.
Trong thiên địa dường như mất đi màu sắc, thời gian dường như trở nên chậm lại. Mọi người cảm thấy mọi thứ giữa thiên địa như không chân thật. Đột nhiên, mọi người phát ra một tiếng kinh hô, vội vã chạy ra ngoài, vì mặt đất phảng phất biến thành thủy triều, nhanh chóng ùa ra bốn phía. Một số người ở gần bị sóng đất đụng trúng, lập tức máu tươi phun trào, trực tiếp bị nuốt chửng và bị đẩy đi xa hơn.
Trong chốc lát, mọi người điên cuồng la hét, bỏ mạng chạy trốn. Vị trí va chạm trở thành tâm điểm, một vùng đất trống rộng vài dặm rung chuyển dữ dội. Vùng đất trống này vô cùng tròn trịa, sụp xuống khoảng mười trượng. Ở giữa vùng đất trống có một cái hố sâu. Đối diện hố sâu, Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết nhìn nhau với Tề Tín.
Lúc này, tóc Tề Tín rối bù, quần áo trên người có chỗ bị rách, hơi thở hỗn loạn. Rõ ràng là sau cú tấn công vừa rồi, hắn đã tiêu hao rất nhiều.
Dù có chút xem thường nhân phẩm của Tề Tín, Long Trần không thể không thừa nhận Tề Tín quá mạnh. Một đòn tấn công khủng bố như vậy của Tiểu Tuyết mà hắn vẫn có thể đỡ được.
Phải biết rằng, chiêu vừa rồi của Tiểu Tuyết là sự kết hợp giữa gió và lửa. Sau khi hai loại sức mạnh dung hợp, uy lực bộc phát có thể phá núi hủy nhạc. Nhìn xung quanh một mảnh hỗn độn, đủ biết đòn đánh kia mạnh đến mức nào.
Nhưng một đòn mạnh mẽ như thế mà Tề Tín vẫn tiếp nhận được. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hắn không bị thương chút nào, chiến lực của hắn quả thật đáng kinh ngạc.
"Thế nào? Còn muốn tiếp tục biểu diễn sao?" Long Trần hỏi.
"Ngươi... Hừ, nếu không phải ngươi có ma thú bảo hộ, ta một chưởng liền có thể đập chết ngươi." Tề Tín giận dữ nói.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, trong lòng Tề Tín cũng vô cùng kinh hãi. Hắn không thể ngờ rằng con Bạch Lang kia lại có một đòn tấn công khủng bố đến vậy.
"Thì sao? Ta không phải vừa mới nói sao? Có ma thú cũng là một loại thực lực. Ngươi nói như vậy chẳng phải nói ngươi không bằng cả ma thú sao?" Long Trần thản nhiên nói.
"Hừ, có ma thú cường đại như vậy, chẳng phải là dựa vào gia tộc sao? Chỉ có công tử bột mới khoe khoang như vậy." Tề Tín cười lạnh.
"Ngươi cũng có thể khoe khoang mà. Ngươi cũng có thể mang ma thú của ngươi ra đây cùng đánh nha." Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết, nhún vai nói một cách thản nhiên.
Nghe câu nói này của Long Trần, mặt Tề Tín tối sầm lại. Tọa kỵ của hắn chỉ là một con ma thú nhị giai. Trong gia tộc hắn cũng có ma thú tam giai, nhưng đó là chiến lực trân quý, không thể tùy tiện sử dụng. Mặt khác, con ma thú tam giai kia không phải là phi hành ma thú, đi lại vô cùng bất tiện.
Nếu hắn triệu hồi ma thú của mình ra bây giờ, nó sẽ bị Tuyết Lang của Long Trần giết ngay lập tức. Mặc dù hắn xuất thân từ một gia tộc lớn, nhưng ma thú nhị giai vẫn vô cùng quý giá. Hắn không muốn mạo hiểm. Vì thế, hắn bị Long Trần chặn họng không thể nói lại được lời nào.
Ý của Long Trần rất rõ ràng, lão tử không có năng lực, nhưng lão tử có một con tọa kỵ rất ngầu. Ngươi không phục? Vậy cứ việc tới cắn ta đi?
Điều này khiến Tề Tín tức giận không nuốt trôi. Tuy chiến lực của hắn cường đại, nhưng vì cảnh giới thấp, bị kìm hãm ở Ngưng Huyết đỉnh phong. Nếu hắn tiến vào Dịch Cân cảnh, chắc chắn không sợ Tuyết Lang Xích Diễm mà Long Trần đang ngồi.
Trong khoảnh khắc, tình thế trở nên cực kỳ khó xử. Tề Tín muốn ra tay nhưng lại có chút không dám. Dù sao thì Tiểu Tuyết cũng là Ma Thú Chi Khu. Vừa rồi nó đã tung ra một đòn như vậy, rất có thể có khả năng tung thêm một đòn nữa. Nhưng Tề Tín thì không thể, dù Tề Tín có cuồng vọng thế nào cũng không dám nhận thêm một đòn với cường độ như thế. Vậy thì không còn là cuồng vọng nữa mà là tự sát.
Thế nhưng bảo hắn rút lui thì làm sao giữ được mặt mũi? Người nương tựa vào hắn sẽ nghĩ sao? Nếu như nói giao thủ thất bại với Lôi Thiên Thương hay Đường Uyển Nhi thì không sao, vì mọi người đều là cao thủ cùng cấp, không bị mất mặt. Nhưng bây giờ hắn liên tục thất bại trong tay một tiểu tử vô danh, thật sự quá mất mặt rồi. Bây giờ đánh thì không xong, mà rút cũng không xong. Tạm thời Tề Tín rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trong rừng cây ở xa, Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần chẳng khác gì một công tử bột, khóe miệng cong lên một nụ cười. Thằng hỗn đản này lại đẩy Tề Tín vào bước đường cùng này. Coi như cũng có chút bản lĩnh. Hừ, nhưng dám đắc tội ta, chúng ta cứ từ từ tính sổ.
Không biết vì sao, nhìn bộ dạng này của Long Trần, trong lòng Đường Uyển Nhi dâng lên một loại hưng phấn khó hiểu. Nàng cảm thấy sau này ở Huyền Thiên biệt viện sẽ không buồn tẻ như vậy nữa.
"Đương!"
Ngay lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên, truyền vào tai mọi người, lập tức làm mọi người hưng phấn.
"Báo danh bắt đầu, mau chóng tới."
Trong phút chốc không ai để ý đến cuộc chiến giữa Long Trần và Tề Tín nữa. Dòng người như thủy triều, hướng cuối sơn cốc chạy đi.
Nghe thấy tiếng chuông, Tề Tín như trút được gánh nặng. Hắn lạnh lùng nhìn Long Trần một cái rồi nói: "Ta nhớ kỹ ngươi, vào học viện rồi thì ngươi tự cầu phúc đi."
Nói xong, hắn căn bản không cho Long Trần cơ hội nói chuyện mà phóng thẳng vào dòng người. Những người đang chờ đợi hắn cũng theo phía sau chạy về phía xa.
Đến nước này mà vẫn còn không quên ra vẻ ta đây. Long Trần lắc đầu, nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Tuyết, nhẹ nhàng xoa đầu nó: "Hôm nay may mà có ngươi đấy. Nếu không người mất mặt có lẽ là ta."
"Ô ô..." Tiểu Tuyết dùng đầu to cọ vào Long Trần.
"Hắc hắc, được rồi, ta biết ngươi còn có tuyệt chiêu, nhưng nơi này không được giết người. Chúng ta phải kiên nhẫn một chút." Long Trần nhỏ giọng an ủi Tiểu Tuyết.
Lúc này, Quách Nhiên đã tập tễnh đi đến bên cạnh Long Trần. Long Trần bực bội nói: "Đừng có giả bộ đáng thương."
Quách Nhiên cười hắc hắc, giơ ngón tay cái lên: "Lão đại, anh quá ghê đấy. Đến nhân vật như Tề Tín mà anh cũng không để vào mắt."
"Thôi đi, đây đều là nhờ có Tiểu Tuyết đấy. Nhanh lên thôi, hình như báo danh bắt đầu rồi." Long Trần cùng Quách Nhiên theo dòng người đi về phía trước.
Ra khỏi sơn cốc, phía trước là một khoảng đất trống rộng lớn. Khi Long Trần đến nơi, mấy vạn người đã đăng ký, tất cả đã thành thành thật thật đứng ở đó. Sau lưng mỗi người, ma thú cũng ngoan ngoãn nằm phục. Một vùng đất trống rộng lớn, đầu người san sát, ma thú nằm ngang dọc, cực kỳ hùng vĩ.
Phía trước, trên không có một tòa lầu cổng, cao đến 100 trượng, cực kỳ hùng vĩ, toát lên vẻ cổ kính tang thương. Trên cổng lầu viết bốn chữ lớn cứng cáp bằng Thượng Cổ văn tự—Huyền Thiên biệt viện. Chữ mạ vàng, chói mắt.
Nhìn thấy lầu cổng hùng vĩ này, nhìn thấy đây chính là cổng Huyền Thiên biệt viện. Chỉ là Long Trần không thấy được cái chuông lớn đã phát ra âm thanh lúc nãy.
"Cạc cạc..."
Bỗng nhiên cánh cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra, cánh cổng lớn cao đến mấy chục trượng như miệng của một con quái thú mở rộng ra.
Cánh cửa vừa mới mở, một cỗ linh khí nồng đậm ập vào mặt, làm người ta chấn động tinh thần.
"Khá lắm, cánh cửa này có gì đó quái lạ." Long Trần trong lòng giật mình, xem ra cánh cổng lớn này có thể ngăn cản linh khí tỏa ra. Như vậy cánh cổng này chắc là một phần của trận pháp.
Thảo nào nhiều người tranh nhau chen chúc vào Huyền Thiên biệt viện như vậy. Chỉ riêng linh khí nồng đậm như thế cũng đủ làm cho tốc độ tu hành của mọi người tăng lên gấp bội rồi.
Khi cánh cửa lớn mở ra, một đám người đi ra. Nhìn họ đều tầm hai mươi mấy tuổi, hờ hững nhìn những người đang đăng ký ở bên ngoài. Dẫn đầu là một nam tử mặc trường bào màu đen, khuôn mặt trầm ổn, hai mắt khép mở có ánh tinh quang lưu chuyển, mang đến cho người khác cảm giác cực kỳ từng trải.
Nam tử kia liếc nhìn tất cả mọi người, cất lời nói: "Đầu tiên, ta xin tự giới thiệu. Ta là chấp sự đến đón các ngươi, cũng là huấn luyện viên phụ trách khảo hạch nhập học của các ngươi. Còn những người khác ở đây đều là sư huynh của các ngươi, cũng là người đã từng đăng ký vào học viện lần trước. Ba năm trước, chúng ta cũng giống như các ngươi, cũng đứng ở chỗ này, được các sư huynh từ lần trước tiếp dẫn."
Nghe người kia nói vậy, không ít người xôn xao, rõ ràng là không ngờ, người đón tiếp họ lại là đệ tử của khóa trước. Quách Nhiên thì ngược lại tỏ ra bình thản, có vẻ đã biết trước quá trình này. Khi sự xôn xao tạm lắng xuống, người kia thản nhiên nói tiếp:
"Ba năm trước, chúng ta giống như các ngươi, mang theo mộng tưởng, mang theo ước mơ đến đây. Nhưng ta ở đây muốn dội cho các ngươi một gáo nước lạnh. Nơi này không giống như các ngươi tưởng tượng. Nơi này rất tàn khốc, so với thời gian các ngươi ở nhà, nơi này chính là Địa Ngục. Cho nên nếu ai muốn rút lui, bây giờ vẫn còn kịp."
Những người có mặt ở đó nghe vậy không khỏi cảm thấy tim mình hơi đập nhanh, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
"Xin hỏi sư huynh, lần trước, các sư huynh, chỉ còn lại nhiều người như vậy sao?" Có người cả gan hỏi.
"Ừ, kẻ mạnh đều đã rời đi rồi, những người còn lại chỉ có chúng ta, vì ở trong một lần khảo hạch kia, chúng ta chỉ là kẻ yếu tồn tại ở cuối cùng mà thôi" Người kia không hề e ngại nói.
"Thôi đi, hóa ra chỉ là pháo hôi cấp, còn ra vẻ cái gì chứ." Có người nhỏ giọng đánh giá thấp. Không ít người đã không còn kính sợ đối với nhóm người kia như lúc đầu nữa.
Người kia mỉm cười, dường như đã đoán trước phản ứng của mọi người. Ánh mắt hắn đảo qua đám đông rồi gật đầu nói: "Đến giờ rồi, hãy đưa danh thiếp của các ngươi ra đây, chúng ta sẽ kiểm tra từng người một."
Mọi người nghe xong vội vàng lấy danh thiếp của mình ra, hai mươi mấy người kia lần lượt kiểm tra. Bỗng nhiên, một người chỉ vào một người đăng ký rồi hỏi: "Danh thiếp của ngươi lấy từ đâu ra?"
Người đăng ký kia hơi kinh hoảng, nhưng lập tức che giấu đi, lạnh lùng đáp: "Do biệt viện của các ngươi phát, chính các ngươi mà không nhận ra sao?"
"Danh thiếp này không phải của ngươi. Tuy ngươi dịch dung, nhưng ngươi không lừa được ta. Ngươi đã giết người đăng ký kia rồi phải không?"
Sắc mặt người đăng ký kia ngay tức khắc biến đổi. Không cần suy nghĩ, hắn tung một quyền vào người kia. Bất quá, chiêu quyền kia là giả, thân ảnh hắn đã bay ra sau, muốn bỏ trốn.
Trên mặt người kia thoáng hiện một nụ cười trào phúng. Một cánh tay chậm rãi nâng lên. Nam tử đang phi nước đại bỗng nhiên kinh hãi nhận ra mình không thể động đậy. Quỷ dị nhất là thân thể của hắn đang chậm rãi bay lên trên không trung. Người đăng ký kia kinh hãi muốn chết, điên cuồng la hét nhưng cũng không thể thoát khỏi lực lượng quỷ dị kia.
"Chết."
"Phốc!"
Mưa máu tung tóe. Cường giả Ngưng Huyết cảnh hậu kỳ kia cứ như vậy vỡ tan giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận