Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 5120: Thiên Hỏa Kỳ Lân

Chương 5120: Thiên Hỏa Kỳ Lân
Cái phù hiệu đỏ ngòm kia lại là một trận pháp không gian, một quái vật khổng lồ từ trong trận pháp không gian đó đạp chân đi ra.
Khi nó vừa xuất hiện, một luồng khí nóng hừng hực bao phủ cả thiên địa, uy áp mênh mông khiến cho các cường giả cấp bậc thiên thánh tam mạch cũng phải kinh hãi.
Nó có thân sư tử, móng guốc, đầu mọc sừng rồng, toàn thân bao phủ vảy, dưới chân đạp trên lớp mây lửa rực, khi nó vừa xuất hiện, trong lòng Long Trần nổi sóng cồn cào.
"Hỗn độn dị chủng, Thiên Hỏa Kỳ Lân!" Long Trần lập tức nhận ra con thần thú trong truyền thuyết này.
Nghe đồn Kỳ Lân là hậu duệ của Đế Long, nhưng lại cùng tộc nào sinh ra thì không ai biết, bởi vì các dị bản truyền thuyết quá nhiều, không ai biết thực hư ra sao.
Nghe đồn Kỳ Lân có giống đực và cái, con đực gọi là kỳ, con cái gọi là lân, nhưng ngoại giới thường gọi chung là Kỳ Lân nhất tộc.
Kỳ Lân nhất tộc có rất nhiều nhánh, như Ám Ảnh Kỳ Lân, Thánh Quang Kỳ Lân, Tử Phong Kỳ Lân, v.v..., Thiên Hỏa Kỳ Lân chỉ là một trong số đó.
Nghe đồn Kỳ Lân nhất tộc kế thừa sức mạnh thần thánh thuần khiết nhất của Đế Long nhất tộc, nhưng phần lớn đều có tính cách thiện lương, nên từ xưa đến nay đều được truyền tụng là Thụy thú, biểu tượng của điềm lành.
Tuy nhiên, trong Kỳ Lân nhất tộc, cũng có những chủng tộc hung hãn tàn bạo, như Ám Ảnh Kỳ Lân, Xích Mục Kỳ Lân, Huyết Kỳ Lân, bọn chúng thích giết chóc thành tính, nổi danh là hung tàn.
Còn Thiên Hỏa Kỳ Lân thuộc về một trong những Thụy Thú Kỳ Lân, nghe đồn chúng có thực lực cường đại, nhưng tính cách ôn hòa, sẽ không tùy tiện giết chóc.
Long Trần không ngờ rằng Lục Phạm lại triệu hồi được một con Thiên Hỏa Kỳ Lân, khi thấy con thần thú trong truyền thuyết, dù cho Long Trần bình tĩnh đến đâu cũng không khỏi giật mình.
Mà những cường giả Địa Ma xung quanh cũng kinh hãi, vội lùi lại phía sau, bởi vì uy áp thần thánh trên người Thiên Hỏa Kỳ Lân khiến bọn chúng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Rống..."
Thiên Hỏa Kỳ Lân gầm lên giận dữ, tựa như tiếng trâu rống lẫn tiếng rồng ngâm, chấn động khắp nơi, uy áp thần thánh làm núi sông rung chuyển, trăng sao mờ mịt.
Thiên Hỏa Kỳ Lân vừa xuất hiện, thần uy che trời, tận mắt nhìn thấy uy của thần thú nắm giữ huyết mạch Hỗn Độn, đừng nói Long Trần, ngay cả những thiên thánh lục mạch kia cũng không khỏi tâm thần run rẩy.
"Một lũ kiến hôi, cũng dám chế nhạo ta? Coi như không dùng binh khí, một con thần thú khế ước thôi cũng đủ khiến ngươi biến thành tro bụi, chết không có chỗ chôn." Lục Phạm đứng trên đầu Thiên Hỏa Kỳ Lân, nhìn xuống Long Trần.
Thiên Hỏa Kỳ Lân cao hơn ba mươi mét, tuy so với những cự thú thân dài vạn dặm có vẻ nhỏ bé, nhưng khí tức và uy áp của nó lại làm người khác kinh hồn táng đảm.
Thiên Hỏa Kỳ Lân này tuy cũng là tồn tại Thần Tôn cảnh, nhưng áp lực nó mang đến cho Long Trần còn lớn hơn rất nhiều so với những cường giả thiên thánh tam mạch.
"Đánh không lại, liền triệu hồi ra trợ thủ, sau đó còn mặt dày nói khoác, ta thật sự bội phục, còn nhỏ tuổi mà da mặt đã dày như vậy, xem ra tiền đồ của ngươi vô lượng!" Long Trần tức giận nói.
"Ngươi..."
Lục Phạm giận tím mặt, vừa định phản bác thì chợt chuyển từ giận sang cười: "Ngươi đang ghen tị với ta đấy à, nếu không phải vì ta, cả đời này ngươi cũng không thể gặp được loại tồn tại này đâu? Ha ha ha!"
Có lẽ tìm ra được nhược điểm của Long Trần, Lục Phạm ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy vẻ khoe khoang.
Không thể phủ nhận, hắn đúng là có vốn để khoe khoang, bởi vì với hiểu biết của Long Trần, hắn cũng chỉ mới nghe qua về Thiên Hỏa Kỳ Lân, phải biết, phần lớn người tu hành thậm chí còn không biết đến tên của nó.
Ít nhất thì mấy thiên thánh lục mạch của Địa Ma tộc cũng không biết Thiên Hỏa Kỳ Lân là cái gì.
"Nói là đố kỵ sao, cũng có chút đấy, ta không hiểu rõ Thiên Hỏa Kỳ Lân nhất tộc, tại sao lại để con mình khế ước với loại ngu xuẩn như ngươi, chẳng phải là đẩy con mình vào hố lửa sao?" Long Trần nói sự thật.
"Ha ha ha..."
Lục Phạm ngửa mặt lên trời cười lớn: "Thiên Hỏa Kỳ Lân nhất tộc chỉ hợp tác với chúng ta, như vậy bọn chúng mới có thể có không gian phát triển rộng lớn hơn, bọn chúng không chọn chúng ta thì còn chọn ai? Chẳng lẽ chọn một kẻ rác rưởi như ngươi à?"
Bị Lục Phạm mở miệng gọi rác rưởi, hở miệng lại là lũ kiến hôi, khiến Long Trần bực mình, tuy hắn biết kéo dài thời gian là có lợi nhất cho mình, nhưng bây giờ có chút không nhịn được.
Long Trần nói với con Thiên Hỏa Kỳ Lân kia: "Tiểu gia hỏa kia, ngươi nghe cho kỹ đây, nể tình trên người ngươi có huyết mạch của Đế Long nhất tộc, ta khuyên ngươi một câu, sau khi trở về, hãy nói với thủ lĩnh của các ngươi, Đại Phạm thiên đạo sắp kết thúc, bảo bọn chúng tranh thủ dừng lại trước khi quá muộn, nếu không đến lúc đó đừng trách ta thanh lý môn hộ."
Long Trần biết con Thiên Hỏa Kỳ Lân này hiểu được lời mình nói, loại thần thú mang trong mình huyết mạch nguyên thủy như này, trí tuệ rất cao, không thua gì Nhân tộc.
Trong thiên địa này, có một số thần thú có vị trí áp đảo thiên đạo, bọn chúng có thể không chịu sự trói buộc của pháp tắc thiên địa, khác với những sinh linh khác, khi đạt đến một cảnh giới nhất định cần hóa thành hình người để tu hành.
Những sinh linh hóa thành hình người tu hành, là để đặt nền móng tấn thăng Nhân Hoàng trong tương lai, nhưng một số thần thú không cần hóa hình vẫn có thể công kích cảnh giới Nhân Hoàng, cho nên bọn chúng luôn giữ hình thái của mình.
Thiên Hỏa Kỳ Lân này là như vậy, Tiểu Tuyết cũng là như vậy, cho nên Tiểu Tuyết chưa từng xuất hiện dưới hình dạng con người, Long Trần còn tưởng rằng là do hạn chế huyết mạch, về sau mới hiểu ra, huyết mạch của Tiểu Tuyết là vô cùng đáng kinh ngạc.
"Rống..."
Con Thiên Hỏa Kỳ Lân nghe Long Trần nói vậy thì gầm lên giận dữ, các vảy trên toàn thân nó lưu chuyển phù văn, trong đôi mắt lộ ra sát khí, như thể đã bị lời nói của Long Trần chọc giận.
"Cái gì? Nhóc con, ta cho ngươi thể diện mà không biết điều?" Trong tiếng gầm của Thiên Hỏa Kỳ Lân chứa đựng ý chí linh hồn của nó, tuy nó không thể mở miệng nói, nhưng Long Trần vẫn hiểu được sự dao động linh hồn của nó.
Ý nó là Long Trần sắp chết đến nơi, còn dám lăng mạ Thiên Hỏa Kỳ Lân vĩ đại, hôm nay nhất định phải chết, Long Trần nghe vậy thì lập tức nổi trận lôi đình.
"Lại đây, lại đây, tiểu độc tử kia, hôm nay không đánh cho ngươi tan xác thì ta không làm người." Long Trần xắn tay áo, chỉ vào Thiên Hỏa Kỳ Lân mắng: "Lục Phạm, ý ngươi là sao? Ngươi muốn cùng nó hợp thể đánh với ta một trận à? Nếu vậy thì cứ việc tới đi."
"Giết ngươi, không cần chúng ta hợp thể, nó đủ sức giết ngươi mười lần. Ta cũng không vội giết ngươi, ngươi cũng không cần vội liều mạng, chúng ta còn nhiều thời gian, ta sẽ từ từ cho ngươi thấy, cái gì là tuyệt vọng."
Lục Phạm cười lạnh, hắn cực kỳ tin tưởng vào thực lực của con Thiên Hỏa Kỳ Lân này, nói xong, hắn liền nhảy xuống khỏi đầu Thiên Hỏa Kỳ Lân.
"Vậy ý của ngươi là để nó đơn độc đối phó với ta, còn ngươi thì không ra tay?" Long Trần hỏi.
"Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn muốn hỏi, đầu óc ngươi có bệnh à? Nếu tai ngươi có vấn đề thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết một lần nữa, ngươi nói không sai." Lục Phạm cười khẩy nói.
"À! Nếu vậy thì ta cũng không động thủ." Long Trần thản nhiên nói.
"Có ý gì?" Lục Phạm lạnh lùng hỏi.
"Bốp"
Long Trần đưa tay phải ra, búng tay một cái vào hư không, sau đó, trong hư không rung chuyển, một thiếu nữ xinh đẹp, tay cầm trường côn xuất hiện trước mặt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận