Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 4799: Vực Ngoại Thiên Ma

Chương 4799: Vực Ngoại Thiên Ma
Liên minh Dung Thú, vị cường giả cấp bậc thiên thánh sau khi rời đi, bị Long Trần một chưởng đánh ngược trở lại, vị kia rõ ràng là không phục, nhưng lại bị một lão giả lôi đi.
"Thật sự là không biết sống chết, hắn còn không biết, nếu không phải vì Phượng U, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi." Các cường giả của liên minh Dung Thú sau khi rời đi, Quách Nhiên không nhịn được mắng.
"Long Trần, ngươi tát tên kia một cái, Phượng U thời gian tới có lẽ sẽ không dễ chịu lắm." Dư Thanh Tuyền thở dài nói.
Tất cả mọi người đều nhận thấy được, tuy Phượng U có thiên phú tư chất xuất sắc, nhưng vị thánh giả kia không hề có ý tôn trọng nàng, ngược lại mang một loại thái độ hách dịch.
Còn những đệ tử đi theo thánh giả hôm đó, nhìn khí tức thì mỗi người đều là cường giả bản địa, trong bản chất của bọn họ, luôn có một loại cảm giác ưu việt không nói ra được.
Cái gã khiêu khích Long Trần, ngay cả thực lực của Long Trần mạnh yếu ra sao cũng không nhìn ra, đã vội vàng nhảy ra khiêu khích, suy đoán có lẽ cũng chẳng mạnh đến đâu, nhưng vẫn không kiêng nể gì, có thể thấy rõ sự ngạo mạn của cường giả bản địa, vượt quá tưởng tượng của người thường.
"Hết cách rồi, con người ta vốn hơi ích kỷ, việc nhẫn nhịn ta không làm được, không đập chết hắn, đã coi như là nể mặt Phượng U lắm rồi." Long Trần lắc đầu nói.
Dựa theo tính khí của Long Trần, loại người này hắn tuyệt đối không nương tay, nếu không thì Long Trần đã không đại khai sát giới ở trước Cửu Thiên Chi Môn.
"Viện trưởng Long Trần, tuy ngươi cố gắng tránh để sự việc thêm khó xử, nhưng nỗ lực của ngươi chỉ sợ phí công rồi. Liên minh Dung Thú cố ý tìm tới tận đây, biểu hiện hống hách phách lối, sau lưng chắc chắn có chỗ dựa.
Cô nương kia, rất có thể sẽ trở thành đối địch với ngươi sau này, ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt." Bạch Nhạc Thiên nói.
"Tùy nàng đi thôi, duyên đến thì không thể ngăn cản, duyên đi thì không thể níu giữ, nếu có một ngày thật sự xung đột vũ trang, ta cũng chẳng còn cách nào khác." Long Trần thở dài nói.
Với sự khôn khéo của Long Trần, làm sao lại không nhìn ra ý đồ của liên minh Dung Thú? Thậm chí cảnh Phượng U sau khi gia nhập liên minh Dung Thú, phải chịu đủ loại sự gạt bỏ và kỳ thị đã xuất hiện trong đầu Long Trần, loại chuyện này Long Trần đã trải qua quá nhiều.
Những cường giả bản địa kia nhất định sẽ coi thường những kẻ ngoại lai như bọn họ, mà bất kỳ một thế lực cường đại nào, phân tranh nội bộ cũng hết sức khốc liệt.
Và những thế lực này cũng thích nhìn người trẻ tuổi tranh giành, chỉ cần không xảy ra chém giết quy mô lớn, họ sẽ mặc kệ bọn họ làm xằng làm bậy.
Chỉ có thông qua chinh chiến và tranh giành mới có thể nhìn ra tiềm lực tương lai của một người, bất kể một thế lực mạnh đến đâu, tài nguyên đều có hạn.
Cái gọi là thép tốt phải được dùng cho lưỡi dao, để tránh lãng phí, những thiên tài này giống như nuôi cổ, thông qua cạnh tranh khốc liệt để quyết định việc phân chia tài nguyên trong tương lai.
Bình thường các đệ tử không có phân tranh, các tầng lớp cao đều sẽ thông qua các loại Võ Đạo Hội, chiến thần bảng và các hoạt động khác để gây ra phân tranh và mâu thuẫn, huống chi là sự địch ý vốn có giữa đệ tử bản địa và đệ tử ngoại lai.
Dù không có Long Trần, thời gian của Phượng U và những người khác cũng không dễ chịu hơn, đương nhiên, một cái tát của Long Trần, sẽ làm cho tình cảnh của Phượng U càng thêm tồi tệ, nhưng Long Trần cũng không có cách nào khác.
"Mệnh là có thể cải biến, nhưng người có thể thay đổi vận mệnh chỉ có chính nàng, bản thân nàng không nỗ lực, đừng nói là ta, ngay cả Thiên Đế cũng vô phương." Long Trần lại thở dài một tiếng.
Dù sao những gì Long Trần cần nói với Phượng U đã nói hết rồi, đến mức Phượng U chọn lựa như thế nào là chuyện của nàng.
Lúc này, ở nơi này không còn người ngoài, Bạch Nhạc Thiên sắp xếp người phụ trách tiếp đãi các đệ tử thư viện cùng khách nhân, nơi này vốn là phế tích, bên trong không gian lưu lại thần uy của thánh giả, phần lớn người ở trong hoàn cảnh này đều sẽ cảm thấy hết sức khó chịu, Lăng Tiêu thư viện chỉ có thể dời chỗ đóng quân qua chỗ khác.
Ở vị trí cách chỗ cũ nửa ngày đường, mọi người tìm một nơi có hoàn cảnh tương đối tốt để dừng chân, tại Đế Hoàng Thiên ở đâu linh khí cũng cực kỳ dồi dào, thiên đạo pháp tắc bao trùm toàn diện.
Tại nơi này, dù không cần nỗ lực tu hành cũng có thể nhanh chóng giao cảm với thiên địa, để cho thiên đạo pháp tắc dung nhập vào bản thân, xóa bỏ sự bài xích của thiên đạo đối với mình.
Trong một đại điện tạm thời, Long Trần, Bạch Nhạc Thiên, Bạch Triển Đường, mẹ của Bạch Thi Thi, mẹ của Bạch Tiểu Nhạc và bốn vị trưởng lão Thiên, Địa, Phong, Lôi đang tụ tập một chỗ.
Bạch Nhạc Thiên với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Viện trưởng Long Trần, trước khi tới, phó điện chủ Triển Đường đã nói sơ qua về tình hình ở đây cho ngươi biết, tuy nhiên trong khoảng thời gian hắn rời đi, chúng ta lại tiếp tục tìm hiểu tình hình nơi đây, phát hiện tình hình ở đây so với tưởng tượng của chúng ta còn tệ hơn."
"Tệ hơn ở chỗ nào?" Long Trần hỏi.
Bạch Nhạc Thiên nói: "Thư viện trong Đế Hoàng Thiên là phân viện đầu tiên của Lăng Tiêu thư viện chúng ta, cũng là phân viện mạnh nhất, nó liên quan đến sự hưng suy sau này của thư viện chúng ta.
Dù chúng ta đã chuẩn bị ứng phó bất kỳ tình huống đột xuất nào, nhưng vẫn không thể ngờ được, địch nhân của chúng ta lại tàn nhẫn đến vậy, vậy mà lại đưa Vực Ngoại Thiên Ma tới trấn thủ thư viện chúng ta."
"Vực Ngoại Thiên Ma? Đó là cái gì? Tại sao ta chưa từng nghe nói đến?" Lần này đến lượt Bạch Triển Đường thất kinh.
Lúc hắn rời đi, Bạch Nhạc Thiên chỉ mới thăm dò bên ngoài thư viện, tuy rằng tình hình nghiêm trọng, tà ma vô tận, nhưng có Lăng Tiêu thần kiếm ở đây, những vấn đề này không phải là vấn đề gì.
Lúc ấy Bạch Triển Đường cho rằng vấn đề khó khăn lớn nhất là làm sao giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất, lại sợ khi bọn họ công kích thư viện, địch nhân sẽ đánh lén từ sau lưng, nhưng tên Vực Ngoại Thiên Ma này, hắn lại chưa từng nghe đến.
Bạch Triển Đường chưa từng nghe đến, mà cả người uyên bác như Long Trần cũng chưa từng nghe nói đến bốn chữ Vực Ngoại Thiên Ma, Long Trần cũng chấn kinh không kém.
Mẹ của Bạch Tiểu Nhạc giải thích: "Cái gọi là Vực Ngoại Thiên Ma, vốn dĩ không thuộc về Cửu Thiên Thập Địa, không nằm trong ước thúc của pháp tắc tam giới lục đạo, bọn họ là giống loài ngoài thiên địa được lưu lại từ thời hỗn độn đại chiến.
Vực Ngoại Thiên Ma là cách Nhân tộc chúng ta gọi, theo những gì chúng ta biết, chúng có khí tức Ma tộc, hẳn là có nguồn gốc chung với Ma tộc.
Nhưng bọn họ lại có một loại khí tức đặc thù, bọn họ có lực lượng thần bí áp đảo các pháp tắc của thế giới này, thậm chí có một vài lực lượng mà chúng ta không cách nào giải thích được.
Ví dụ, bọn họ có năng lực thôn phệ và ăn mòn khí vận, đó cũng là lý do mà chúng ta e dè nhất."
"Thôn phệ và ăn mòn khí vận?" Bạch Triển Đường nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Long Trần lúc này cũng rốt cuộc hiểu được mấu chốt bên trong, Vực Ngoại Thiên Ma có được loại năng lực này, đây thực sự là khắc chế Lăng Tiêu thư viện một cách chuyên môn.
"Bọn họ bị người cố ý dẫn đến à?" Long Trần hỏi.
Bạch Nhạc Thiên gật đầu.
"Ai?"
"Phạm Thiên Đan Cốc" Bạch Nhạc Thiên phun ra bốn chữ.
Nghe đến bốn chữ này, Long Trần giống như bị sét đánh trúng, Long Trần lập tức đứng dậy, nắm đấm vô thức siết chặt, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Đại Phạm Thiên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận