Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2217: Ta không thể chết

Chương 2217: Ta không thể c·h·ế·t
Lần này Long Trần không tiếp tục quấn lấy cái khăn quàng cổ kia, kéo Long Tiểu Ngọc, tiếp tục chơi đùa. Đại Hạ đế đô ngày hôm nay, là ngày lễ của nam nữ thanh niên, nhất là sau giờ Tý, người lớn tuổi và trẻ nhỏ đều về nhà, trên các đường phố lớn ngõ nhỏ, toàn là nam nữ trẻ tuổi. Ngay cả những người buôn bán, cũng đều là người trẻ tuổi, chỉ có như vậy việc làm ăn mới thêm phần rực rỡ, thậm chí có thể gặp được nhân duyên của mình cũng không biết chừng.
Trước đó, Long Tiểu Ngọc dẫn theo Đông Minh Ngọc, đi dạo chơi tới bến, Long Tiểu Ngọc dùng tâm trạng của mình để đãi khách, nàng cho rằng đồ tốt, Đông Minh Ngọc lại thấy có chút trẻ con. May mà Đông Minh Ngọc gần như không có tuổi thơ nên cũng có thể bù đắp chút niềm vui trẻ thơ, chứ không thấy đến phát chán. Long Trần lừa Long Tiểu Ngọc trở về, tự mình dẫn Đông Minh Ngọc đi dạo những nơi người trưởng thành ưa thích đến, như là cầu khóa đồng tâm, núi nhân duyên này.
Long Trần kéo Đông Minh Ngọc, hai người coi mình là người bình thường không hiểu tu hành, trong dòng người, chậm rãi đi, nghe một đám người kể về những câu chuyện ở mấy địa điểm này, rất thú vị.
"Long Trần ca ca, ta bỗng nhiên thấy mình như một người bình thường." Đông Minh Ngọc nắm tay Long Trần, thở dài nói.
"Chúng ta không phải vốn là người bình thường sao?" Long Trần cười nói.
"Ý ta là, không làm một người tu hành, giống như bọn họ không lo không nghĩ, nhẹ nhõm tự tại mà sống." Đông Minh Ngọc lắc đầu nói.
Nhìn những người này, nàng thấy vô cùng hâm mộ, cuộc sống của bọn họ thật đơn giản, mà giới tu hành quá tàn khốc. Long Trần cười:
"Ai nói với ngươi, bọn họ thật sự không lo không nghĩ, nhẹ nhõm tự tại chứ? Thực tế sống trên đời này, ai cũng là người bình thường, cuộc sống chật vật, chẳng ai dễ dàng hơn ai. Ngươi ngưỡng mộ họ không ưu sầu, họ lại ngưỡng mộ người khác vinh hoa phú quý, còn những người nắm giữ vinh hoa phú quý thì lại ngưỡng mộ những người tu hành chúng ta có bản sự phi thiên độn địa cùng tuổi thọ vô hạn.
Ngươi hâm mộ người khác, là vì ngươi thấy được người khác có mà mình lại thiếu, trên thực tế, trên thế giới này, chẳng ai là hoàn toàn hạnh phúc, đều chỉ là sự ngưỡng mộ lẫn nhau. Mèo thích ăn cá, lại không biết bơi, cá thích ăn giun, lại không lên được bờ, kỳ thật đây chính là nhân sinh, mặc kệ là loại tồn tại nào, dù là thần, nhân sinh của họ cũng tuyệt đối không hoàn hảo, đây chính là đạo.
Đáng tiếc, rất nhiều người không hiểu điều này, không ngừng nỗ lực để nhân sinh của mình trở nên hoàn mỹ, đến khi chết cũng không biết, mình thật sự muốn một cuộc sống như thế nào. Cho nên, phải giữ cho mình một tâm thái tốt, đối diện với bất cứ hoàn cảnh khốn khó nào, phải mạnh mẽ đứng lên trong nghịch cảnh, vì những người yêu thương chúng ta, phải kiên cường sống tiếp.
Đối diện với khó khăn, không vui là bản năng, còn vui vẻ lại là một loại bản lĩnh. Ngươi xem ta đây, bị cả thế giới truy sát, chẳng phải vẫn cứ ha ha, uống rượu vui vẻ tự tại đi chơi với ngươi đấy sao?"
Đông Minh Ngọc cũng cười, nàng cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời, mặc kệ cuộc sống có khó khăn thế nào, chỉ cần có thể ở cùng Long Trần, nghe được giọng nói của hắn, nhìn thấy nụ cười của hắn, thì không còn sợ hãi gì nữa.
Trên đỉnh Long Phong, Đông Minh Ngọc nép vào lòng Long Trần, nhìn ánh đèn dưới chân núi, nhìn đế đô phồn hoa, bên tai nghe Long Trần kể chuyện cười, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười như chuông bạc. Không biết bao lâu sau, Đông Minh Ngọc vậy mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Long Trần nhìn khuôn mặt tinh xảo như ngọc tạc của Đông Minh Ngọc, trong lòng tràn đầy thương xót.
Từ Đông Minh Ngọc, Long Trần cũng nhìn thấy một kiểu nhân sinh khác, trên thế gian kẻ xấu tuyệt đối vẫn là số ít. Đa số người đều là lương thiện, Đông Minh Ngọc là người từ khi sinh ra đã được bồi dưỡng thành công cụ g·iết c·hóc, chỉ bởi vì một ý tốt của Long Trần mà thay đổi cuộc đời của nàng. Đó không phải là do mị lực của Long Trần quá mạnh mẽ, mà là vì sự lương thiện đánh thức bản tính sâu thẳm trong Đông Minh Ngọc.
Đáng tiếc, trên đời này có bao nhiêu người đánh mất phương hướng, không có tín ngưỡng nhân sinh mù mịt, không có tín ngưỡng thì tính cách hay thay đổi, những người này thật đáng sợ. Nhưng điều đáng sợ hơn là những người bị tẩy não, phai mờ đi bản tính, sự lương thiện trong họ đã bị phong ấn bởi thời gian, họ trở thành những binh khí hình người không có tư tưởng của riêng mình.
Long Trần ôm Đông Minh Ngọc, cố gắng để nàng ngủ ngon hơn, nhìn khóe miệng trong suốt của nàng treo một nụ cười ngọt ngào, Long Trần rất muốn hôn nhẹ nàng một cái, nhưng vẫn kìm lại, sợ đánh thức nàng. Ngủ với người bình thường là chuyện quá ư bình thường, nhưng là với một s·á·t thủ, ngủ là một thứ mà cả đời nàng cũng không dám mong ước. Từ khi tu luyện bắt đầu, nàng chưa từng ngủ, thần kinh luôn căng thẳng, chỉ cần một thoáng lơi lỏng, cũng có thể mất mạng, đó cũng là lý do vì sao Đông Minh Ngọc lại hâm mộ những người bình thường như vậy.
Nhưng ở trong lòng Long Trần, cuối cùng nàng cũng đã ngủ thiếp đi, ngủ như một đứa trẻ con, trên đời này không có nơi nào an toàn hơn lồng ngực của Long Trần.
Long Trần ôm Đông Minh Ngọc, ánh mắt nhìn về nơi xa, khi vừa cùng Đông Minh Ngọc chơi đùa, nghe tiếng cười của nàng, mọi phiền não của Long Trần đều tan biến. Nhưng giờ phút này dừng lại, muôn vàn suy nghĩ lại ùa đến, Long Trần sờ lên Cửu Văn Trấn Hồn Ngọc trong tay, đây là món đồ duy nhất cha mẹ ruột để lại cho hắn.
Long Trần cảm thấy, khoảng cách tới chân tướng ngày càng gần, nhưng trái tim của hắn, cũng càng ngày càng hồi hộp. Năm đó, từ một góc của tương lai trong hồ, Long Trần đã thấy được vài hình ảnh, sau đó Long Trần từng hỏi Lý Thiên Huyền có thể nhờ Luân Hồi Kính để xem quá khứ của hắn không.
Lý Thiên Huyền nói với Long Trần, khi trước tu vi của Long Trần quá thấp, lấy Luân Hồi Hồ làm môi giới, nhìn được một góc quá khứ, nhưng lần đó đã suýt chút nữa hủy hoại Luân Hồi Kính. Bây giờ tu vi của Long Trần càng ngày càng cao, Luân Hồi cảnh đã không còn đủ năng lực dò xét quá khứ của hắn, nói cách khác, Long Trần bây giờ vẫn chưa có cách nào biết được thân thế thật sự, thậm chí hắn còn không biết cha mẹ ruột còn sống hay đã c·h·ế·t.
Hắn nghĩ đến tiếng cười phóng khoáng của người đàn ông kia, nghĩ đến tiếng oán trách nhu tình trìu mến của người phụ nữ nọ, còn nghĩ đến đôi bàn tay lạnh lùng kia, mổ xẻ thân thể một đứa trẻ, lấy đi dòng máu bảy màu, linh căn cùng linh cốt.
"Nếu như người đó là cha của ta, thì tiếng cười của hắn mang theo sự bá đạo và ngạo mạn, như vậy việc con trai ruột bị người cướp đi, chắc chắn hắn sẽ nổi đ·i·ê·n. Nếu con ta bị người đối xử như vậy, mặc kệ kẻ địch là ai, ta chắc chắn sẽ chém hắn thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro. Nhưng mà nhiều năm như vậy, cũng không hề nghe thấy chuyện lớn động trời nào xảy ra ở Thiên Võ đại lục, cha mẹ ruột của ta, e là lành ít dữ nhiều." Long Trần nhìn ngọc bội, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Làm cha làm mẹ, chắc chắn sẽ không để con mình phải lang bạt bên ngoài, hai mươi mấy năm trôi qua, mà chẳng có chút tin tức nào. "Chờ đấy, ta sẽ từ từ vạch trần chân tướng, lần này, ta muốn g·iết kẻ đó tan thây vạn dặm, m·á·u nhuộm Thương Thiên." Trong mắt Long Trần lóe lên một tia s·á·t ý, trong lòng hắn tràn đầy phẫn hận.
Suy bụng ta ra bụng người, Long Thiên Khiếu cùng Long phu nhân biết Long Trần vẫn ở Thiên Võ đại lục, trong lòng vẫn ngày đêm lo lắng. Nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, con bị người ta cướp đi, nỗi đau khổ đó, không phải người thường có thể tưởng tượng được, đó là một sự căm hận không thể xóa nhòa.
Đột nhiên, thân thể mềm mại trong lòng Long Trần khẽ động, Đông Minh Ngọc chậm rãi mở mắt: "Long Trần ca ca, ngươi là muốn g·iết người sao?" Đông Minh Ngọc là s·á·t thủ, đối với s·á·t ý mẫn cảm nhất, bị đánh thức trong lúc mơ ngủ.
"Xin lỗi, làm phiền ngươi rồi." Long Trần áy náy nói, với Đông Minh Ngọc, ngủ một giấc ngon lành là chuyện quá khó khăn.
"Không sao, ta ngủ đã lâu rồi, dường như từ khi ta có trí nhớ đến nay, đây là lần đầu tiên ta ngủ được một giấc thật sự. Long Trần ca ca, ngươi muốn g·iết ai vậy, cứ nói cho Ngọc Nhi biết, Ngọc Nhi nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ." Đông Minh Ngọc hai tay nắm chặt, ôm lấy cổ Long Trần, hơi thở như lan, nhưng trong mắt, toàn là vẻ nghiêm túc.
Đối với á·m s·át, nàng có tuyệt đối tự tin, bất kể đối phương mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần nàng có được cơ hội, đều có thể nhất kích tất s·á·t, dù là Đan tiên t·ử hay Thiên Tà t·ử như thần tử thần nữ, nàng đều nắm chắc.
"Thực ra, ta cũng không biết kẻ địch của ta là ai, thậm chí cha mẹ ruột của mình là ai ta cũng không rõ." Long Trần lắc đầu, đem thân thế của mình kể lại cho Đông Minh Ngọc, Đông Minh Ngọc lúc này mới biết, thì ra Long Thiên Khiếu phu phụ không phải là cha mẹ ruột của Long Trần. Mà Long Trần, lại từ nhỏ bị lấy đi linh huyết, linh căn, linh cốt, không thể tu hành, phải chịu nhiều nhục nhã, nàng lại càng thêm thương xót cho Long Trần.
Ban đầu nàng còn cho rằng mình đã đủ bất hạnh, nhưng so sánh với Long Trần thì hắn bất hạnh hơn nàng rất nhiều, nhưng mà Long Trần lại yêu quý cuộc sống, yêu quý thế giới này như vậy, không giống như nàng, luôn mang trong lòng sự thất vọng và phẫn hận với thế giới, Long Trần luôn mang đến cho nàng hơi ấm như ánh mặt trời.
"Mặt trời sắp mọc rồi." Long Trần bỗng nhiên chỉ về phía xa, lúc này trời đã hửng sáng, mặt trời đỏ rực, từ đường chân trời từ từ nhô lên, dần dần tỏa ánh sáng xuống mặt đất, sưởi ấm thế giới, nuôi dưỡng vạn vật, khung cảnh đó, khiến lòng người say đắm.
Long Trần không biết đã bao lâu rồi không ngắm bình minh, lúc này nhìn thấy một vạt đất màu mỡ rộng lớn, đột nhiên xuất hiện mặt trời mới mọc, trên mặt nở một nụ cười, mỗi lần mặt trời mọc đều là một sự khởi đầu mới.
Sau bóng tối, chính là bình minh, Long Trần giờ đây tuy đang bước đi chông gai, nhưng Long Trần tin tưởng, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ đón được ánh bình minh của mình, mỗi lần mặt trời mọc cũng sẽ mang đến cho hắn sự tự tin tràn đầy.
"Đi thôi, ta đưa nàng đi hoàng cung chơi đùa, gặp chút bạn cũ." Long Trần vừa nói, vừa kéo tay Đông Minh Ngọc, nhảy xuống núi, thẳng đến hoàng cung đi tới.
Trong hoàng cung chơi đùa cả ngày, Long Trần và Đông Minh Ngọc trở về Tửu Thần Cung, sau một ngày nghỉ ngơi, Long Trần mang Đông Minh Ngọc đến mật thất do Đại Tế Ti chuẩn bị, Long Trần muốn giúp Đông Minh Ngọc loại bỏ Thần Minh Chi Chủng trong cơ thể.
Trong tĩnh thất chỉ có Long Trần và Đông Minh Ngọc, Đông Minh Ngọc có chút khẩn trương, im lặng một hồi lâu, mới nhìn Long Trần, giọng nói có chút run rẩy:
"Long Trần ca ca, chàng nhất định phải cứu sống ta, trước kia ta không sợ c·h·ế·t, nhưng hiện tại ta rất sợ, ta muốn mãi mãi ở bên chàng, ta không thể c·h·ế·t."
Sát thủ, bước đầu tiên là phải đối mặt với cái c·h·ế·t, chỉ có không sợ c·h·ế·t mới có thể giữ được sự tỉnh táo tuyệt đối trước những khoảnh khắc sinh tử, đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Nhưng lúc này, Đông Minh Ngọc sợ hãi, nàng không sợ c·h·ế·t, mà nàng sợ mình không thể ở bên cạnh Long Trần.
Long Trần ôm chặt Đông Minh Ngọc, hôn lên trán nhẵn mịn của nàng một cái, trịnh trọng nói:
"Tin tưởng ta."
Nói xong, Long Trần để Đông Minh Ngọc ngồi xếp bằng, Long Trần ngồi đối diện với nàng, Đông Minh Ngọc chậm rãi nhắm mắt lại, Long Trần đưa ngón tay đặt lên mi tâm của Đông Minh Ngọc.
"Ông " Mi tâm của Đông Minh Ngọc phát sáng, một cỗ thần uy kinh khủng bùng nổ, khiến cả mật thất rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận