Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2964: Long Trần trào phúng

"Tam gia, ngài có thể nào không làm theo chất lượng được vậy?" Lý Sai bọn người nhìn những Dị Ma như thủy triều ập đến, trận thế vô cùng vô tận, dọa cho hắn suýt chút nữa tè ra quần.
"Tu hành cũng là chạy đua với thời gian, trong lúc ngươi thở dốc, địch nhân của ngươi đang liều mạng xông lên. Một khi ngươi bị địch nhân vượt qua, ngươi sẽ bị đào thải, mà kết quả của việc bị đào thải, chỉ có một, đó chính là c·hết. Kẻ mạnh sinh tồn, cạnh tranh sinh tồn, tàn khốc là như thế, nếu như ngươi không tàn khốc với chính mình, vậy tương lai hạ tràng của ngươi sẽ càng tàn khốc hơn." Long Trần thản nhiên nói.
"Rống..." Ngay lúc Long Trần đang nói, Dị Ma đã gầm thét đánh tới, nơi Long Trần chọn không có chỗ phòng thủ, bốn phương tám hướng đều là Dị Ma, địa hình cực kỳ bất lợi.
Nhưng Dị Ma đã đánh tới, mọi người chỉ có thể liều mạng, ai nấy đều lấy vũ khí ra, cố gắng chống chọi với đám Dị Ma.
"Liều mạng"
"Phốc phốc phốc phốc..." Lý Sai bọn người cắn răng chém giết đám Dị Ma, trong nháy mắt máu thịt văng tung tóe, đám người Lý Sai sức sát thương cực kỳ khủng bố, nhưng Dị Ma quá đông, c·hết một con lại có một con khác, ngã một lớp lại có lớp khác đến, căn bản không có cơ hội thở.
Mục Thanh Vân, Lạc Băng, Lạc Ngưng ba người cũng đều dốc toàn lực, bởi vì Dị Ma rất đông, các nàng nhất định phải giết càng nhiều Dị Ma mới có thể giảm bớt áp lực cho mọi người.
Mục Thanh Vân vung một kiếm, kiếm khí khuấy động, Dị Ma ngã xuống liên tục, những con Dị Ma cường tráng trước mặt nàng yếu ớt như tờ giấy. Mỗi một kiếm của Mục Thanh Vân đều mang theo hơn chục mạng Dị Ma, sức sát thương của kiếm tu có thể nói là phi thường khủng bố.
Lạc Băng và Lạc Ngưng tỷ muội là tiên tu, sức mạnh huyết mạch bùng phát, đạo đạo phù văn chi kiếm như mưa ánh sáng trút xuống, phàm là bị phù văn chi kiếm đánh trúng, thân thể của đám Dị Ma đều bị xuyên thủng, cả ba đều có sức sát thương rất mạnh.
Nhưng cho dù vậy, áp lực toàn bộ đại trận vẫn ngày càng lớn, bởi vì Dị Ma càng lúc càng nhiều, căn bản giết không hết, giết xong một nhóm lại có một nhóm khác đến, nếu như giết chậm một chút, Dị Ma sẽ tụ càng nhiều, Dị Ma càng đông, đệ tử bình thường sẽ chịu áp lực càng lớn, chỉ vài phút đã có người bị thương, các đệ tử trị liệu cũng bắt đầu không kịp, nhất thời trận hình có chút loạn.
Lạc Băng, Lạc Ngưng và Mục Thanh Vân thấy tình thế không ổn liền không còn giữ lại, kiếm khí của Mục Thanh Vân tăng vọt lên, còn trên trán Lạc Băng xuất hiện những đường vân kỳ dị, điều khiển mấy trăm phù văn chi kiếm quét ngang chiến trường.
Cả ba toàn lực bùng nổ, áp lực toàn bộ đại trận nhất thời giảm đi rất nhiều, hiện tượng hỗn loạn dần biến mất, đại trận bắt đầu vận hành trở lại, dần dần thích ứng với phương thức chiến đấu cường độ cao và nhịp độ nhanh như vậy.
Long Trần đứng trên đài cao nhìn xuống toàn bộ chiến trường, những cung tiễn thủ bên cạnh tay gần như không ngừng, không ngừng cứu viện những đệ tử đang lâm vào nguy hiểm, ai nấy đều căng thẳng đổ mồ hôi.
Bởi vì trách nhiệm của họ rất lớn, chỉ cần không kịp cứu viện một chút, một mạng người có thể không còn, thậm chí một khi trận hình thất thủ, có thể gây ra họa diệt đoàn.
Nhiệm vụ Long Trần giao cho họ là không được để bất kỳ đệ tử nào bỏ mạng, nếu không thì đừng hòng học Xuyên Vân Tiễn, kết quả đám người này dưới áp lực kép, tinh thần lực tập trung cao độ, không dám lơ là, áp lực vô cùng lớn.
Có Mục Thanh Vân, Lạc Băng, Lạc Ngưng ba đại cường giả toàn lực ra tay, toàn bộ đại trận mới vận hành được, bất quá Long Trần dẫn dụ quá nhiều Dị Ma, một canh giờ trôi qua, Dị Ma không những không giảm mà còn ngày càng nhiều.
Độ chiến đấu cao cường như vậy đã kéo dài một canh giờ, đối với các đệ tử đang chiến đấu, như thể một ngày dài dằng dặc trôi qua, hao tổn rất nhiều, dần xuất hiện tình trạng thể lực không chống đỡ nổi.
Đừng nói đến họ, ngay cả Lạc Băng bọn người cũng bắt đầu cảm thấy linh nguyên trong người không đủ với việc chém giết với cường độ cao như thế.
Mà Dị Ma xung quanh ngày càng đông, sức chiến đấu của họ càng giảm, áp lực của đại trận ngày càng lớn, lại dần trở nên hỗn loạn, không kết nối được với nhau, ngày càng có nhiều người bị thương, đội trị liệu lại bắt đầu không kham nổi.
"Long Trần, cứ thế này không được đâu." Lạc Băng nhìn về phía xa, thấy vô số bóng người di động, Dị Ma vẫn ào ạt tiến tới, nếu cứ thế này, các nàng thật sự phải chết ở đây.
"Yên tâm đi, chỉ cần kiên trì thêm một canh giờ nữa, những Dị Ma này có thể bị tiêu diệt hết." Long Trần nhìn về phía xa rồi trấn an.
Kiên trì thêm một canh giờ? Lý Sai suýt nữa nôn ra máu, hiện tại thể lực bọn họ đã xuống tới 70%, thể lực tới lúc này sẽ tiêu hao càng khủng khiếp hơn, đừng nói một canh giờ, có khi thời gian một nén nhang cũng không thể gắng gượng nổi.
"Long Trần, như vậy thật sự không ổn đâu, sẽ có người c·hết đấy." Lạc Ngưng kêu lên, giọng có chút lo lắng, nếu cứ tiếp tục, hai bên đệ tử sẽ xuất hiện t·h·ương v·o·ng lớn.
"Tu hành vốn không phải trò đùa, tu hành chính là đối mặt với c·á·i c·h·ế·t, nếu như các ngươi đã định trước không thể trở thành cường giả, tương lai chỉ có thể c·h·ết chìm trong tay địch nhân, vậy ta thà các ngươi c·h·ết ở đây, ít nhất còn giữ lại chút tôn nghiêm." Long Trần lạnh lùng nói, giọng nói không có chút tình cảm nào.
Trong lòng Lạc Băng và mọi người trở nên lạnh lẽo, không biết vì sao Long Trần lại đột ngột nói ra những lời vô tình như vậy.
"Thế giới này không có chuyện gì không cần cố gắng mà có được, muốn trở thành cường giả nhất định phải trả một cái giá lớn. Trong mắt ta, các ngươi đều là một đám phế vật chỉ biết ngồi ăn chờ c·h·ết, nếu ở cái thế giới của ta, tất cả các ngươi đã sớm trở thành vong hồn dưới đao của ma tộc.
Với cái kiểu tham sống sợ c·h·ết như các ngươi còn nói gì đến chuyện nổi bật, còn nói gì đến việc xông vào top 100 của công hội, còn nói gì đến chuyện tranh phong với Sở gia. Ta thấy các ngươi cứ thôi đi, đến quyết tâm mạnh lên còn không có, thà c·h·ết ở đây còn hơn là c·h·ết dưới tay Sở Dương, lại khiến tổ tiên hổ thẹn." Long Trần cười lạnh nói.
Lời nói của Long Trần như từng mũi tên độc găm vào tim Lạc Băng, Lạc Ngưng, Mục Thanh Vân và những người khác, khiến các nàng vô cùng khó chịu, lại cảm thấy vô cùng tức giận.
"Các ngươi, căn bản không hiểu cái gì gọi là cường giả, cường giả thật sự là khi thần nguyên lực không còn, thì liều linh hồn lực, linh hồn lực không còn thì liều nhục thân lực, nhục thân lực hao hết thì liều ý chí lực, các ngươi hiện tại căn bản không hiểu cái gì là ý chí.
Ý chí là cho dù không còn binh khí, thân thể tàn phế, cũng vẫn dùng răng mà cắn c·h·ết địch nhân. Nếu như ngay cả tinh thần đó cũng không có, khi gặp phải đối thủ mạnh liền nghĩ đến lùi bước, vậy còn muốn làm cường giả? Ngươi đang muốn làm trò cười cho thiên hạ sao?
Ta nói thật cho các ngươi biết, nếu như trước khi thể lực các ngươi cạn kiệt, mà có bất kỳ ai bị g·iết, ta sẽ không ra tay cứu, người do Long Trần ta mang ra, tuyệt đối không thể là kẻ hèn nhát và yếu kém, ta không chấp nhận những kẻ như vậy." Long Trần không chút khách khí nói.
"Ngươi im miệng đi, đừng tưởng chỉ một mình ngươi mới có thể trở thành cường giả." Lạc Ngưng không thể nhịn được nữa mà quát lớn.
"Vậy thì các ngươi cứ trở thành cường giả cho ta xem, Long Trần ta xin rửa mắt mà chờ." Long Trần cười lạnh một tiếng, nói xong liền khoanh chân ngồi trên đài cao.
Mà lúc này, Dị Ma càng lúc càng nhiều, đã bao vây mọi người, áp lực của mọi người càng lúc càng lớn, phạm vi đại trận ngày càng thu hẹp, đại trận đang ở bờ vực sụp đổ, một khi đại trận sụp đổ, thứ chờ đợi mọi người sẽ là – tai họa ngập đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận