Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 1617: Người đông tấp nập

"Này này, xin lỗi, có thể nhường một chút không, ta muốn tham gia cái đại hội Dao Trì Thần Cung, chậm thêm thì không kịp mất." Long Trần nhẹ nhàng đẩy người phía trước, kết quả phát hiện người thực sự quá đông, căn bản không chen ra được, nhưng lại không muốn dùng bạo lực chen lấn.
"Huynh đệ, ngươi đừng đẩy, tất cả mọi người đều như nhau cả thôi, đều là đến tham gia đại hội Dao Trì. Lần này tham gia đại hội Dao Trì thiên tài tụ tập nhiều lắm, nhưng ngươi cũng đừng vội, chính vì quá nhiều người nên thời gian báo danh mới kéo dài ra sau đó, Thần Cung Thiên Mộc vừa mới tuyên bố, đảm bảo ai cũng có cơ hội báo danh." Một cường giả Hóa Thần cảnh phía trước, rất hiền hòa nói.
"Thì ra là vậy, vậy thì ta an tâm rồi, biết thế này, ta đã không cần liều mạng chạy đến." Long Trần lau mồ hôi trán nói.
Thông thường từ Đông Huyền Vực đến Nam Huyền Vực, rất ít người muốn băng qua chiến trường Viễn Cổ, nơi đó quá nguy hiểm, cơ bản đều vòng theo Thiên Võ Hoàn Hải mà đi, tuy Thiên Võ Hoàn Hải cũng không an toàn, còn gặp phải hải tặc, nhưng dù có gặp yêu thú biển đáng sợ vẫn có hy vọng trốn thoát, còn tại chiến trường Viễn Cổ, một khi xảy ra chuyện, thì chắc chắn không có khả năng sống sót.
Long Trần đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện trước trận truyền tống mới có một con đường nhỏ, người đen nghịt, một hàng dài nhìn mãi không thấy cuối.
Điều khiến Long Trần kinh ngạc là, đệ tử đến đây báo danh, vậy mà đều là cường giả Hóa Thần cảnh, hơn nữa nữ tu còn chiếm hơn phân nửa, Long Trần lớn bằng từng này, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều nữ tu tụ tập cùng nhau đến vậy.
"Ái da!" Long Trần đang quan sát, bỗng nhiên sau lưng bị người ôm lấy, đồng thời truyền đến tiếng kinh hô của một nữ tu.
Nguyên lai trận truyền tống phía sau sáng lên, lại có người tràn vào, kết quả, vốn đã chen chúc nay lại càng chật chội thêm, một nữ tử bị xô đẩy vậy mà ôm lấy Long Trần, phần lưng Long Trần cảm nhận được hai đoàn mềm mại.
Long Trần nhìn lại, nữ tử kia trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tướng mạo cũng không tệ lắm, nàng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, ái nha!"
Nữ tử nỗ lực đứng thẳng người, kết quả lực đẩy phía sau quá mạnh, lần nữa đẩy nàng về phía trước, trực tiếp ngã vào lòng Long Trần.
Long Trần để bày tỏ trong sạch, đưa tay giơ lên cao, không có ý đồ chiếm tiện nghi.
Nữ tử kia vịn Long Trần, muốn đứng vững, nhưng người phía sau ngày càng nhiều, nàng vậy mà dán chặt vào người Long Trần.
"Mẹ nó, Uyển Nhi không ở gần đây chứ, không thì có đánh chết cũng không nói rõ được." Long Trần vội vàng nhìn trái ngó phải, nếu bị Đường Uyển Nhi cái bình dấm chua này nhìn thấy thì hắn xong đời.
Nhưng Long Trần nhanh chóng phát hiện, trong đám người, không ít nữ tử bị chen đến mức kêu oai oái, thậm chí có nữ tử trợn mắt nhìn những nam tử bên cạnh, rõ ràng tay của đám nam tử kia không sạch sẽ.
Sau khi bị nữ tử trợn mắt nhìn, nam tử kia xấu hổ cười cười, né qua một bên, Long Trần thấy rõ ràng, mục tiêu của hắn là một nữ tử có vòng một nảy nở.
"Mẹ nó, mấy người đến đây, không phải là để sàm sỡ đấy chứ!" Long Trần nhìn mấy nam tử kia, vẻ mặt si mê, không khỏi cạn lời.
"Ngươi tốt, ngươi có thể che chở ta một chút không, ta chen lấn... Khó chịu." Nữ tử kia áp sát vào ngực Long Trần, nhưng lại bất lực giãy giụa.
Long Trần lúc này mới thử xoay người lại, chen những người xung quanh ra một chút, tạo cho nàng chút không gian, để nàng có thể thở dốc.
Những người này tuy tu vi cao, nhưng nhục thân cũng không mạnh, chỉ cần Long Trần muốn, hắn có thể lướt đi trong đám người này, nhưng nơi này là tông môn của Sở Dao, Long Trần không thể gây chuyện, chỉ có thể thành thật một chút.
"Cảm ơn ngươi nha, ngươi đúng là người tốt." Mặt nữ tử kia có chút đỏ lên, vừa rồi thực sự quá lúng túng.
"Vậy ta phải cảm ơn ngươi, nói ta là người tốt, thực sự là không nhiều." Long Trần không khỏi cười khổ, ít nhất ở Đông Huyền Vực, thì không có ai nói Long Trần là người tốt loại này cả.
"A, sao ngươi nhìn có chút quen, giống như đã gặp ở đâu đó thì phải?" Nữ tử kia nhìn Long Trần, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Ha ha, ta bình thường lắm, hay gặp mặt người khác thôi, đúng rồi, cái đại hội Dao Trì này rốt cuộc là để làm gì, sao nhiều người đến vậy?" Long Trần vội nói sang chuyện khác.
Nữ tử kia kinh ngạc nói: "Ngươi không biết đại hội Dao Trì à? Chẳng lẽ ngươi không phải tu sĩ Nam Huyền Vực?"
"Ừm, ta là qua đây lịch luyện, đột nhiên nghe được đại hội Dao Trì, nên tới xem thử." Long Trần nói.
"Vậy ngươi có lẽ sẽ thất vọng, muốn tham gia đại hội Dao Trì, cần thỏa mãn hai điều kiện, một là nhất định phải là hồn tu, linh hồn lực phải cực kỳ cường đại, đạt tiêu chuẩn mới được vào.
Còn có một điều kiện nữa chính là, cần tông môn đảm bảo, cần nghiệm chứng thân phận, hơn nữa còn phải nộp một số tiền lớn. Thông thường chi phí này, đều là tông môn giao dịch với nhau, không chấp nhận cá nhân đăng ký." Nữ tử kia nhìn Long Trần, có chút ngượng ngùng nói, lời này chẳng khác gì dội cho Long Trần gáo nước lạnh.
Long Trần khẽ mỉm cười nói: "Không sao, ta có tông môn đảm bảo, mà ta cũng là hồn tu, dù có hơi gà mờ, nhưng chắc cũng qua kiểm tra được thôi."
Nếu là Thiên Mộc Thần Cung tổ chức, có Sở Dao ở đó, nếu đã gọi Long Trần đến, thì nhất định là vào được, nếu không Sở Dao sẽ không để hắn đến đây.
"Bốp!"
Đang nói chuyện, Long Trần bỗng nhiên đá một cước, đá văng một người ra ngoài, quát lạnh: "Mẹ nó ngươi nhìn cái gì đó, lão tử là đàn ông, mẹ nó sờ nhầm."
Bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có gì đó khác lạ, hắn vậy mà phát hiện, có một tên ngốc không biết là đực hay cái không phân biệt, hay là cố tình sờ mó, vậy mà sờ vào hắn, kết quả bị Long Trần đá bay ra ngoài.
Cú đá này của Long Trần, gây ra náo động không nhỏ, nam tử có vẻ mặt bỉ ổi kia, vội vàng che mặt chen ra ngoài.
"Tên khốn này, vừa rồi cũng sờ qua ta, hắn không phải đến báo danh, thuần túy là… Đánh hắn." Một nữ tử đột nhiên lớn tiếng hét, giơ chân đá vào tên kia.
Theo nữ tử đó đứng ra, lập tức xông ra mười nữ tử, quyền đấm cước đá hắn, tên đê tiện kia cũng không dám đánh trả, ôm đầu né tránh, muốn thừa cơ loạn đào tẩu.
"Mẹ kiếp, dáng dấp đẹp trai, bà đây còn nhẫn, lớn thành bộ dạng này mà đi sờ lung tung cái gì? Làm người ta buồn nôn." Một nữ tử có vóc dáng đô con, nắm đấm to gần bằng cái đầu của người ta, lao vào cho hắn một trận.
Tên đê tiện đó, trong chốc lát đã bị đánh mặt mũi bầm dập, chật vật không chịu nổi, nhưng bị nhiều người giận dữ đánh như vậy, hắn một tiếng cũng không dám hé răng.
Tên đê tiện bị đánh, những nam tử khác sắc mặt biến đổi, có chút chột dạ, lập tức thu liễm lại, cũng không dám có hành động thừa thãi, ai cũng không muốn trở thành mục tiêu tiếp theo.
Đồng thời mọi người trong lòng cũng cảm khái, người có thành công hay không, ba phần là do trời định, bảy phần là nhờ cố gắng, còn lại 90 điểm đều do gương mặt quyết định, tên đê tiện đó chính là một ví dụ.
Người ta không sao cả, chỉ có hắn bị đánh cho như chó, điều này chứng tỏ, có một khuôn mặt đẹp, vẫn vô cùng quan trọng.
Thừa lúc hỗn loạn, Long Trần lấy ra một áo choàng dài, kéo mũ xuống, che khuất phần lớn khuôn mặt.
Tuy nơi đây là Nam Huyền Vực, nhưng Long Trần ở Đông Huyền Vực danh tiếng quá lớn, nữ tử trước mặt nói nhìn hắn quen mắt, nhất định đã xem Lưu Ảnh Ngọc của hắn, có ấn tượng nhất định.
Sau cơn sóng gió sàm sỡ, đoàn người chậm rãi di chuyển về phía trước mấy dặm, Long Trần suốt đường đi không nói gì, âm thầm tìm hiểu tình hình đại hội Dao Trì này.
"Tránh ra tránh ra." Ngay lúc Long Trần lắng nghe người xung quanh nói chuyện, hiểu rõ tình huống đại hội Dao Trì, thì có một tiếng quát lạnh truyền đến.
Long Trần nhìn lại, chỉ thấy một nhóm người chậm rãi tiến lên, trước sau có bốn người mở đường, một chiếc kiệu được hai cường giả khiêng, mọi người đều nhao nhao né tránh, những người không kịp tránh, đều bị khí tức cường đại trên người người mở đường hất văng ra ngoài.
Long Trần hơi kinh hãi, mở đường, khiêng kiệu, vậy mà đều là cường giả cửu phẩm Thiên Hành Giả, khí tức vô cùng mạnh mẽ, người cấp bậc này lại đi khiêng kiệu, người trong kiệu thật ngạo mạn.
Chiếc kiệu kia, có rèm rực rỡ, lại mang theo uy áp đáng sợ, uy áp đó không đến từ rèm mà đến từ chính chiếc rèm.
Chiếc rèm kia lại được dệt bằng tơ của Địa Tâm Huyết Tằm, một loài ma thú cấp 11, phải biết tơ Địa Tâm Huyết Tằm, mỗi một sợi đều là chí bảo, có thể cắt đứt vương khí, nghe đồn mười sợi tơ dài trăm trượng của Địa Tâm Huyết Tằm đã tương đương với một kiện Tổ khí.
Mà chiếc rèm này vậy mà lại được dệt bằng tơ của Địa Tâm Huyết Tằm, chỉ riêng cái rèm thôi cũng không cách nào đánh giá được giá trị.
Kiệu này, chỗ nào cũng đều là bảo vật, cột kiệu đều là trường côn cấp bậc cực phẩm Tổ khí, phù văn lưu chuyển, cực kỳ xa hoa.
"Đây là kiệu của Hàn Phỉ Phỉ, cháu gái của minh chủ Liên Minh Viễn Cổ Thế Gia Nam Huyền Vực, nàng này cực kỳ ngông cuồng bá đạo, không nói đạo lý, chúng ta không nên trêu vào." Nữ tử vừa nói chuyện với Long Trần, khẽ nói, kéo Long Trần sang bên nhường đường.
Liên Minh Viễn Cổ Thế Gia? Minh chủ Nam Huyền Vực? Mạnh thật a? Khóe miệng Long Trần hiện lên một tia giễu cợt, dù sao minh chủ Đông Huyền Vực, thấy hắn đều phải run rẩy.
Bất quá phải khen người Nam Huyền Vực khác biệt, có lẽ minh chủ Nam Huyền Vực là cường giả Thông Minh cảnh, nên cháu gái mới dám bá đạo như vậy, coi thiên kiêu Nam Huyền Vực không ra gì.
Với những thiên kiêu sinh ra đã ngậm thìa vàng này, Long Trần không hiểu được, có cần thiết phải cao cao tại thượng vậy không, để thể hiện giá trị của mình à? Nếu không đủ cao, thì phải giẫm lên đầu người khác, để chứng minh mình không tầm thường à?
Long Trần lắc đầu, tuy trong lòng có chút coi thường, nhưng hắn cũng đã qua cái tuổi thích tranh cường háo thắng, vẫn bị nữ tử kia kéo qua một bên.
Chỉ là con đường vốn không rộng, đầy ắp người, bây giờ mọi người liều mạng chen ép, nhường ra một con đường rộng chừng sáu thước, cho cỗ kiệu đi qua, mọi người càng chen chúc hơn.
Long Trần đứng đó, nhìn cỗ kiệu từ từ đến, những cường giả mở đường kia, lạnh lùng nhìn mọi người đang chật vật không chịu nổi, ánh mắt hiện lên một tia chế nhạo.
Long Trần câm nín, rõ ràng là mấy con chó giữ nhà, ở đâu ra mà có cảm giác vinh dự lớn vậy?
"Ái da!" Vốn mọi người đang đứng ngay ngắn, bỗng một thiếu nữ phát ra tiếng kêu kinh hãi, vậy mà thân bất do kỷ bước một bước lên trước, sắc mặt biến đổi.
"Cút." Thiếu nữ kia vội vàng rụt người trở về, nhưng một nam tử trong số người mở đường quát lạnh một tiếng, tay vung roi, quất thẳng vào mặt cô gái kia.
Nam tử này là một cao thủ dùng roi, tay không nhấc, cổ tay không động, roi dài như độc xà quật đuôi, trên roi mang theo vô số móc câu, nếu bị đánh trúng, sẽ đau đớn không chịu nổi.
Hơn nữa trên roi còn có độc tố kỳ dị, cho dù có dùng thiên đạo chi lực hồi phục vết thương, trên mặt cũng sẽ lưu lại vết sẹo, cả đời không mất đi.
Thiếu nữ kia sợ hãi mất hết cả hồn vía, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, muốn tránh né thì đã không kịp.
"Bốp" máu bắn tung tóe, một nam tử dùng mặt mình đỡ lấy nhát roi này cho thiếu nữ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận