Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 1181: Cửu tinh đồ án lại hiện ra

Chương 1181: Cửu tinh đồ án lại hiện ra Dù cho Long Trần chưa từng đến Tửu Thần Cung, nhưng khi nhìn thấy kiến trúc này, liền biết Tửu Thần Cung đã đến. Toàn bộ kiến trúc có chu vi không quá trăm dặm, nhìn từ xa, giống như một cái bầu rượu lớn, với những đường nét độc đáo. Cửa chính cũng là hình dạng miệng bầu rượu, khi đến gần cửa, Long Trần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, khiến tâm thần người ta say sưa.
"Này, đại thúc, vào trong không được nói lung tung đó, nếu bị đánh văng ra ngoài, thì thật là mất mặt, đến lúc đó đừng trách ta không coi nghĩa khí, giả vờ như không quen ngươi." Gần đến cửa, Hạ U Lạc mặt mày thành thật nói.
Long thúc thúc, biến thành đại thúc có vẻ như già thêm mười mấy tuổi, mà nói, ngươi một nha đầu, ta còn chẳng trông cậy vào ngươi giảng nghĩa khí.
Long Trần lắc đầu nói: "Không sao, dù gì ta cũng lớn tuổi rồi, không còn chút mặt mũi nào, không sợ mất mặt, ngược lại là nha đầu ngươi, sợ bị liên lụy có thể về trước."
Đã bị người khác gọi là đại thúc, Long Trần liền trực tiếp giở trò cậy già lên mặt, gọi nàng là nha đầu, như vậy mới không quá thiệt thòi.
"Ta là người không coi nghĩa khí ra gì thế à? Ta là muốn ngươi kiềm chế một chút, nơi này là Tửu Thần Cung, gây chuyện ở đây mà bị đuổi ra ngoài, không chỉ mất mặt, còn bị phụ hoàng mắng." Tiểu nha đầu cảnh cáo nói.
"Không sao, đại ca sẽ không trách ta, dù sao chúng ta là anh em." Long Trần da mặt dày, thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp gọi đương kim Đại Hạ hoàng đế là đại ca, như vậy không chỉ chiếm tiện nghi của Hạ U Lạc, mà còn cả Hạ Vân Trùng cũng chung một giuộc.
"Ngươi… phụ hoàng mà biết thì sẽ chém đầu ngươi." Tiểu nha đầu tức đến nghiến răng, nàng chưa bao giờ thấy ai vô sỉ mà lại to gan như Long Trần vậy.
"Không sao, chết dưới đao của huynh đệ, cũng không oan uổng, ta muốn vào, ngươi có muốn về trước không, tửu loại vật này, không phải thứ trẻ con uống." Long Trần nói.
"Ngươi… ngươi mới là trẻ con, ta đã trưởng thành, có gì đặc biệt hơn người, cùng lắm thì lại bị đuổi ra ngoài một lần nữa thôi." Tiểu nha đầu hừ lạnh nói.
Long Trần vẻ mặt kỳ quái nhìn Hạ U Lạc: "Cảm giác như ngươi đã bị đuổi ra ngoài một lần rồi?"
Hạ U Lạc lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, khuôn mặt đỏ bừng, hơi xấu hổ mà nói: "Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu chuyện mà thôi, giờ thì khác rồi."
"Vậy ta sẽ không bị ngươi liên lụy chứ, vừa vào đã bị đánh bay ra ngoài, thì quá mất mặt." Long Trần có chút do dự nói, giờ hắn không muốn Hạ U Lạc đi theo, sợ bị vạ lây.
"Người ta năm ngoái chỉ còn là trẻ con thôi mà, cứ tùy tiện đánh giá vài câu, rõ ràng là bọn họ hẹp hòi, cho dù ta nói không đúng đi chăng nữa, nhưng ta vẫn còn là trẻ con mà, họ quá không nể mặt, lại còn tính toán với một đứa trẻ, rõ ràng là độ lượng quá nhỏ nhen." Hạ U Lạc có chút không phục nói.
Ta đi, chuyện năm ngoái, lại xem như là chuyện khi còn bé, quả là một kỳ tài, nhưng đã đến rồi thì phải vào, Long Trần đành phải cố gắng đi vào, hy vọng đừng để tiểu nha đầu này làm ảnh hưởng, làm hỏng việc.
Cửa lớn không có bất kỳ thị vệ nào, lại càng không có ai tiếp đón, vào bên trong, trước mắt xuất hiện một cái đình viện vắng vẻ, phía trước có một bia đá, trên bia đá có một bức tranh.
Trong tranh là một nam tử ăn mặc cũ nát, nửa nằm dưới gốc đào, tay cầm bầu rượu, vẻ mặt say sưa chân thành, hai mắt nhìn về hư không, ánh mắt mờ mịt, nửa tỉnh nửa say, vẽ đến vô cùng sống động.
Tuy rằng quần áo cũ nát, trên người dính đầy bụi đất, trên tóc, có cánh hoa dừng lại, trông rất nhếch nhác.
Nhưng lại mang cho người ta một vẻ phiêu nhiên xuất trần, tiêu sái tự tại, đó là một loại cảnh giới thân ở trần thế, lòng đang ở chốn mây xanh.
Long Trần vừa mới nhìn thấy bức tranh này, đã bị cảnh giới phiêu nhiên ngoại vật đó thu hút, dường như trong khoảnh khắc ấy, Long Trần rũ bỏ hết thảy phiền não giữa trần thế, trở nên không minh tự tại.
Các đường nét của nhân vật hết sức đơn giản, thậm chí có phần tùy ý, nhưng chỉ vài nét chấm phá, lại ban cho nhân vật thần thái rung động lòng người.
Khi Long Trần theo ánh mắt của người đó, nhìn về phía hư không, thì trong lòng chấn động mạnh mẽ, chín ngôi sao sáng ngời như mặt trời gay gắt xoay quanh, xuất hiện ở góc trên bên trái của bức tranh.
"Long Trần, thắp hương đi." Hạ U Lạc đẩy Long Trần đang ngẩn người, nhắc nhở.
Lúc này Long Trần mới phát hiện, một thiếu niên mặc áo vải thô, đầu búi tóc, đang hai tay cầm hương đưa cho mình.
"Thật xin lỗi." Long Trần vội nhận lấy hương, áy náy nói.
Thiếu niên mặc áo vải lắc đầu nói: "Khách quý không cần khách khí, người trong tranh kia chính là Tửu Thần, có thể bị thần vận của Tửu Thần hấp dẫn, chứng tỏ khách quý có duyên với Tửu Thần Cung."
Thiếu niên kia tuy chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng giọng nói bình tĩnh tự nhiên, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo cũng không tự ti khiến người ta có cảm tình.
Long Trần nhận lấy hương, châm hương và cắm vào lư hương, vừa mới làm xong động tác này, ba nén hương trong lư hương trong nháy mắt đã cháy nhanh, và ngay lập tức thành tro.
"Cái này..." Thiếu niên kia không khỏi kinh hãi, không hiểu đây là ý gì, phải biết loại hương này là loại hương có chất lượng riêng biệt, mặc cho ngoại lực tác động thế nào, đều sẽ cháy trong một khắc thời gian, không nhiều không ít.
Thế nhưng hiện tại, vừa mới cắm đã cháy rụi ngay tức khắc, dị tượng này, chưa từng xảy ra, đến cả Long Trần và Hạ U Lạc cũng kinh ngạc.
"Vị khách quý này, xin mời ngài lên thắp hương đi." Thiếu niên kia do dự một chút, tuy rằng không rõ dị tượng đó là gì, nhưng vẫn đưa hương cho Hạ U Lạc.
Hạ U Lạc nhận lấy hương, châm lửa, cắm vào lư hương, mọi thứ không có gì khác thường, ba nén hương từ từ cháy.
"Hai vị, mời vào trong." Thiếu niên kia hướng hai người, ra hiệu mời.
"Long Trần, vừa nãy chuyện gì xảy ra vậy?" Hai người chậm rãi bước vào nội viện, Hạ U Lạc lén lút hỏi.
"Sao lại không lớn không nhỏ như vậy, phải gọi là thúc thúc chứ." Long Trần cố ý nhăn mặt quát.
"Đẹp mặt cho ngươi đấy, không thèm gọi." Hạ U Lạc trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn Long Trần.
Thế là, danh hiệu đại thúc cứ vậy mà tan biến, Long Trần trong lòng thầm thấy buồn cười, bàn về thủ đoạn, ngươi nhóc con này, mười cái cũng không phải đối thủ.
Nhưng mà Long Trần không thể đắc tội tiểu nha đầu này, mở miệng nói: "Thực ra ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng thần kỳ, đã làm hỏng những nén hương đó, hình như..."
Hình như có một loại lực lượng đặc thù, từ chối việc Long Trần dâng hương, cụ thể, Long Trần cũng không nói rõ được, tóm lại rất kỳ quái.
"Hình như cái gì?" Thấy Long Trần đột nhiên im lặng, Hạ U Lạc vội hỏi.
"Hình như… ai da, ta ít đọc sách, không biết phải ví von sao cho đúng." Long Trần có chút gãi đầu nói.
"Không sao, ngươi nghĩ đi, ta không vội." Hạ U Lạc ngược lại có vẻ rất hiếu kỳ, nhất định phải biết đáp án.
"Hình như có một người vào nhà xí, rồi phát hiện không có giấy, lúc đó có người đưa cho anh ta một khúc gỗ, anh ta ngập ngừng từ chối cây gỗ, có lẽ đang đợi ai đó đưa giấy cho thì hơn." Long Trần nói.
"Ngươi thật là buồn nôn, việc dâng hương làm sao lại có thể so sánh với chuyện đi nhà xí chứ, một bên thì thơm còn một bên thì hôi, khác xa quá, mà lại, không có giấy thì liên quan gì đến cây gỗ chứ?" Hạ U Lạc cằn nhằn.
Được rồi, các ngươi đều là những người xuất thân trong hoàng cung, chắc chắn không bao giờ dùng gậy để vệ sinh cái mông, nụ cười lạnh này, thật sự quá lạnh lùng.
Bất quá sau khi Long Trần nói xong điều này, Hạ U Lạc không hỏi nữa, tiến vào nội viện, Long Trần mới phát hiện, cái kiến trúc bên ngoài nhìn như một cái bầu rượu, bên trong lại có không gian riêng, phía sau có núi có nước, vô cùng rộng lớn.
"Tửu Thần Cung này, bản thân nó chính là một bảo bối, bên trong tự mang trận pháp không gian, có núi non sông nước, ruộng đồng, không thiếu thứ gì, đồ cất rượu, lương thực, hoa quả đều do chính họ tự trồng." Vào đến Tửu Thần Cung, Hạ U Lạc trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Hai người vào đến nội viện, phía trước xuất hiện một ngọn núi nhỏ, một con đường đá quanh co dẫn lên, trong núi cổ thụ rợp bóng, ẩn hiện những lầu các nhấp nhô, trông thanh tịnh thoát tục.
Đi vào chân núi, mưa nhỏ lất phất, cỏ xanh non mơn mởn, tràn đầy sức sống, hơi ẩm mịt mù.
"Quả là một nơi tốt." Long Trần cảm nhận làn mưa phùn, không khỏi mở miệng tán thưởng, nơi này phảng phất như nơi ẩn cư của cao nhân, đến nơi này, mọi phiền não dường như đều tan biến.
"Bình thường đâu có ai đến Tửu Thần Cung đâu? Sao không thấy người ngoài vậy?" Long Trần có chút kỳ lạ hỏi.
"Ngươi cho là ai muốn vào cũng được chắc, đến đây phải hẹn trước, chỉ có hoàng thất Đại Hạ ta, mới có đặc quyền này, tùy thời có thể dẫn người đến bái kiến." Trong giọng Hạ U Lạc mang theo một tia khinh bỉ.
Được rồi, nha đầu này, một mực ghi thù đó, chỉ cần có cơ hội là phải trả thù cho bằng được.
Long Trần bước lên thềm đá, đột nhiên một luồng năng lượng kỳ dị đánh tới, Long Trần cảm thấy có một loại lực lượng, đang tách khỏi lực lượng của hắn.
"Đây là trận pháp của Tửu Thần Cung, tách rời tu vi của chúng ta, khiến chúng ta trở thành phàm nhân, thật hiếm thấy." Nhìn thấy Long Trần vẻ mặt kinh hãi, Hạ U Lạc thản nhiên nói.
"Phàm nhân? Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ ngươi thành tiên rồi?" Long Trần không khỏi vui vẻ.
Ngay khi luồng năng lượng thần kỳ đó, định tách khỏi sức mạnh của Long Trần, thì Hỗn Độn Châu từ từ vận chuyển, Long Trần vội khống chế Hỗn Độn Châu, hắn biết, Hỗn Độn Châu sắp tự động chống cự lại lực lượng đó.
Long Trần không muốn gây ra náo động, liền mặc cho luồng lực lượng đó tiến vào cơ thể Long Trần, như một chiếc khóa, khóa lại kinh mạch, Tiên Đài, thậm chí cả linh hồn chi lực của Long Trần.
Lúc này Long Trần chỉ có thể sử dụng sức mạnh của thân thể, đồng thời thần thức và cảm quan cũng mất hết, ban đầu có chút không quen, nhưng sau đó, Long Trần lại cảm thấy tâm thần vô cùng thả lỏng, đây là một loại cảm giác vui vẻ khi trở lại bình thường, không cách nào diễn tả được bằng lời.
Khi đã mất đi tất cả chỗ dựa, lại khiến người ta cảm thấy an tâm hơn, như vừa buông bỏ hết tất cả gánh nặng, đây là một trải nghiệm khác biệt.
Nhưng Long Trần lại thấy Hạ U Lạc nhíu mày, có vẻ không thích cảm giác này, ẩn ẩn có chút bất an.
"Đi thôi." Long Trần chậm rãi bước lên, lần đầu tiên có một cảm giác làm ra làm chơi chơi, trước kia đều là trên không trung mà đi tới, bây giờ lần đầu cảm nhận được, từng bước từng bước một lại là một loại rung động khác lạ.
Chỉ là bậc đá trên thềm, có cỏ xanh rêu xanh, rất trơn trượt, bước đi không cẩn thận sẽ bị trượt chân.
"Ai nha!"
Vừa bước đi mấy bước, Hạ U Lạc xách váy dài, cẩn thận từng ly từng tí bước đi, cố tránh những chỗ có bùn đất, nhưng vẫn bị trượt chân, thấy sắp ngã, liền kêu lên.
Nếu như ngã xuống, sẽ lấm lem bùn đất, Long Trần đột nhiên chìa tay ra, kéo Hạ U Lạc lại, Hạ U Lạc mới đứng vững được.
"Cái đồ đáng ghét..."
Hạ U Lạc vừa định mắng tên hỗn đản này cái đường khó đi, bỗng đưa tay lên che miệng lại, mắt to đảo loạn, thấy không ai để ý, lúc này mới yên lòng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận