Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2362: Chứng minh cho ngươi xem

Chương 2362: Chứng minh cho ngươi xem Long Trần nhìn những cường giả đang hoang mang, trong lòng không có ý chế giễu, mỗi người đứng ở độ cao khác nhau nên thấy mọi thứ khác nhau là lẽ thường. Nếu Long Trần cùng bọn họ đứng ở cùng một góc độ, chưa chắc sẽ mạnh hơn họ bao nhiêu. Nhưng những người này cơ bản đã định trước không phải nhân vật chính của thời đại, chỉ có thể là quần chúng, thắng thì chứng kiến lịch sử, bại thì tan thành mây khói.
Sau vài lần truyền tống, Long Trần đến được Nam Huyền vực, nhưng vẫn còn cách mục tiêu một đoạn. Hắn dùng phi thuyền để di chuyển. Rất nhanh, phía trước xuất hiện một kết giới không gian, bên ngoài kết giới có những cường giả Thần tộc mặc trang phục xuất hiện. Bọn họ mặc trường bào đen, khác với Thiên Long quân đoàn toàn thân giáp trụ, thiếu đi sự oai phong, lại thêm phần nho nhã.
“Dừng lại, người nào đến? Xưng tên báo họ, nếu không g·iết c·hết không tha.” Trong đám cường giả Thần tộc, có người quát lạnh.
Trông thì nho nhã, nhưng khẩu khí lại chẳng nho nhã chút nào, trong lời nói mang theo sự cao cao tại thượng, khí thế hùng hổ doạ người.
"Long Trần" Long Trần báo danh.
"Ngươi chính là Long Trần?" Người kia đánh giá Long Trần một phen, có chút nghi ngờ: "Có vật chứng gì không?"
"Bốp" Người kia vừa dứt lời thì ăn ngay một bạt tai mạnh, nửa bên mặt bị đánh nát, răng máu văng đầy trời.
“Hắc hắc hắc...”
Binh khí kêu vang, những cường giả Thần tộc tại chỗ vừa sợ vừa giận. Long Trần quá ngông cuồng, vừa đòi vật chứng liền trực tiếp đánh người, còn dữ dằn hơn cả nghe đồn.
“Khẩn trương vậy làm gì? Vị đại nhân này muốn vật chứng, ta đã cho rồi. Chiêu bài Long Trần của ta, bất kỳ ai cũng không thể bắt chước, nhìn khắp Thiên Võ đại lục chỉ có một nhà, không còn chi nhánh, đây tuyệt đối là bằng chứng tốt nhất.” Nhìn mọi người giương cung bạt k·i·ếm, Long Trần buông tay, làm ra vẻ vô tội.
Đương nhiên cái vẻ vô tội đó chỉ là giả vờ, các ngươi giả bộ được chắc? Lão tử còn giỏi giả bộ hơn. Long Trần không tin bọn họ không biết mặt Long Trần. Hắn tự báo danh, bọn họ còn muốn vật chứng, rõ ràng là cố ý gây khó dễ. Thần tộc đã thông báo Long Trần đến, lẽ nào lại không nhắc nhở trước cho đám thủ vệ này? Long Trần nhìn ra, bọn gia hỏa này muốn dằn mặt hắn. Đáng tiếc họ sai rồi, Long Trần không có cưỡi ngựa đến mà đi thuyền, nên trò dằn mặt này vô hiệu.
“Ngươi...”
Tên cường giả Thần tộc bị đánh tức giận, chỉ vào Long Trần, nắm chặt trường k·i·ếm trong tay, muốn ra tay nhưng lại không dám. Không ra tay thì không nuốt trôi cục tức, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, trừng mắt nhìn Long Trần, không biết phải làm sao.
“Sao nào, bằng chứng này không vừa ý sao? Nếu như ngươi vẫn cảm thấy không chứng minh được ta là Long Trần thì cứ làm vậy đi...” Long Trần cầm Long Cốt Tà Nguyệt trong tay, trong nháy mắt đó, một cỗ cơ hội sắc bén khóa chặt tên cường giả Thần tộc kia, mênh mông, ngay ngắn nghiêm nghị nhưng tựa như cửa địa ngục mở ra, tử khí bao trùm cả thế giới.
"Nếu vẫn chưa tin, ta chém ngươi một đao nữa cũng được, một đao của Long Trần ta ai cũng không thể bắt chước."
Nói rồi, Long Trần chậm rãi giơ Long Cốt Tà Nguyệt lên, khí thế đang ngưng tụ. Bên trong thiên địa nghiêm nghị, bị Long Trần hút hết không còn một giọt.
“Phù phù...”
Tên cường giả Thần tộc kia, nắm giữ tu vi Thông Minh cảnh bước thứ ba, mà dưới một đao của Long Trần lại không thể đứng vững, hai chân run rẩy, vậy mà quỳ xuống. Sau khi quỳ xuống hắn mới tỉnh ngộ, vội vàng nghiêng người ngồi bệt xuống. Dù sao ngồi xuống vẫn tốt hơn là quỳ.
"Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn chứng minh cho ngươi xem." Long Trần quát lạnh.
"Không... Không cần, ta tin ngươi là Long Trần, ngươi vào đi!" Mặt tên cường giả Thần tộc xám như tro, hắn không còn dám gây khó dễ cho Long Trần nữa.
"Không cần chứng minh nữa sao?" Long Trần giả bộ ngẩn người.
"Không cần." Người kia lắc đầu.
"Hay là cứ chứng minh một chút đi, kẻo Thần tộc chê cười ta không hiểu quy củ, cứ chém một đao thôi, không chém nhiều, thế nào?" Long Trần thương lượng.
Mặt tên cường giả Thần tộc tái xanh, một đao đáng sợ như thế giáng xuống thì còn mạng đâu mà nói?
“Két... két...két...”
Kết giới không gian từ từ mở ra, lộ ra một cánh cửa, Long Trần mỉm cười thu lại Long Cốt Tà Nguyệt, cười nói: "Đa tạ."
Nói xong, Long Trần phủi mông một cái, đi thẳng vào cửa lớn.
...
Trong một đại điện, Long trưởng lão nhìn lên vách tường, trên đó hiện ra hình ảnh Long Trần bước vào kết giới không gian.
“Cái tên Long Trần này, thật là một kẻ không kiêng nể ai, đánh chó còn phải xem mặt chủ, hắn thì chẳng có chút kiêng kỵ nào sao?”
Trong đại điện, ngoài Long trưởng lão còn có một lão giả khác cũng là trưởng lão Thiên tự bối.
"Long Trần người này rất thông minh, đã sớm nhìn ra chúng ta đang lợi dụng hắn để kiềm chế Diệp gia. Nếu hắn ở đây nhượng bộ thì một hồi sẽ phải nhượng bộ khắp nơi. Như vậy sẽ mất đi giá trị lợi dụng của hắn. Bây giờ hắn làm gì cũng có Long gia cho hắn chỗ dựa, gây ra phiền toái gì tự nhiên Long gia ta sẽ đứng ra giải quyết." Long trưởng lão khẽ mỉm cười.
"Chẳng lẽ không sợ hắn không nghe lời?" Vị trưởng lão kia cau mày nói.
"Nghe lời ư? Sao chúng ta lại muốn hắn nghe lời? Đối với Long gia hay Long Trần mà nói, hợp tác đều có lợi, căn bản không cần nghe lời. Hơn nữa tính cách Long Trần cực đoan, bản chất ngạo mạn hung hãn, ai muốn sai khiến hắn căn bản là không thể." Long trưởng lão lắc đầu.
Vị trưởng lão Thiên tự bối kia chợt cảm thán nói: "Long Trần đúng là một kỳ hoa, quật khởi từ một nước nhỏ thế tục, đi một đường dài như vậy mà tính cách vẫn không hề thay đổi, cứng đầu thật. Điều này làm ta nhớ tới một người, còn hơn Long Trần, tinh anh lẫy lừng, chói sáng càn khôn. Đáng tiếc tạo hóa trêu người. Năm đó nếu không phải do hắn, Long gia ta cũng đâu đến mức bị ép vào tình cảnh như thế..."
"Cẩn thận lời nói, Tiết trưởng lão, đây là cấm kỵ." Sắc mặt Long trưởng lão biến đổi, vội vàng trầm giọng nói.
Tiết trưởng lão gật đầu: “Ta biết, ở đây chỉ có hai chúng ta, ta mới nói. Nếu không phải năm xưa xảy ra chuyện kia, Long gia ta sao có thể bị động như vậy? Bây giờ xem ra, cách xử lý của gia chủ đại nhân..."
Long trưởng lão khoát tay ngắt lời, lắc đầu nói: "Được rồi, chuyện này tuyệt đối không nên nhắc lại, đây là cấm kỵ của Long gia. Nếu lỡ truyền đến tai gia chủ, thì phiền phức lớn. Mà lại đã nhiều năm như vậy, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng, bây giờ điều quan trọng là, Long gia ta còn có thể đoạt lại ngôi vị thủ lĩnh tứ thần tộc hay không. Đây là cơ hội cuối cùng. Hiện tại, Ngạo Thiên là hy vọng lớn nhất của Long gia, nhưng ba nhà khác cũng đang nhìn chằm chằm nên chúng ta phải phân tán sự chú ý của bọn họ. Long Trần là người được lựa chọn thích hợp nhất. Cho nên, chúng ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng hắn. Hắn càng mạnh thì càng có lợi cho chúng ta."
Long trưởng lão nhìn bóng lưng, không khỏi siết chặt nắm đấm. Ông tin vào mắt mình.
...
Vượt qua cánh cửa lớn, không gian rung động, hình ảnh trước mắt thay đổi, hiện ra một thế giới chim hót hoa nở. Nơi này mây mù lượn lờ, linh khí dồi dào. Điều khiến Long Trần khiếp sợ nhất là, nơi này thiên đạo pháp tắc có chút khác biệt so với Thiên Võ đại lục, nhưng cụ thể khác biệt ở chỗ nào thì Long Trần lại không nói rõ được.
"Thiên đạo pháp tắc nơi này có vẻ hoàn chỉnh hơn, ở đây luyện đan, tốn ít công mà được nhiều." Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô bỗng nhiên truyền âm.
“Ra là vậy.” Long Trần bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu ra vấn đề quan trọng. Thiên địa pháp tắc ở đây hình như mạnh hơn so với Thiên Võ đại lục một chút.
“Khoan đã, ngươi nói có vẻ hoàn chỉnh hơn là sao? Ý là gì, pháp tắc ở Thiên Võ đại lục không hoàn chỉnh?” Long Trần hỏi.
“Thiên Võ đại lục là tàn khuyết, thiên đạo cũng tàn khuyết. Thiên đạo chi lực ở đây cũng tàn khuyết, chẳng qua so với Thiên Võ đại lục thì hoàn chỉnh hơn một chút thôi." Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô đáp lại.
Long Trần bỗng nhiên hỏi Long Cốt Tà Nguyệt: “Có phải ngươi cũng biết không, sao không nói với ta?”
"Ta không có rảnh lo chuyện bao đồng đó." Long Cốt Tà Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói.
Sau khi Long Cốt Tà Nguyệt hừ lạnh, Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô im bặt, hiển nhiên Long Cốt Tà Nguyệt trách Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô nhiều lời. Rõ ràng Long Cốt Tà Nguyệt đã sớm biết chuyện này nhưng không nói với Long Trần, hắn đang tránh cho Long Trần vướng phải những nhân quả không cần thiết. Vì Long Trần hiện tại đã biết những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến cho tương lai của hắn thêm nhiều biến số nên Long Cốt Tà Nguyệt vẫn luôn giấu. Mà Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô mới tỉnh lại, chưa biết nhiều kiêng kỵ, nên đã nói ra, điều này làm Long Cốt Tà Nguyệt khó chịu. Long Cốt Tà Nguyệt vừa hừ lạnh một tiếng, Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô biết mình lỡ lời liền im bặt.
"Dung Nguyệt, x·i·n l·ỗ·i, là ta hỏi lung tung, về sau nếu có gì kiêng kỵ thì ngươi có thể không cần t·rả lời ta." Long Trần cười nói.
Long Cốt Tà Nguyệt giọng điệu quá nặng, dù sao nó cũng là khí linh, có tình cảm. Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô vốn cũng là người tốt bụng. Long Cốt Tà Nguyệt nói người ta như vậy thật không tốt. Dù sao, Long Cốt Tà Nguyệt vốn tính rất tà ác, chưa từng quan tâm cảm xúc của người khác. Long Trần chỉ có thể lên tiếng an ủi Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô.
“Không sao, Tà Nguyệt tiền bối dạy chí phải, ta thật sự không hiểu nhiều về phương diện nhân quả này.” Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô đáp lại.
Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô lại mở miệng gọi Long Cốt Tà Nguyệt là tiền bối, xem ra về cấp bậc, Long Cốt Tà Nguyệt vẫn hơn Dung Nguyệt Luyện Tinh Lô một bậc, thậm chí Yêu Nguyệt Lô cũng có chút sợ sệt Long Cốt Tà Nguyệt. Lai lịch của Long Cốt Tà Nguyệt, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Chỉ là Long Cốt Tà Nguyệt không nói thì Long Trần cũng không hỏi. Bởi vì có hỏi cũng vô ích, Long Cốt Tà Nguyệt chắc chắn sẽ không cho hắn biết.
Vừa vượt qua cánh cửa lớn được vài bước, hư không phía trước lại rung động, một kết giới lại xuất hiện, trong cánh cửa, một lần nữa xuất hiện cường giả.
"Long Trần, ngươi đến rồi?" Lại có người nhận ra Long Trần.
“Ngươi là ai?” Long Trần nhìn người đó nhưng lại không nhận ra.
"Ha ha, ta là quân đoàn thứ tám của Thiên Long quân đoàn, ngài không biết ta, nhưng ta biết ngài. Thật là đúng dịp.” Người kia cười nói. Người nọ Long Trần vốn không nhận ra, bây giờ lại mặc trường bào đen, căn bản không thể nhìn ra là người của Thiên Long quân đoàn.
"Khụ khụ...Theo quy định, xin ngài cho xem tín vật, chúng ta phải đi qua một chút thủ tục." Người nọ có chút ngượng ngùng nói.
Long Trần lấy ngọc bài Long trưởng lão cho ra. Người kia xác nhận một chút rồi căn dặn vài câu với người bên cạnh, mới nói với Long Trần: “Long Trần sư huynh, ngài lần đầu đến đây, để ta dẫn ngài đi vào.”
“Đa tạ” Long Trần chắp tay cười nói, cả hai tiến vào cửa lớn. Lại bị dịch chuyển tức thì đến một đỉnh núi cao. Cánh cửa kia lại là một truyền tống trận. Long Trần đứng trên truyền tống trận còn chưa nhìn rõ tình hình xung quanh đã phát hiện mọi người xung quanh đều quỳ một chân xuống đất.
“Không cần long trọng vậy chứ?” Long Trần giật mình.
“Hỗn trướng, Phượng Phỉ đại nhân xuất hành mà còn không quỳ xuống nhường đường?”
Bỗng nhiên, một giọng tức giận truyền đến, đồng thời một ngọn roi dài vút tới, quất thẳng vào mặt Long Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận