Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2874: Ma Vực

Chương 2874: Ma Vực
Người kia vừa mở miệng, như sấm sét nổ vang giữa trời đất, vô số tiếng vọng khuấy động, lan tận nơi xa, như thiên thần gào thét, lay chuyển càn khôn.
Bên này náo loạn động tĩnh lớn như vậy, có vô số cường giả Thần viện hướng bên này chạy tới, khi đến nơi, thấy những người kia trên hư không, ai nấy đều mang vẻ kính sợ.
Đột nhiên hư không rung lên, một thân ảnh hiện lên, người tới cũng là một nam tử trông tầm tuổi trung niên, có điều một ống tay áo của hắn đang tung bay trong không trung, hóa ra là bị cụt một cánh tay.
Nam tử kia vừa xuất hiện, sắc mặt lão giả mặt rỗ trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt toàn là vẻ sợ hãi. Người tới có lẽ người khác không biết, nhưng lão biết, vị này cũng là thủ tọa Giới Luật Viện, ngoài chưởng viện Giới Luật Viện ra, người này có quyền hành lớn nhất.
Dưới chưởng viện Giới Luật Viện, có ba vị trí, cũng là ba người có quyền hành lớn nhất. Nếu có thẩm vấn quan trọng, ba người sẽ quyết định, thậm chí có thể bác bỏ ý kiến của chưởng viện.
Mà vị này, đứng đầu trong ba vị trí, địa vị cao thượng. Vậy mà một câu của người kia, đã gọi thủ tọa Giới Luật Viện đi ra.
"Tiểu đệ Vương Trùng, bái kiến Trảm Phong sư huynh." Thủ tọa Giới Luật Viện vừa xuất hiện, vội vàng khom mình hành lễ với nam tử kia, giọng đầy kính trọng, tựa hồ hai người đã quen biết từ lâu.
Vị được xưng là Trảm Phong kia, nhìn thủ tọa Giới Luật Viện, trong mắt hiện một tia đau thương nhàn nhạt: "Huynh đệ, mấy năm không gặp, sự sắc bén trong mắt ngươi đã biến mất. Nhớ lại quãng thời gian kề vai chiến đấu năm nào, thật khiến người nghĩ mà đau lòng."
Thủ tọa Giới Luật Viện gật đầu nhẹ: "Tu hành như bơi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Mấy năm này ma độc đã thanh trừ sạch, đáng tiếc, đạo tâm đã phủ bụi, không còn nhuệ khí năm xưa. Bất quá thấy các sư huynh, vẫn dũng mãnh như trước, như thần binh ra khỏi vỏ, tiểu đệ vô cùng vui mừng."
Trảm Phong tiến đến trước mặt thủ tọa Giới Luật Viện, vỗ mạnh lên vai hắn, nói: "Không sao, con đường nhân sinh muôn vàn ngả, mỗi ngả đều có thể diễn ra những điều thú vị riêng. Hôm nay ta bảo ngươi ra đây, là vì chuyện của vị tiểu huynh đệ này. Ta tin ngươi sẽ cho hắn một lời giải công bằng. Chiến sự ở Ma Vực đang căng thẳng, chúng ta sắp phải rời đi ngay. Gọi ngươi ra đây, cũng là muốn xem dạo này ngươi thế nào, chuyến đi này, ai biết có còn sống trở về không. Thấy ngươi cũng không tệ, ta cũng yên tâm."
"Là chuyện ở Ma Vực..." Thủ tọa Giới Luật Viện giật mình.
Trảm Phong khẽ giơ tay nói: "Chuyện này không tiện nói chi tiết, tóm lại chuyện ở đây, giao lại cho ngươi."
"Trảm Phong sư huynh yên tâm." Thủ tọa Giới Luật Viện trịnh trọng nói.
Trảm Phong khẽ gật đầu, bóng người thoáng cái đã đứng trước Long Trần. Hắn nhìn Long Trần, ánh mắt sắc bén như kiếm, tựa hồ có thể nhìn thấu cả linh hồn của người khác.
"Kiếm của ngươi, đã gỉ rồi." Trảm Phong lắc đầu nói.
"Có lẽ đó là một dạng lắng đọng, vết gỉ không thể ăn mòn được bản tâm ta." Long Trần đáp.
Trảm Phong gật đầu nhẹ, mỉm cười thân mật vỗ vai Long Trần: "Nam nhân chân chính, không cần phải học phong mang nội liễm, cũng đừng nên học giấu tài. Bản lĩnh càng mạnh, trách nhiệm càng lớn. Tiểu huynh đệ, đừng lười biếng, nhanh chóng trưởng thành, đừng nên lãng phí thời gian ở đây. Cự long cuối cùng sẽ bay lên, lẽ nào lại cam chịu lẫn lộn với lũ cá chạch này?"
"Tiểu đệ hiểu." Long Trần gật gật đầu.
Trảm Phong này chính là một cường giả thực sự, cùng với Thiên Lôi trưởng lão là cùng một loại người, là cường giả thực sự được tôi luyện từ núi thây biển máu mà ra.
Cũng chính vì vậy, bọn họ đều là người cùng một dạng, cho nên, khi Long Trần tìm bọn họ xin giúp đỡ, bọn họ đã trực tiếp gọi thủ tọa Giới Luật Viện ra mặt.
Trảm Phong gật đầu, thân hình loáng cái đã biến mất trước mặt mọi người. Ngay sau đó những cường giả khác, cũng chắp tay chào thủ tọa Giới Luật Viện. Có người nói với Long Trần: "Tiểu huynh đệ, đừng lãng phí thời gian, mau chóng trưởng thành. Nam nhân nên đến một thế giới đặc sắc hơn."
Trong nháy mắt những người kia biến mất, cứ thế hư không tan biến, khiến đám đệ tử ở đó không khỏi kinh hãi muốn tuyệt. Biến mất trong không gian, đó là khả năng khống chế không gian, đến cường giả Tứ Cực cảnh còn làm không được.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Thủ tọa Giới Luật Viện liếc mắt nhìn, rồi nhìn sang lão già mặt rỗ, lạnh giọng nói: "Khởi bẩm thủ tọa đại nhân, thuộc hạ nhận được tố cáo, Long Trần tại học viện bên ngoài, đã dùng độc kế giết hại mấy trăm đồng môn, thủ đoạn tàn nhẫn, tội ác ngập trời. Bởi vậy thuộc hạ đã bố trí cơ quan ở đây, muốn bắt Long Trần để điều tra rõ sự tình." Lão già mặt rỗ vội vàng nói.
"Nói rõ ra là muốn bắt hay muốn giết người diệt khẩu, để không còn chứng cứ?" Long Trần cười lạnh nói.
"Ngươi đừng có ăn nói lung tung, ta là trưởng lão Giới Luật Viện, vốn không có quyền xử lý ngươi, giết ngươi kiểu gì?" Lão giả kia giận dữ nói.
"Thật là nực cười, Giới Luật Viện làm việc, từ khi nào phải lén lút như vậy?" Long Trần khinh thường nói.
"Chuyện... là vì quan hệ trọng đại, sợ ngươi bỏ trốn, Giới Luật Viện chúng ta không gánh nổi trách nhiệm." Lão già mặt rỗ ngụy biện nói.
Thủ tọa Giới Luật Viện cũng không nói gì, cứ thế nhìn hai người, tựa hồ nghe cả hai biện giải.
"Quan hệ trọng đại? Coi ta là đồ ngốc chắc? Ngay trước mặt thủ tọa mà ngươi cũng dám nói dối?" Vẻ khinh bỉ hiện lên trên mặt Long Trần.
"Ăn nói hàm hồ, ta làm sao nói dối, ngươi đừng có nói lời sai sự thật, ngậm máu phun người." Lão già mặt rỗ giận dữ nói. Nhưng sự phẫn nộ của lão là giả tạo, theo ánh mắt sâu thẳm, Long Trần đã nhìn thấy sự sợ hãi của lão.
Nhìn thấy sự sợ hãi của hắn, Long Trần liền biết, Trảm Phong đã giao mình cho thủ tọa Giới Luật Viện, tức là hắn chắc chắn sẽ được xử lý một cách công bằng.
Việc lão già mặt rỗ muốn tự mình gột sạch tội lỗi đã nói rõ, trong lòng lão đã cuống cả lên. Long Trần cười lạnh trong lòng, kẻ này IQ đúng là không cao.
Đúng như Trảm Phong đã nói, bọn chúng chỉ là một lũ cá chạch. Đấu với chúng, thắng cũng không anh hùng, tốt hơn là Long Trần không nên lãng phí thời gian quý báu của mình.
Nhưng chuyện của mình thì mình biết. Ở Tiên Giới, hắn không có chỗ dựa, không có sự bao bọc chắc chắn, nhất định phải xây vững nền tảng. Ở Tiên Giới, hắn không tin tưởng ai cả, không thể dựa vào người khác, tất cả phải tự mình dựa vào sức mình. Chỉ khi xây tốt nền móng, hắn mới có thể dần dần lộ rõ tài năng.
Nếu không, giống như cây cổ thụ không có rễ, càng lớn sẽ càng nguy hiểm, một trận cuồng phong sẽ có thể nhổ bật gốc trong chớp mắt. Hiện tại chưa phải lúc lộ rõ phong mang.
"Nói ta ngậm máu phun người, vậy ta hỏi ngươi, rõ ràng bắt người là việc của Chấp Pháp Đường, sao đến phiên Giới Luật Viện các ngươi ra tay? Điều này hợp quy tắc không?
Đừng nói gì mà thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng, truyền đạt chậm trễ. Giới Luật Viện các ngươi chỉ phụ trách thẩm phán, việc có bắt được người hay không, các ngươi không hề phải gánh trách nhiệm.
Thường ngày các ngươi làm việc rất đúng quy củ, hiệu suất cực thấp, vậy mà đến lượt ta, các ngươi lại vội vã, nhiệt tình đến thế? Sao? Các ngươi nhận tiền của Sở Cuồng nên mới tận tâm tận lực vậy?" Long Trần liếc nhìn lão già mặt rỗ, nhếch mép nói.
"Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người..." Mặt lão già mặt rỗ tái mét, giọng nói cũng lắp bắp.
Có thủ tọa Giới Luật Viện ở đây, dưới áp lực lớn của hắn, nỗi sợ hãi trong lòng lão già mặt rỗ bị Long Trần khoét sâu ra, ai nấy đều thấy rõ vẻ lo lắng của lão, ai đúng ai sai đã rất rõ ràng.
"Triệu Sở Cuồng, mở đại điện thẩm phán cấp cao nhất." Sắc mặt thủ tọa Giới Luật Viện lạnh run, phát lệnh. Khi thủ tọa Giới Luật Viện vừa dứt lời, một hồi chuông du dương vang lên trong Thần viện.
Nghe tiếng chuông đó, vẻ sợ hãi trong mắt lão già mặt rỗ càng thêm đậm đặc, thậm chí thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận