Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2094: Thiên Vũ chân nhân khuyến cáo

Chương 2094: Thiên Vũ chân nhân khuyên bảo Long Trần cùng Diệp Tri Thu tay trong tay rời đi, cùng Nam Cung Túy Nguyệt, Bắc Đường Như Sương và Diệp Linh San lên tiếng chào hỏi. Hắn muốn trở về bế quan, bất quá lúc Long Trần nói xong lời này, Nam Cung Túy Nguyệt và Bắc Đường Như Sương không hiểu vì sao lại có một vệt đỏ ửng trên mặt, ánh mắt cũng rất lạ. Long Trần lập tức hiểu ra, hai người đã hiểu lầm, tưởng Long Trần bế quan là chỉ chuyện sinh con đẻ cái. Long Trần muốn giải thích, nhưng sau đó lại cảm thấy, vấn đề này càng nói càng rối, dứt khoát không giải thích nữa.
"Đừng quá sức, đừng lỡ mất buổi quần anh hội ngày mai." Ngược lại, Bắc Đường Như Sương khá hào phóng, chớp mắt nói với Long Trần. Nhìn Bắc Đường Như Sương với vẻ mặt như cười mà không phải cười, nhìn dáng người quyến rũ của nàng, Long Trần nhất thời cảm thấy muốn bốc cháy, đây tuyệt đối là một yêu tinh muốn lấy mạng người.
Bắc Đường Như Sương, Nam Cung Túy Nguyệt và Diệp Linh San cùng nhau rời đi, Diệp Tri Thu trên mặt hiếm khi cũng mang theo một chút đỏ ửng, nhìn Long Trần nói: "Các nàng hiểu lầm rồi."
"Vậy chứng tỏ tư tưởng của các nàng dơ bẩn, không cần để ý." Long Trần cười nói.
Những người khác đã giải tán, rất nhiều người đều tìm được thứ mình thích, đều tự tìm nơi nghiên cứu. Long Trần chờ đến khi mọi người rời đi hết mới đi, hắn từ chối lời mời dạ tiệc của Đông Phương Ngọc Dương, hắn không thích tham gia náo nhiệt, dễ gặp chuyện. Hơn nữa Long Trần cũng đã nhìn ra, Đông Phương Ngọc Dương chẳng qua chỉ khách khí lấy lệ, không hề có ý mời thật tâm.
Có lẽ là do Long Trần quá mức bá đạo, không nể mặt hắn, mà kẻ thù lại quá nhiều. Nếu Long Trần đi, e rằng bữa dạ tiệc này, mọi người sẽ chẳng còn tâm trạng ăn uống gì.
Mà Long Trần cũng không thích đối diện với những người này, càng không muốn cùng những kẻ đáng ghét uống rượu với nhau rồi chịu tội chung. Không bằng kéo Diệp Tri Thu ra tâm sự.
Bất quá những loại yến tiệc thế này, Diệp Linh San chắc chắn sẽ tham gia, Nam Cung Túy Nguyệt và Bắc Đường Như Sương cũng phải đi, dù sao thân phận của các nàng ở đó, các nàng đại diện cho thế lực khắp nơi, không được tự do tự tại như Long Trần.
Dưới tán cây đa, bên cạnh Thanh Khê, tiếng nước chảy róc rách, bên trong một cái đình nhỏ tinh xảo, Diệp Tri Thu nhã nhặn ngồi ở đó. Còn Long Trần thì thích ý nằm trên đùi Diệp Tri Thu, dùng một chiếc lá cây che mắt, ngửi hương thơm cơ thể Diệp Tri Thu, Long Trần cảm thấy một loại an bình và an lành chưa từng có.
"Tri Thu, còn nhớ cảnh tượng lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Long Trần nhắm mắt, khóe miệng nở một nụ cười.
Diệp Tri Thu đưa tay ngọc vỗ nhẹ lên trán Long Trần, trong mắt ánh lên vẻ nhu tình, mở miệng nói:
"Đương nhiên nhớ, lúc đó chúng ta đều còn nhỏ, đều mơ ước bước vào giới tu hành, trở thành người được vạn chúng chú mục, vinh quang tổ tông, lưu danh muôn đời. Nhưng đã nhiều năm như vậy, tu vi của chúng ta càng ngày càng cao, ngược lại phiền não càng ngày càng nhiều, áp lực cũng càng lúc càng lớn."
Nói đến đây, Diệp Tri Thu không khỏi cảm khái, trước kia nàng cứ nghĩ, chỉ cần tu vi cao là sẽ không còn phiền não, có thể vô câu vô thúc tự do tự tại. Thế nhưng hiện tại, so với nàng của lúc mới bước vào tông môn, khác nhau một trời một vực, tu vi càng cao, lại càng cảm thấy bản thân mình không tự chủ được.
Long Trần nắm lấy bàn tay ngọc của Diệp Tri Thu, khẽ nói: "Áp lực lớn, đó là bởi vì chúng ta biết cái gì gọi là trách nhiệm. Chứng tỏ chúng ta trưởng thành rồi, chúng ta không còn là cái người chỉ có chính mình trong lòng, chỉ nghĩ làm sao tranh đấu, chạy theo người khác, làm cái thằng nhóc quậy phá nữa. Cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là hoàn mỹ, chuyện phiền toái vĩnh viễn không dứt, quen rồi sẽ tốt thôi."
Diệp Tri Thu nhìn Long Trần, hít sâu một hơi nói: "Long Trần, ngươi nói trưởng thành và chín chắn khác nhau ở chỗ nào?"
Long Trần cười: "Chẳng lẽ danh chấn thiên hạ Hàn Băng tiên tử lại không biết chuyện này sao?"
"Ta muốn biết câu trả lời trong lòng ngươi." Diệp Tri Thu lắc đầu nói.
"Theo ta nghĩ, trưởng thành chỉ là sự phát triển của thân thể, cao lớn hơn, rắn chắc hơn. Còn chín chắn, chuyện này không liên quan đến tuổi tác hay cơ thể, chủ yếu vẫn là do trải nghiệm. Trong cuộc sống đầy rẫy những rắc rối, giải quyết hết chuyện này lại có chuyện khác xuất hiện, trải qua nhiều rắc rối, tích lũy kinh nghiệm, người sẽ trở nên bình tĩnh, gặp phải chuyện phiền phức thì trước hết sẽ nghĩ cách giải quyết chứ không ôm oán hận và bối rối, sẽ trở nên bình tĩnh, không sợ hãi khi đối mặt với khó khăn, có lẽ đó cũng là chín chắn đi!" Long Trần nói.
"Vậy ngươi cảm thấy mình đã chín chắn chưa?" Diệp Tri Thu hỏi.
"Ta ư?" Long Trần cười khổ: "Cả đời này chắc ta không thể nào chín chắn nổi mất. Một người đến cả tính khí của mình cũng không khống chế được thì sao tính là chín chắn được chứ!"
Diệp Tri Thu gật đầu: "Sư phụ ta cũng nói như vậy, nói ngươi giống như một sự kết hợp mâu thuẫn, một mặt thì trí tuệ uyên thâm, một mặt thì vô cùng ngu xuẩn. Mỗi khi ngươi nổi giận, trí tuệ của ngươi dường như sẽ biến mất hoàn toàn, một khi ngươi đã nhận định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Sư phụ nói, một người có thể khống chế tính khí của mình còn khó hơn chinh phục cả một thế giới, cho nên, sư phụ bảo ta mang cho ngươi mấy lời."
"Ồ?" Long Trần hơi ngạc nhiên, Thiên Vũ chân nhân lại nhờ Diệp Tri Thu tiện thể nhắn cho hắn.
"Sư phụ nói, có những lúc làm người, làm việc cần coi trọng một số phương pháp, có lẽ đáng lẽ phải trở thành kẻ địch lại biến thành bạn. Từ xưa, cường giả chứng đạo, đều cần có người giúp đỡ, Đại Đế sở dĩ trở thành Đại Đế là bởi vì được lòng người, được nhiều người ủng hộ, thiên địa thần phục mới có thể thành Đế. Đại thời đại lần này sắp đến, khí vận sắp bùng nổ, nhưng mầm mống Đế lại không xuất hiện, e là sẽ có đại kiếp. Lúc này không nên nội chiến, nếu không nguyên khí đại thương, ngoại địch xâm lăng, Thiên Võ đại lục nguy rồi!" Diệp Tri Thu nhìn Long Trần nói.
Thiên Vũ chân nhân là cường giả tiền bối sống đã vô số năm, nhìn nhận vấn đề vô cùng thấu đáo, đã nhìn ra nguy cơ của Thiên Võ đại lục. Các thời đại tiến đến, thiên kiêu tranh phong, từ lúc bắt đầu đã có thể khoá chặt một số mầm mống Đế, và trên thực tế, năm vị Đại Đế trong lịch sử, đều đã lộ rõ tài năng ngay khi đại thời đại vừa mới mở ra. Còn trước khi tiến vào thời kỳ khí vận bùng nổ đã biểu hiện được phong thái Đại Đế, thống lĩnh quần hùng.
Trong lịch sử, đại thời đại tất cả có năm lần, tổng cộng xuất hiện năm vị Đại Đế, ba vị Hoàng giả, đây đều là nơi hội tụ khí vận. Còn tiểu thời đại, xuất hiện nhiều đến mấy trăm lần, tiểu thời đại khí vận không đủ, nên không cách nào sinh ra Đại Đế.
Những thiên kiêu như Côn Bằng Tử, Thạch Lăng Phong, Nam Cung Túy Nguyệt đều bởi vì không kịp tiểu thời đại, lại không bắt kịp đại thời đại, nên mới bị phong ấn chờ đại thời đại đến rồi mới bị đánh thức. Mà hiện tại thiên địa khí vận biến hóa, là một lần lớn nhất trong lịch sử, theo miêu tả trong một số văn hiến cổ xưa, quy mô khí vận bùng nổ lần này còn lớn gấp mấy lần so với lần trước. Thậm chí có những cường giả cho rằng, lần này có thể là lần bùng nổ khí vận cuối cùng của Thiên Võ đại lục, cũng là đại thời đại cuối cùng. Thiên Võ đại lục sẽ dốc toàn bộ nội tình ra, sau đó triệt để suy bại rồi đi đến diệt vong.
Cho nên hiện tại Thiên Võ đại lục đang ở một thời đại tốt nhất, cũng là thời đại tồi tệ nhất. Thiên Võ đại lục có thể tiếp tục được nữa hay không, phải xem có thể sinh ra vị Đại Đế mạnh nhất trong lịch sử hay không.
Mà đại thời đại đã đến lâu như vậy rồi, thời kỳ trăm hoa đua nở, thiên kiêu cũng nổi lên, mà lại không có ai xuất hiện có tiềm năng giống Đại Đế. Nếu cứ tiếp tục hỗn loạn thế này, Thiên Vũ chân nhân lo lắng đại thời đại hắc ám sẽ tiến đến, Thiên Võ đại lục vì nội chiến mà nguyên khí đại thương, căn bản không cách nào ngăn cản, từ đó đi đến suy tàn và diệt vong.
Long Trần chậm rãi ngồi dậy, dựa vào lan can, nhìn những con cá đang bơi lội trong suối, đang tranh nhau một miếng mồi. Một lúc sau mới nói: "Thực ra rất nhiều chuyện, cho dù ngươi hiểu đạo lý cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sư phụ ngươi muốn hòa bình thế giới, chẳng lẽ chúng ta thì không muốn sao? Nhưng có thật sự có thể được không? Không, điều đó là tuyệt đối không thể, hòa bình chân chính sẽ mãi không bao giờ xuất hiện. Tranh giành là bản năng sinh tồn, cá tranh giành với cá, thú tranh giành với thú, người tranh giành với người, cái thiện tranh giành với cái ác, ánh sáng tranh giành với bóng tối. Chỉ cần còn sống trong cái thế giới này, tranh giành vĩnh viễn không dừng lại, dù có Đại Đế xuất hiện cũng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn hiện tượng này. Đại Đế vừa mất đi, tranh giành vẫn tiếp tục. Bây giờ Đại Đế không xuất hiện, chỉ dựa vào miệng mà hô hào: ta thích hòa bình à? Không, việc này chỉ đổi lấy vô tận sự chê cười và giễu cợt. Cho nên, ý của sư phụ ngươi ta hiểu, nhưng ta thật sự không làm được, cho dù lần này ta cùng bọn họ tham gia dạ tiệc, bày tỏ thiện ý của ta, cũng vẫn chẳng có chút tác dụng nào. Kẻ muốn giết ta, sẽ không vì ta một lần cúi đầu mà buông tha cho ta, mà ta, vì tham gia một lần dạ tiệc, đã mất đi một lần cơ hội tăng tiến, rất có thể sẽ thua và bỏ mạng. Yêu thích hòa bình thì phải có thực lực như Đại Đế, gào thét lên mới có tác dụng. Cự long gào thét thì vạn cổ thần phục, nếu không có thực lực cự long thì chỉ nên im lặng. Xin lỗi, Tri Thu, những lời ta nói có phải khiến nàng cảm thấy khó chịu không?" Long Trần nhìn Diệp Tri Thu, có chút áy náy nói, hắn không đồng ý với quan điểm của Thiên Vũ chân nhân, cũng không có cách nào chấp nhận.
Diệp Tri Thu lắc đầu, đi đến bên cạnh Long Trần, kéo lấy cánh tay Long Trần, nhìn vào mắt hắn nói: "Ta chỉ là truyền đạt lại lời sư tôn, bây giờ truyền đạt xong nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành rồi. Đã lựa chọn ngươi, mặc kệ ngươi lên núi đao, xuống biển lửa, ta đều sẽ đi theo ngươi, đúng hay sai, phải hay không, đều không quan trọng nữa, điều quan trọng là, chỉ cần có ngươi là đủ rồi, ta có thể vì ngươi chết một lần thì cũng có thể vì ngươi chết lần thứ hai."
Nhìn đôi mắt trong veo của Diệp Tri Thu, sống mũi Long Trần cay cay, thiếu chút nữa thì cảm động đến phát khóc, hắn Long Trần có tài đức gì, lại có thể được một tiên tử như Diệp Tri Thu, vì hắn mà cam tâm chịu chết. Nhất là nghĩ đến việc lúc trước Diệp Tri Thu nằm trong ngực hắn, khí tức sự sống hoàn toàn biến mất, Long Trần càng cảm thấy đau lòng.
"Yên tâm đi, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, một sai lầm ta tuyệt đối không phạm lại lần thứ hai. Cho dù không thành tựu được Đại Đế, ta cũng có thể bảo vệ được các ngươi, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương các ngươi." Long Trần hai tay giữ lấy vai Diệp Tri Thu, trịnh trọng nói.
"Đi thôi, đi cùng ta lấy Minh Linh châu về, tính thời gian chắc cũng không sai lệch lắm."
Long Trần kéo Diệp Tri Thu, hướng thẳng tới phòng đấu giá ban đầu, vị đấu giá sư trung niên đã nói rằng sau khi xem xét kỹ sẽ đưa cho Long Trần, nhưng Long Trần nói, hắn muốn đích thân tới lấy, bởi vì Long Trần muốn lập tức đem những trâm hoa Minh Linh kia luyện hóa.
"Hửm?" Long Trần đột nhiên sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên, một tay ôm lấy Diệp Tri Thu, kinh ngạc kêu lớn: "Phát tài rồi, phát tài rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận