Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 3965: Công chúa giam lại

Những hộ vệ kia bị chấn đến máu tươi chảy lênh láng, giống như quả hồ lô lăn lóc dưới đất, chật vật bay ra, linh hồn suýt chút nữa bị tiếng nổ của Long Trần xé rách. Đại trận vỡ nát trong nháy mắt, trên phủ công chúa sáng lên một trận pháp lớn hơn, bao vây toàn bộ phủ công chúa.
"Ầm ầm..."
Đại trận kia nổ vang ầm ầm, một trận rung chuyển, lực trùng kích lớn khiến nó xuất hiện vết nứt như mạng nhện, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, đại trận thứ hai cũng ầm vang sụp đổ. Trong khoảnh khắc, những hộ vệ này đều hoảng sợ nhìn Long Trần. Lúc này Long Trần tay cầm trường thương, trên cán thương treo gã nam tử tóc đỏ. Lúc này, gã nam tử tóc đỏ đã bị Long Trần chấn đến chảy máu cả bảy khiếu, toàn thân rạn nứt, suýt chút nữa bị Long Trần chấn vỡ nát.
"Long Trần, ngươi làm gì?"
Đúng lúc này, giọng nói tức giận của Dư Thiên Tuyết truyền đến.
"Công chúa cứu ta, Long Trần này âm hiểm tàn bạo, ta chỉ là muốn tìm hắn luận bàn một chút, hắn lại muốn giết ta!" Nhìn thấy Dư Thiên Tuyết, gã nam tử tóc đỏ nhất thời không còn sợ hãi, chỉ vào Long Trần lớn tiếng kêu lên.
"Long Trần, mau thả hắn ra, có gì thì nói chuyện đàng hoàng." Dư Thiên Tuyết sắc mặt âm trầm nói, nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cũng đoán được sơ qua.
"Có gì nói chuyện đàng hoàng? Mấu chốt là có người chịu nghe mới được chứ?" Long Trần lắc đầu, nhìn về phía gã nam tử tóc đỏ nói: "Ta đã nói rồi, đừng nên trêu chọc người thành thật, người thành thật không có nghĩa là không còn cách nào khác. Khi người thành thật tức giận, thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ ngươi cũng không có cơ hội. Đừng nói là công chúa Thiên Tuyết, dù là Chu Tước hoàng đế đích thân tới, cũng không giữ được mạng của ngươi, yên tâm đi đi!"
"Long Trần..." Dư Thiên Tuyết kinh hãi.
"Không..." Gã nam tử tóc đỏ hoảng sợ kêu lớn.
"Phốc!"
Trường thương của Long Trần nhoáng lên một cái, gã nam tử tóc đỏ ầm vang sụp đổ, sương máu tung tóe đầy trời, một kích này không chỉ hủy diệt nhục thể của hắn, mà còn tiêu diệt luôn cả nguyên thần của hắn. Mười tên thị vệ kia hoảng sợ nhìn Long Trần, dường như nhìn thấy một con Ác Ma khát máu.
Lúc này, Long Trần sắc mặt bình tĩnh, không hề có chút cảm xúc nào dao động, cứ như thể mình chẳng làm gì, vẻ bình tĩnh đó khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh.
"Ta không có thời gian cùng các ngươi chơi trò chơi nhàm chán này, đừng chậm trễ thời gian quý giá của ta, cũng đừng cố ý chọc giận ta, trừ phi các ngươi đã chuẩn bị xong cho cái chết." Long Trần đảo mắt nhìn đám thị vệ kia, lạnh lùng nói.
Long Trần đã sớm nhìn ra, bọn thị vệ này tuy tu vi cao, thiên phú tốt, thực lực rất mạnh, nhưng thực lực sát thương thực tế lại chẳng đáng nhắc tới. Nói trắng ra là, bọn họ chỉ có một thân thực lực mạnh mẽ, nhưng lại chưa từng trải qua chiến trường chân chính, không có trải qua sinh tử, máu và lửa tôi luyện, gặp phải cường giả thực sự, căn bản không phát huy được thực lực thật sự, sẽ bị tiêu diệt. Đừng nói đâu xa, cho dù là một Long Huyết chiến sĩ bất kỳ nào trong 3000 thế giới, có lẽ thực lực bề ngoài của họ kém hơn bọn này, nhưng nếu một đối một, chắc chắn đám người này sẽ chết dưới tay Long Huyết chiến sĩ, không có gì phải lo lắng.
"Một đám hoa lớn được trồng trong nhà kính, tự sướng trong sự tâng bốc lẫn nhau, tự tin mù quáng, tự cao tự đại, ta gặp loại người như các ngươi nhiều rồi. Ta và các ngươi căn bản không phải người của cùng một thế giới, những thủ đoạn các ngươi dùng, ta đã không thèm chơi từ khi còn bé, không muốn chết thì cách xa ta ra một chút." Long Trần lạnh lùng nói.
Long Trần không muốn giết người, nhưng nếu không giết người, căn bản không trấn áp nổi đám ngu ngốc này, đến lúc đó các loại khiêu chiến, các loại gây sự, sẽ khiến Long Trần vô cùng phiền phức. Nếu như vậy, căn bản không có cách nào an tâm tu hành, càng không có cách nào chuyên tâm thôi diễn Thất Tinh Chiến Thân. Thời gian của hắn rất quý giá, nếu để đám người này trì hoãn thì đến lúc cường địch đến, hắn và những người bên cạnh đều sẽ chỉ có con đường chết, thậm chí chết còn thảm hơn bất kỳ ai.
Đám người bị Long Trần dọa cho ngây người, còn Dư Thiên Tuyết thì tức đến xanh mét mặt mày. Dư Thiên Tuyết vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên hư không rung động, mười cường giả Thần Tôn cảnh mặc hoa phục, lưng đeo bảo kiếm xuất hiện. Điều khiến Long Trần trong lòng rùng mình là mười mấy cường giả này đều là Song Cực Chí Tôn, nội tình của Chu Tước đế quốc thật sự đáng kinh ngạc.
"Công chúa điện hạ, sao người lại phạm phải sai lầm cấp thấp này? Đi thôi!" Một người cầm đầu, nhíu mày nói.
Sắc mặt Dư Thiên Tuyết âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Trần: "Ngươi cứ chờ đó cho ta, trở về rồi ta sẽ xử lý ngươi, còn cả các ngươi nữa."
Dư Thiên Tuyết nói xong với Long Trần, ngón tay chỉ về phía những hộ vệ khác, từng người trong đám hộ vệ mặt mày khó coi, không dám nhìn Dư Thiên Tuyết. Dư Thiên Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, cứ vậy đi theo mười tên hộ vệ rời đi, Long Trần sững sờ, đây là tình huống gì? Dư Thiên Tuyết sao lại bị mang đi?
"Nàng vì sao bị mang đi?" Long Trần hỏi.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng.
"Câm hết à? Nếu muốn làm người câm, ta có thể giúp các ngươi." Long Trần lạnh lùng nói.
Mọi người khẽ run rẩy, một người run rẩy đáp: "Bẩm đại nhân, theo quy tắc của đế quốc, bất kỳ ai ở phủ đệ đều không được gây ra động tĩnh, làm ảnh hưởng đến người khác. Vừa nãy đại nhân xuất thủ, đại trận của phủ không hoàn toàn mở ra, tiếng động quá lớn, gây ra rối loạn, làm kinh động đến tuần vệ trong hoàng cung. Cho nên, công chúa đại nhân bị mang đi, e là... phải bị cấm đoán ba ngày."
"Cấm đoán ba ngày?"
Long Trần ngẩn người, chỉ vì tiếng động lớn một chút mà bị bắt nhốt ba ngày, công chúa đế quốc vậy mà lại không có uy nghiêm như vậy sao?
"Giống như dựa theo chế độ hỏi trách nhiệm của đế quốc, luôn hỏi tội người quản lý trước, thuộc hạ phạm tội, cấp trên cũng phải bị phạt. Những người khác trong đế quốc có lẽ còn đỡ hơn chút, nhưng rất nhiều luật pháp của đế quốc đối với hoàng tử hoàng nữ cực kỳ hà khắc, cao hơn rất nhiều so với dân thường." Người kia trả lời.
"Thảo nào lúc Dư Thiên Tuyết trước khi đi, một bộ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết ta." Long Trần nằm mơ cũng không ngờ, mình ra tay giết người, lại khiến Dư Thiên Tuyết bị nhốt vào phòng tối, đúng là có chút khôi hài. Không biết nếu mình làm cho nàng bị nhốt thêm vài lần nữa thì nàng có lẽ sẽ đuổi mình ra khỏi đây mất? Long Trần trong lòng chợt nảy sinh một suy nghĩ tà ác.
Đúng lúc này, lại có một số cường giả đến, khí tức của đám cường giả này mạnh hơn so với đám thị vệ trước đó không ít. Mà trong đó còn có không ít gương mặt quen, đều là những người thường đi theo Dư Thiên Tuyết, có lẽ là tâm phúc của nàng. Lúc này đám cường giả này mặt mày khó coi, lạnh lùng nhìn Long Trần, không nói một lời, chủ nhân của bọn họ bị đưa đi rồi, lập tức khiến cho đám người này như rắn mất đầu.
Cứ như vậy, Long Trần ở lại phủ công chúa Thiên Tuyết ba ngày, quả nhiên ba ngày sau, Dư Thiên Tuyết trở về, sắc mặt nàng âm trầm đến dọa người, bộ dáng như muốn ăn thịt người. Long Trần lại đang ở trong phòng, hưởng thụ bữa sáng phong phú, ăn ngon lành, Dư Thiên Tuyết cùng toàn bộ thị vệ đến, hắn cũng xem như không thấy gì, cứ thế ăn tiếp.
"Long Trần, ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích không?" Đợi hồi lâu, Dư Thiên Tuyết rốt cục nhịn không được lên tiếng, trong giọng nói mang theo phẫn nộ, ánh mắt hung ác, hận không thể cắn Long Trần một miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận