Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 3955: Dùng sức mạnh

"Phì phì" Mẫu thân Dư Thanh Tuyền cùng một vị phu nhân khác đồng thời bật cười, nhưng lập tức phát hiện đây không phải nơi để cười, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn Long Trần và Dư Khiếu Vân.
Dư Khiếu Vân giận đến mặt mày đen lại, cả đời hắn đã gặp đủ loại người, nhưng có kẻ dám chỉ thẳng vào mũi mắng hắn, thì đây là lần đầu tiên.
Các cường giả Hoàng gia khác liếc nhìn Dư Khiếu Vân, rồi lại nhìn Long Trần, ai nấy đều không dám lên tiếng, bất quá bọn họ không thể không thừa nhận, Dư Khiếu Vân tuy không xấu, nhưng thực sự không có chút gì gọi là anh tuấn, lời Long Trần nói không sai, chỉ là bọn họ không dám nói thật thôi.
"Mẹ nhà ngươi nói xạo!" Dư Khiếu Vân cũng không nhịn được nữa, chỉ vào mũi Long Trần nổi giận mắng.
"Bệ hạ, chú ý thể diện!"
Lúc này một lão giả không nhịn được quát lớn, đó là một lão già mặt mũi nhăn nheo, mắt gần như không nhìn thấy gì, là một nhân vật sống hóa thạch cấp bậc, cũng là người có bối phận già nhất trong hoàng thất Chu Tước đế quốc.
Cho dù là hoàng đế, cũng phải kính nể lão ba phần, mà lão ở đây, có quyền lên tiếng cực lớn, nếu lão cho rằng hoàng đế đối xử với con cái không công bằng, có quyền phủ quyết cách làm của hoàng đế, mở hội nghị hoàng thất, bỏ phiếu biểu quyết.
Cho nên lão vừa mở miệng, Dư Khiếu Vân lúc này mới hít sâu một hơi, cố áp lửa giận xuống.
Tròng mắt Long Trần đảo liên tục, thấy lão già kia ngay cả hoàng đế cũng dám quát, xem ra Chu Tước đế quốc coi trọng bối phận ghê gớm.
"Đại ca Hạ Cô Hồng nói không sai, nếu không có cách nào hay thì cứ dùng sức mạnh đi." Long Trần thầm nghĩ trong lòng.
Trước khi đi, Hạ Cô Hồng đã từng dặn hắn, người như Dư Khiếu Vân tính tình rất xấu, ngươi thật thà thì hắn không thích, ngươi không thật thà thì hắn vẫn không thích, nếu không thể cúi đầu làm hắn vui thì thà cứ cứng rắn mà làm.
Nhưng có một điều, không nên đắc tội hai vị hoàng hậu, chỉ cần làm thân được hai vị hoàng hậu thì mọi chuyện không là vấn đề.
Cho nên đến đây, Long Trần cứ mãi xoắn xuýt, có nên ôn hòa với Dư Khiếu Vân mà ở chung, nhưng tính mình lại chẳng được như thế, liệu có thể thật sự nhẫn nhịn?
Mặt khác, nếu cứ nhẫn nhịn quá mức, liệu có sinh ra nhiều cảm xúc tiêu cực không, mà cảm xúc tiêu cực quá nhiều, thì lại sinh ra hắc ám lực lượng, như vậy có thể đánh thức tâm ma hay không?
Nhưng khi Ngụy công công xuất hiện một khắc, Long Trần đã quyết định trực tiếp dùng sức mạnh, nếu không cứ nhường nhịn khắp nơi, chẳng phải sẽ bị Ngụy công công khinh khi đến chết?
"Một chút quy củ, lễ pháp cũng không hiểu, còn ngang nhiên đánh nhau ngoài đường, phẩm hạnh như ngươi thì có tư cách gì chạm vào con gái của trẫm?" Dư Khiếu Vân lạnh lùng quát.
"Quy củ lễ pháp có ích gì? Ở trong Thiên Hỏa thế giới, khi nó muốn nuốt ngươi, sao không giảng quy củ với Viêm Hư nhi tử? Giảng lễ pháp?
Vì sao ta lại đánh nhau với tên Ngụy công công kia? Còn không phải hắn nhục nhã ta trước? Ta không đánh chết hắn đã là nể mặt Thanh Tuyền, bằng không thì có mười cái mạng cũng không đủ xài." Long Trần hừ lạnh nói.
"Ngươi... ngươi đây là ỷ ân báo oán, không phải hành vi quân tử." Dư Khiếu Vân tức giận nói.
Long Trần chỉ ra, trong Thiên Hỏa thế giới, Viêm Hư nhi tử Viêm Hồng muốn nuốt Dư Thanh Tuyền, muốn chiếm đoạt Thiên Hồng Thải Diễm của nàng, chính hắn đã cứu Dư Thanh Tuyền, chuyện này ai cũng biết.
Như vậy, Long Trần cũng là ân nhân cứu mạng của Dư Thanh Tuyền, Long Trần vừa nêu ra chuyện này, cục diện đã có chút thay đổi.
"Báo oán cái rắm, ta và Thanh Tuyền là thật lòng yêu nhau, vì nàng, ta mạng sống cũng không cần, ta đáng để báo oán à?" Long Trần hừ lạnh nói.
"Ngươi đồ chó má, cho lão tử ăn nói cho sạch sẽ một chút..." Dư Khiếu Vân cuối cùng không nhịn được mà hét lên giận dữ.
"Bệ hạ, chú ý thái độ, chú ý thể diện, lời lẽ thô tục, há lại là phong thái của bậc quân vương một nước?" Lão già kia quá mức già nua lạnh lùng nhắc nhở.
"Nhưng rõ ràng là hắn ăn nói thô tục trước mà, ngài sao lại không quản hắn?" Dư Khiếu Vân tức đến mặt mày đen lại, nói với lão già kia.
"Hắn chỉ là một đứa bé, ở Chu Tước đế quốc không công danh, không tước vị, thuộc hạng bình dân thấp kém nhất.
Còn ngươi là quân vương một nước, lại đi la hét với một dân thường ở đại điện, ăn nói thô tục? Còn ra thể thống gì nữa?" Lão già kia nói.
Dư Khiếu Vân tức đến toàn thân phát run, ngón tay chỉ vào Long Trần: "Được, tiểu tử, coi như ngươi lợi hại!"
Long Trần thấy vậy, ban đầu ngớ người ra, ngay sau đó mới nhận thấy có vẻ không đúng, nơi này có vẻ không phải chỉ mỗi hoàng đế có tiếng nói, mà giống như đang cùng nhau bàn bạc mới đúng.
Mắt Long Trần đảo tròn, thu hồi thái độ cuồng vọng trước đó, mở miệng nói: "Bệ hạ, Long Trần ta tuy cuồng vọng, nhưng cũng tùy đối tượng, Thanh Tuyền là người ta yêu, đối với ta mà nói, nàng còn quan trọng hơn cả mạng sống, Long Trần ta tuy hai bàn tay trắng, nhưng lại mang theo một trái tim chân thành mà đến.
Ta không mang sính lễ, là bởi vì, bất kỳ sính lễ nào cũng không thể sánh bằng Thanh Tuyền, sính lễ, là một sự sỉ nhục đối với công chúa Thanh Tuyền, cho nên ta mang theo mạng sống của ta đến."
Những lời này của Long Trần, dù không được nghe vào tai, nhưng cũng không thể bắt bẻ được, Long Trần quả thực không có kinh nghiệm, không biết nên chuẩn bị sính lễ gì, mặt khác, nếu như mang sính lễ đến mà bị người ta trực tiếp cự tuyệt thì chẳng phải sẽ quá lúng túng sao.
Nghe Long Trần nói như vậy, mẫu thân của Dư Thanh Tuyền và vị phu nhân khác khẽ gật đầu, người này tuy cuồng vọng, nhưng cũng hiểu rõ lễ nghĩa.
Nhưng Dư Khiếu Vân vẫn đang bốc hỏa, những lời mềm mỏng của Long Trần, trong tai hắn lại hiểu thành ý khác, không khỏi nổi giận nói:
"Ý của ngươi là, nếu trẫm không đồng ý, ngươi sẽ liều mạng với ta? Thật là chuyện buồn cười, trẫm sẽ sợ sự uy hiếp của ngươi sao?"
Long Trần thiếu chút nữa nghẹn thở, chẳng lẽ khả năng biểu đạt ngôn ngữ của ta đã xuống cấp rồi à? Mà hắn lại có thể hiểu thành như vậy.
"Bệ hạ, ý Long Trần là, nguyện ý vì Thanh Tuyền xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ, cũng coi như là một tấm lòng thành." Vị phu nhân xinh đẹp kia cười nói.
Thấy vị phu nhân xinh đẹp kia giúp mình nói chuyện, Long Trần nhất thời dâng lên lòng cảm kích, chợt Long Trần lập tức hiểu ra, chỉ sợ Thanh Tuyền đã thông khí với mẫu thân của mình, nếu không, vị phu nhân xinh đẹp kia sao lại giúp mình nói chuyện chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Long Trần nhất thời vững dạ, có hai vị hoàng hậu ủng hộ, mọi việc sẽ dễ làm thôi.
"Tấm lòng thành? Hừ, hôn nhân đại sự, cha mẹ chi mệnh, mai mối chi ngôn, mọi thứ đều phải có phép tắc, làm ẩu làm tả, sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ, thì thành tâm cái gì?" Dư Khiếu Vân vốn không thích Long Trần, lạnh lùng lên tiếng.
"Đúng rồi, hài tử, phụ mẫu của con sao không đến?" Vị phu nhân xinh đẹp kia hỏi Long Trần.
Nhắc đến phụ mẫu, sắc mặt Long Trần không khỏi ảm đạm đi, hắn lập tức nghĩ đến phụ mẫu ở xa xôi phàm giới, cũng không biết họ sống thế nào rồi.
Đồng thời cũng nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, từ khi sinh ra, đã chưa từng gặp mặt, giờ ngay cả họ ở đâu cũng không hay biết, vị phu nhân kia vừa hỏi, Long Trần môi mấp máy vài cái, nhưng lại không biết nên nói sao.
Mẫu thân Dư Thanh Tuyền và phu nhân kia thấy sắc mặt Long Trần khác thường, trong mắt mang theo một vẻ uể oải, nhưng lại không nói lời nào, hai người liếc nhau, cảm giác có gì đó không đúng, lẽ nào đứa trẻ này là cô nhi?
Mẫu thân Dư Thanh Tuyền ngắt lời: "Long Trần, muốn cưới Thanh Tuyền, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, con nên chuẩn bị tâm lý cho tốt đi."
"Hoàng hậu nương nương, ngươi..." Dư Khiếu Vân nhìn mẫu thân Dư Thanh Tuyền, trên mặt hiện ra một tia không vui.
Lời mẫu thân của Dư Thanh Tuyền chẳng khác nào công khai nói cho Long Trần, các nàng sẽ không từ chối Long Trần, nhưng sẽ có rất nhiều thử thách.
"Tiểu tử, con thật sự muốn cưới công chúa à?" Lúc này, vị lão giả liên tục răn dạy hoàng đế, mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận