Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2711: Lần nữa cải tiến

"Long Trần, ngươi không phải bảo chúng ta ra ngoài luyện đan sao? Sao lại dẫn bọn ta đi câu cá? Nếu chuyện này để minh chủ đại nhân biết được, không biết người sẽ mắng ngươi ra sao." Mộng Kỳ cười khúc khích nói.
Long Trần dẫn theo Mộng Kỳ, Sở Dao, Đường Uyển Nhi, Đông Minh Ngọc, Nguyệt Tiểu Thiến đi ra ngoài, lại tìm một cái hồ nước phong cảnh hữu tình, lấy đồ câu cá ra, còn mang theo trái cây, nhàn nhã ngồi câu cá. Mộng Kỳ và những người khác vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, không hiểu Long Trần đang nghĩ gì trong đầu.
Mọi người ngồi trên một tảng đá lớn, Long Trần thoải mái gối đầu lên đùi Mộng Kỳ, nhắm mắt lim dim, há miệng đón lấy quả nho đã bóc vỏ mà Mộng Kỳ đưa tới, còn không quên hôn lên tay ngọc của Mộng Kỳ một cái, khiến Mộng Kỳ vừa thẹn vừa giận, nhẹ nhàng cho Long Trần một cái cốc đầu, giận dỗi: "Cả ngày không nghiêm túc."
"Cũng vì quá nghiêm chỉnh nên mệt mỏi, cần phải thư giãn một chút, thả lỏng một chút, lâu rồi không cùng các kiều thê ra ngoài phơi nắng... Khụ khụ, đi chơi đùa." Long Trần vốn định nói phơi nắng, nhưng bây giờ màn đêm đã che phủ bầu trời, cả thế giới tối om, đâu có mặt trời mà phơi. Ngay cả cá trong nước cũng bắt đầu không ăn, thú rừng trên núi cũng trốn trong hang không dám ra, cũng may câu cá không nhất định vì cá, chỉ cần nhìn bóng dáng cá thôi, cả người sẽ an tĩnh lại, đó là một loại cảm giác khó tả.
Long Trần có một loại cảm giác uể oải về cả thể xác lẫn tinh thần, chuyện này từ khi hắn xuất đạo đến giờ rất ít xảy ra, đó là một loại cảm giác bất lực. Trước mắt có quá nhiều việc, rối như tơ vò chờ hắn giải quyết, còn có quá nhiều việc hắn phải làm, có vô số trách nhiệm cần gánh vác, hắn cảm thấy mình sắp bị đè bẹp.
"Long Trần, khổ cho ngươi." Mộng Kỳ vuốt ve gương mặt Long Trần bằng bàn tay ngọc, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ xót xa.
Sở Dao, Đường Uyển Nhi và mấy người cũng rưng rưng nước mắt, Long Trần trên vai gánh vác sự kỳ vọng của Ngũ Đế, là tương lai của hàng tỉ sinh linh trên đại lục Thiên Võ, áp lực như vậy, các nàng không dám tưởng tượng, nếu trọng trách này đặt lên vai mình sẽ như thế nào.
"Hắc hắc, vẫn ổn, chỉ cần có các ngươi bên cạnh ta, lòng ta sẽ đặc biệt an tâm. Ta, Long Trần không tin cái gì Thần Minh, các ngươi mới là tín ngưỡng của ta, chỉ cần có các ngươi, ta sẽ có vô tận sức mạnh. Chẳng qua là, đừng lo lắng, ta hiện tại chỉ cần một chút thời gian để thở dốc thôi, để ta nghỉ ngơi chút đã, ta Long Trần cuối cùng sẽ quân lâm thiên hạ. Chờ thiên địa đại kiếp qua đi, chúng ta kết hôn nhé? Ta muốn cho các nàng một hôn lễ long trọng nhất, để cả thế giới chúc phúc cho chúng ta." Long Trần bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn Mộng Kỳ và những người khác nói.
Tuy rằng trong lòng chúng nữ đã sớm có Long Trần, nhưng khi nói đến chuyện này, mặt Mộng Kỳ vẫn đỏ lên, có chút không dám nhìn Long Trần.
"Ngươi là đại ca, ngươi quyết định thay các nàng đi." Long Trần kéo tay Mộng Kỳ cười nói.
Trong số những cô gái, tất cả đều gọi Mộng Kỳ là tỷ tỷ, ở đại lục Thiên Võ, việc tôn ti trật tự được coi trọng, bởi vì Mộng Kỳ là vị hôn thê do Long Trần chỉ định, cho nên mọi người đều gọi cô là tỷ tỷ, ý là tôn trọng cô như người lớn. Ở thế giới phàm tục, đàn ông có thể năm thê bảy thiếp, cái gọi là tam thê tứ thiếp chỉ là một chính thê, hai bình thê, bốn thị thiếp. Chính thê, còn được gọi là vợ cả, vợ đích tôn, bình thê cũng gọi là thứ thê, thiếp thất thì không cần nói, địa vị rất thấp. Tuy giới tu hành không coi trọng mấy chuyện đó như thế tục, nhưng trật tự trưởng ấu vẫn được xem trọng, Mộng Kỳ là người hiền lành độ lượng, thông minh cơ trí, có phong cách cao quý, các tỷ muội đều nguyện ý tôn cô làm trưởng. Long Trần lúc này gọi Mộng Kỳ là đại ca, có ý trêu chọc, khiến Mộng Kỳ bối rối, vừa thẹn vừa giận, nếu như cô mở miệng, chẳng khác nào thừa nhận mình là chính thê, chuyện như vậy sao có thể nói bừa được?
"Đừng có quậy nữa." Mộng Kỳ mặt đỏ bừng, oán trách nói.
"Ta nói thật lòng đó." Long Trần nghiêm mặt nói.
Mộng Kỳ nghiêm giọng nói: "Vậy ta hỏi ngươi, Lãnh Nguyệt Nhan và Minh Thương Nguyệt hai vị tỷ tỷ thì sao? Lại còn chuyện hôn nhân cần phải có sự chấp thuận của cha mẹ, lời mối lái nữa, ngươi... Cha ta và mẹ đều không thấy, làm sao chúng ta có thể kết hôn?" Mộng Kỳ vốn định nói cha ngươi mẹ ngươi, nhưng nói như vậy có chút không ổn, nhưng khi nói cha ta mẹ ta lại thấy còn chưa bái đường thành thân, nên cô đổi giọng, mặt thoáng đỏ lên.
Nghe Mộng Kỳ nói, Long Trần lập tức ỉu xìu, đúng vậy, Lãnh Nguyệt Nhan và Minh Thương Nguyệt còn ở Minh giới, mà cả hai người bọn họ... đều đã là người phụ nữ của hắn, không thể nào kết hôn mà không có hai người được. Hơn nữa, Mộng Kỳ nói đúng, nếu không biết cha mẹ ruột thì còn có thể bỏ qua, bây giờ biết cha mẹ ruột vẫn còn khỏe mạnh, kết hôn mà không có cha mẹ ở đó là bất hiếu quá lớn. Long Trần có chút bất đắc dĩ nói: "Ta..."
"Ta biết ngươi muốn cho chúng ta một danh phận, nhưng thật ra chúng ta không quan tâm, chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau là tốt rồi." Mộng Kỳ nhẹ nhàng khuyên nhủ, Sở Dao, Đường Uyển Nhi, Nguyệt Tiểu Thiến, Đông Minh Ngọc cũng gật đầu đồng tình.
Long Trần cảm động đến muốn khóc, các nàng đối với hắn... quá tốt, mỗi một người đều là người tốt như tiên nữ, mình có tài đức gì mà được các nàng để mắt đến, trong lúc nhất thời cảm động đến không nói nên lời.
"Long Trần ca ca, có chuyện gì cứ nói ra, cho dù chúng ta không giúp được gì, nhưng nghe ngươi giãi bày cũng là một cách chia sẻ, để chúng ta vì ngươi làm chút gì đó." Đông Minh Ngọc kéo tay Long Trần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đau lòng. Ngoại trừ Mộng Kỳ, các nàng căn bản không biết, Long Trần từ nhỏ đã bị cướp mất linh huyết, linh căn, linh cốt, càng không biết, thân thế của hắn so ở Thiên Vũ đế quốc còn thê thảm hơn nhiều. Rất nhiều chuyện, Long Trần đều giữ trong lòng, có khổ tự mình gánh, bị thương, bên ngoài vẫn cười nói vui vẻ, chỉ khi ở một mình mới lẳng lặng liếm vết thương trong bóng tối. Nghĩ đến đây, các nàng cảm thấy đau đớn như tim bị dao đâm, các nàng đều bị vẻ ngoài không đứng đắn, phóng khoáng, không bị gò bó của Long Trần đánh lừa, bên dưới lớp mặt nạ kia là một trái tim thủng trăm ngàn lỗ, một trái tim yếu ớt đến mức không chịu đựng nổi.
"Đúng đó, chúng ta đều là... vợ tương lai của ngươi, có gì không thể nói với chúng ta?" Sở Dao cũng lên tiếng.
Long Trần gật đầu nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là trong lòng ta hơi rối, có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ, cho nên mới muốn các ngươi ở bên cạnh ta một chút, có các ngươi bên cạnh ta sẽ cảm thấy bình an và vui vẻ, xua tan mọi phiền não, thư giãn đầu óc."
"Ngươi ngược lại biết nói chuyện, khen chúng ta một phen rồi lại không chịu nói gì." Đường Uyển Nhi có chút bất mãn nói.
"Được rồi, hiện tại ta cần giải quyết một vài việc, việc thứ nhất là luyện đan, không chỉ luyện Dung Thiên Đan, mà còn mấy loại đan dược vô cùng quan trọng, sẽ tốn rất nhiều thời gian. Thứ hai, ta phải tìm cách lấy lại Đông Hoang Chung, nhưng mảnh vỡ Đông Hoang Chung trong tay ta lại không có bất cứ cảm ứng nào, Đông Hoang Chung không trở về thì trong cuộc đại chiến lần này chúng ta sẽ cực kỳ khó khăn. Thứ ba, năm vị Đại Đế đã truyền hết tất cả những gì họ có cho ta, sau khi kiểm chứng những thần thuật mà họ tự tạo, ta phát hiện Cửu Tinh Bá Thể Quyết của ta, có lẽ đã luyện sai. Có thể là, ta cần phải thay đổi con đường tu luyện, cải tiến Cửu Tinh Bá Thể Quyết thêm lần nữa." Mặt Long Trần trở nên nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận