Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 1843: Sinh linh thần bí

Chương 1843: Sinh linh thần bí Hóa ra Long Trần để Mộng Kỳ phụ giúp là để nàng phụ trách ghi chép tình huống bên trong. Long Trần tự nhận linh hồn chi lực mạnh mẽ, nhưng kỹ xảo không đủ, không thể làm đến mức phân tâm cùng lúc hai việc nên mới nhờ Mộng Kỳ giúp đỡ.
Linh hồn chi lực của Mộng Kỳ bám vào tinh huyết, được Long Trần bảo hộ, nhiệm vụ của nàng là quan sát tình hình bên trong quả trứng lớn.
Khi Mộng Kỳ chạm ngón tay vào mi tâm Long Trần, một hình ảnh hiện ra trong đầu hắn.
Đó là một thế giới Hỗn Độn, giống như nằm trong một quả trứng thật sự, còn phân ra lòng trắng và lòng đỏ. Ở khu vực lòng đỏ có một thân ảnh khổng lồ đang hiện lên.
Xung quanh trứng lớn có chín lối vào, những đạo huyết văn tạo thành thần liên dung nhập vào khu vực lòng đỏ.
Long Trần thậm chí còn thấy được những thần liên đó có huyết dịch lưu động, chảy vào khu vực lòng đỏ.
Một trong chín lối vào kết nối với huyết trì, tám lối còn lại có vẻ như tương ứng với tám hướng xiềng xích.
Từ chín lối vào, năng lượng khủng bố vô tận chậm rãi rót vào khu vực trung tâm. Ở đó có một con non dài hơn ngàn trượng.
Trông nó như một bào thai, giống một con chó nhỏ chưa mọc lông, thân thể hơi trong suốt, thậm chí còn thấy được trái tim to lớn đang đập.
Lúc này Long Trần mới hiểu tại sao hắn lại cảm thấy áp lực nặng như núi đè ép giọt tinh huyết, thực chất là đến từ nhịp tim của nó. Âm thanh đó quả thực như sấm sét gào thét, chấn động càn khôn.
Quanh con quái vật nhỏ có vô số xiềng xích trong suốt đang truyền năng lượng vào cơ thể nó. Dù chỉ là một con non chưa hoàn toàn thành hình, uy áp trên người nó lại khiến Long Trần dựng tóc gáy.
"Rốt cuộc đây là dạng tồn tại gì? Chỉ là một bào thai mà thôi mà áp lực nó mang lại cho ta còn lớn hơn cả bốn vị Thái Thượng trưởng lão?" Long Trần kinh hãi trong lòng.
Mộng Kỳ rút tay về, hình ảnh trong đầu Long Trần biến mất. Hai người nhìn nhau, đều thấy kinh hãi trong mắt đối phương. Sự tồn tại trong trứng lớn thần bí này thực sự quá đáng sợ.
"Chúng ta còn muốn tiếp tục sao?" Mộng Kỳ run giọng hỏi. Quả trứng lớn này có lẽ liên quan đến bí mật kinh thiên, hai người e rằng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy nhân quả kinh khủng.
"Phải, bào thai đó thần trí chưa hình thành, vẫn còn đang mơ hồ. Nếu Tiểu Tuyết phóng thích linh hồn thì hẳn sẽ dễ dàng đoạt xác," Long Trần trầm giọng nói, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
"Chỉ là, lần này chúng ta phải đưa tinh hạch của Tiểu Tuyết vào. Ta cần tiêu hao nhiều tinh huyết và linh hồn chi lực hơn, lại tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì. Chúng ta đều nghỉ ngơi một chút để khôi phục tinh thần đến trạng thái đỉnh phong."
Lần này không giống như thăm dò vừa nãy, Long Trần và Mộng Kỳ không được phép mắc bất cứ sai lầm nào. Nếu không, tinh hạch của Tiểu Tuyết sẽ tan vỡ, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
Sau ba canh giờ, Long Trần và Mộng Kỳ chậm rãi đứng dậy. Long Trần hai tay kết ấn, mi tâm tuôn ra những dòng tinh huyết, nhanh chóng tụ lại thành một khối lớn cỡ nắm tay.
Tinh huyết của Long Trần đỏ thẫm cả một vùng. Một lần ép ra nhiều tinh huyết ở mi tâm như vậy, sắc mặt Long Trần bắt đầu tái nhợt đi. Trong đôi mắt đẹp của Mộng Kỳ thoáng hiện lên một tia đau lòng nhưng không hề nói gì. Tay ngọc nàng mở ra, một tinh hạch nhỏ màu đỏ xuất hiện trước mặt Long Trần.
Đó là tinh hạch của Tiểu Tuyết, được đặt trong Vạn Linh Đồ để ôn dưỡng. Lúc này tinh hạch đã co lại rất nhiều, nhưng vẫn mang theo hơi thở linh hồn mạnh mẽ.
"Tiểu Tuyết, lần này chúng ta sẽ đánh một ván cược lớn. Nếu thành công, về sau chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa rời nhau." Long Trần nhẹ nhàng hôn viên tinh hạch nhỏ này, dịu dàng nói.
"Ông"
Tinh hạch hơi phát sáng, như đang đáp lại Long Trần. Long Trần biết ý chí và ký ức của Tiểu Tuyết đều bị khóa chặt trong tinh hạch, nó có thể cảm nhận được tình cảm của Long Trần.
Trước kia, Đông Hoang Chung đã phong ấn linh hồn Tiểu Tuyết vào tinh hạch, linh hồn của Tiểu Tuyết đang ở trạng thái ngủ say kỳ dị. Một khi giải phóng tinh hạch, linh hồn của nó sẽ đoạt xác.
"Tiểu Tuyết, chúng ta lại phải kề vai chiến đấu."
Long Trần nói xong, liền quyết tâm dùng tinh huyết bao bọc tinh hạch đó, hai tay kết ấn, đồng thời gọi nguyên thần ở mi tâm ra, từ từ đưa tinh huyết vào huyết trì.
Lúc này, Mộng Kỳ toàn thân căng thẳng, tay ngọc đặt chặt lên lưng Long Trần, linh hồn chi lực bùng nổ, phụ trợ Long Trần cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ gian nan này.
Không biết có phải vì đã có kinh nghiệm trước đó hay không, huyết trì không hề bài xích tinh huyết của Long Trần, mà trực tiếp hút vào thông đạo, đi thẳng vào trứng lớn.
Khi tiến vào bên trong trứng lớn, âm thanh tim đập kinh khủng lại vang lên. Nhịp tim như cuồng lôi, linh hồn Long Trần chấn động. May mà lần này có Mộng Kỳ giúp sức nên Long Trần không quá vất vả.
Chậm rãi đưa tinh hạch của Tiểu Tuyết vào khu vực trung tâm. Khi tới gần, Long Trần cảm nhận được uy áp khủng bố của sinh linh kia. Đó là một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Trong thoáng chốc, tim Long Trần như thắt lại. Chỉ khi đến gần sinh linh này mới cảm nhận được sự khủng bố của nó. Nó căn bản không thuộc về sinh linh thế gian, nguồn lực trên thân nó là điều mà Long Trần chưa từng thấy qua.
Thậm chí Long Trần có chút hối hận. Hắn cảm thấy mình quá độc đoán. Một sinh linh khủng bố như vậy liệu có thể bị Tiểu Tuyết đoạt xác? Chỉ cần nó có một ý niệm thôi, hoặc giãy giụa một chút thôi thì Tiểu Tuyết sẽ tan thành mây khói.
Nhưng bây giờ tên đã lên dây, muốn hối hận cũng vô ích. Tinh huyết đi vào đã khó, muốn quay ngược lại càng không thể.
"Long Trần, Tiểu Tuyết căn bản không thể đoạt xác loại tồn tại này, không có bất kỳ cơ hội nào cả. Chi bằng để Tiểu Tuyết thử dung hợp nó.
Như vậy, linh hồn tinh khiết này sẽ dung hợp với trí nhớ của Tiểu Tuyết. Trong đầu nó sẽ có hai linh hồn nhưng Tiểu Tuyết vẫn là người nắm quyền chủ đạo. Tiểu Tuyết vẫn cứ là Tiểu Tuyết thôi," Mộng Kỳ truyền âm vào linh hồn Long Trần.
"Cũng chỉ còn cách này," Long Trần đáp lại. Mộng Kỳ nói đúng. Nếu Tiểu Tuyết đoạt xác, một khi kích phát cơ chế bảo vệ của sinh linh này thì Tiểu Tuyết sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
Dù sao linh hồn của sinh linh này hiện tại đang trống rỗng, việc linh hồn Tiểu Tuyết đến dung hợp thật ra không khác gì đoạt xác, điều quan trọng nhất vẫn là sự an toàn.
"Ông"
Tinh hạch Tiểu Tuyết được tinh huyết Long Trần bao bọc, từ từ rơi vào mi tâm sinh linh kia. Khi tinh hạch của Tiểu Tuyết được mở ra, từng luồng linh hồn chi lực lưu chuyển, chậm rãi khắc ấn vào mi tâm sinh linh đó.
Lúc này, trái tim của Long Trần và Mộng Kỳ đều treo lơ lửng, sợ sinh linh kia có bất kỳ dị động nào, một sơ suất nhỏ thôi Tiểu Tuyết sẽ mất mạng.
Thời gian từng chút trôi qua. Điều khiến Long Trần vui mừng là sinh linh kia không có bất kỳ sự khác thường nào, vẫn đang ngủ say.
Một canh giờ trôi qua, nhưng trong cảm nhận của Mộng Kỳ và Long Trần thì một canh giờ này dài đằng đẵng như một năm.
Dao động linh hồn của Tiểu Tuyết biến mất, viên tinh hạch từ từ nứt ra, cuối cùng hóa thành bột mịn.
Ngay khi tinh hạch Tiểu Tuyết tan ra, trứng lớn bên trong hơi rung lên. Sinh linh đó khẽ lay động. Con vật trông như chú chó nhỏ mờ mờ ảo ảo vậy mà từ từ mở mắt.
"Ô ô..."
Nó cất tiếng ô ô hai tiếng. Nghe được âm thanh đó, Long Trần lập tức cảm động rơi nước mắt. Dao động linh hồn đó quá quen thuộc. Tiểu Tuyết vậy mà đã thành công. Nó đang chào Long Trần.
Chỉ "ô ô" hai tiếng rồi nó đã không chịu đựng được, lại từ từ nhắm mắt, rơi vào giấc ngủ.
Hai móng vuốt nhỏ khẽ rung rinh hai cái như không muốn ngủ vậy nhưng rồi vẫn chậm rãi buông xuống, không tỉnh lại nữa.
"Thành công rồi!"
Mộng Kỳ và Long Trần bỗng mở to mắt, ôm nhau khóc. Vậy mà đã thành công thật rồi, Tiểu Tuyết vậy mà thật sự có thể sống lại.
Mộng Kỳ ôm chặt Long Trần. Nàng biết trong lòng Long Trần vẫn luôn có một căn bệnh, đó chính là Tiểu Tuyết.
Trước đây Tiểu Tuyết chết để đỡ lời nguyền cho Long Trần. Đó là lựa chọn của Tiểu Tuyết. Lúc đó Tiểu Tuyết không thể tiến giai, không muốn liên lụy đến Long Trần nên đã chọn cách chết một cách kiêu hãnh.
Từ sau khi Tiểu Tuyết chết, Long Trần trở nên u sầu uất ức. Mặc dù sau đó đã khá hơn một chút, nhưng sự ra đi của Tiểu Tuyết vẫn luôn đè nặng trong lòng Long Trần.
Bây giờ Tiểu Tuyết dung hợp với sinh linh trong trứng lớn, khi nó phá xác mà ra chắc chắn sẽ trở thành một tồn tại vô cùng khủng bố.
Điều quan trọng nhất là nó giữ toàn bộ ký ức của Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết vẫn là Tiểu Tuyết, vẫn là đồng bọn thân mật nhất của Long Trần.
Niềm vui khi đạt thành tâm nguyện khiến người ta vô cùng kích động. Phải một lúc lâu sau, Long Trần và Mộng Kỳ mới lấy lại bình tĩnh.
Long Trần chậm rãi tiến lại gần trứng lớn. Nhưng rất nhanh trên trứng hiện lên chi chít phù văn, Long Trần đành phải nhanh chóng quay về. Quả trứng này được bảo vệ bởi pháp tắc, người lạ không thể lại gần.
"May mà sinh linh trong quả trứng cũng là Lang tộc, dáng vẻ của Tiểu Tuyết sẽ không thay đổi quá nhiều," Mộng Kỳ không khỏi bật cười nói.
"Đúng vậy, nếu trong trứng là con rết hay con rắn lớn gì đó thì ta cũng không để Tiểu Tuyết đi theo chúng nó dung hợp," Long Trần cũng cười nói. Lúc này, hắn dường như vừa gỡ được lời nguyền, cảm giác toàn thân đều nhẹ nhõm, nụ cười cũng tràn đầy ánh mặt trời. Long Trần bỗng cảm thấy mình tràn đầy lòng tin vào tương lai.
"Bây giờ, có lẽ chúng ta nên nghĩ cách làm sao để đi ra," Mộng Kỳ nói.
Nơi này là Cấm Không Lĩnh Vực, thuật pháp của bọn họ chịu sự áp chế của pháp tắc, không thể phi hành. Muốn rời khỏi nơi này là một nan đề lớn.
"Chắc phía trên quá sức với chúng ta, nhưng cũng không đánh bại được chúng ta đâu. Chúng ta cứ men theo một sợi xích mà đi xem sao, biết đâu sẽ tìm được đường ra," Long Trần nói.
Nói xong hai người liền bơi lên. Long Trần để Mộng Kỳ chọn một sợi xích. Mộng Kỳ rất lạ vì sao Long Trần lại không chọn. Long Trần nói mình vận khí không tốt, nếu để hắn chọn thì chắc chắn sẽ là ngõ cụt.
Hai người men theo sợi xích Mộng Kỳ đã chọn đi thẳng về phía trước. Không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng cũng ra được khỏi bờ đầm.
Vốn Long Trần định thu chút nước ở đây. Phải biết nước ở nơi này có thể rửa sạch linh hồn, rèn luyện thân thể, quan trọng nhất là trong nước mang theo một tia năng lượng thần tính.
Nhưng thôi bỏ đi vậy. Tất cả ở đây đều là để dành cho quả trứng lớn kia, nếu Tiểu Tuyết phá xác mà ra mà cần dùng số nước này để tẩm bổ thân thể thì không hay.
Hai người men theo xích đi về phía trước. Trước mặt xuất hiện vách núi. Sợi xích không cắm vào vách núi mà đứt đoạn.
"Được rồi, chúng ta leo lên thôi, nào, ta cõng ngươi," Long Trần cười hắc hắc, quỳ xuống.
Môi Mộng Kỳ thoáng nở nụ cười, từ phía sau ôm lấy cổ Long Trần, nàng dường như đã lâu rồi không cùng Long Trần có hành động thân mật như vậy.
"Ôm chặt vào nhé, đừng có rơi xuống đấy."
Long Trần nói xong, hít sâu một hơi rồi bất ngờ nhảy lên. Trong tay hắn xuất hiện thêm hai con dao găm sắc bén, lần lượt cắm vào vách núi, nhanh chóng leo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận