Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 185: Công chính nghiêm minh

Chương 185: Công chính nghiêm minh
Long Trần biến sắc, vừa muốn lên tiếng thì Tôn trưởng lão đã khoát tay ngăn lại, nói: “Mang đi.”
Ngô sư huynh cười lạnh một tiếng, định bước đến bắt người.
Long Trần giận dữ, chỉ vào mặt Tôn trưởng lão mắng lớn: “Ngươi cái lão già mù lòa, mắt ngươi bị mù hay sao mà không nhìn thấy? Với hồn lực mạnh mẽ của ngươi, chẳng lẽ không phát hiện ra nơi ta vừa đứng, cách cửa rõ ràng là một trăm trượng lẻ ba thước sao? Ngươi đây rõ ràng là xử sự bất công! Người như ngươi mà cũng xứng làm trưởng lão? Huyền Thiên biệt viện đúng là bị mù mắt cả rồi!”
Linh hồn chi lực của Long Trần dị thường cường đại, đã sớm cảm ứng được trong bóng tối có người đang theo dõi bên này, hắn biết có cao thủ cấp trưởng lão đang nhìn chằm chằm mọi chuyện. Cho nên Long Trần mới dám thả tay ra giao chiến, nhưng không ngờ, vị trưởng lão này lại không phân phải trái đúng sai mà đã muốn trấn áp hắn, khiến hắn giận đến phát điên.
Long Trần vừa mắng một tiếng, tất cả mọi người sợ ngây người, người này rốt cuộc có phải là kẻ điên không? Đánh người cùng giới, rút cả sư huynh, giờ còn dám chỉ vào mặt trưởng lão mắng to, thế giới này đúng là quá điên cuồng rồi!
"Láo xược!" Tôn trưởng lão giận dữ, quát lớn một tiếng, một luồng uy áp cường đại trong nháy mắt khóa chặt Long Trần, như một ngọn núi lớn đè chặt lấy hắn.
Đường Uyển Nhi bên cạnh cũng bị vạ lây, bị uy áp đè đến không nhúc nhích được, cảm giác như không thở nổi, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Nàng chỉ chịu ảnh hưởng dư âm mà thôi, còn Long Trần, người đang ở trong tâm điểm của uy áp, phải chịu áp lực khủng khiếp đến mức nào.
"Phụt"
Long Trần phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân xương cốt bị ép đến kêu răng rắc răng rắc, như thể sắp gãy nát đến nơi.
Tên hỗn đản này lại muốn dùng uy áp để bắt mình quỳ xuống, trong mắt Long Trần lóe lên một cỗ sát ý nồng đậm. Hắn cố gắng chống đỡ, dù có bị nghiền nát, cũng tuyệt đối không để đầu gối mình khuất phục. Đồng thời trong lòng âm thầm thề, đừng để lão tử có cơ hội, nếu không sẽ gấp trăm lần hoàn trả sự nhục nhã của ngày hôm nay.
Ngay lúc Long Trần đang hết sức chống chọi, cảm thấy xương cốt của mình sắp nứt vỡ thì một giọng nói thanh lãnh vang lên: “Tôn trưởng lão, ngươi đang làm gì vậy?”
Giọng nói vừa xuất hiện, Tôn trưởng lão giật mình, vội vàng thu lại khí thế trên người, không biết từ lúc nào, Đồ Phương trưởng lão đã xuất hiện ở phía trước.
Áp lực đột ngột tan biến, toàn thân Long Trần như trút được gánh nặng, muốn ngã xuống, may mà được Đường Uyển Nhi đỡ lấy, Long Trần cứ thế tựa vào người Đường Uyển Nhi. Không phải hắn cố ý giở trò, mà là do hắn thật sự không còn sức, uy áp của cường giả cấp trưởng lão quá kinh khủng.
Đường Uyển Nhi dù mặt đỏ bừng, vẫn ôm chặt Long Trần, không hề e ngại, đồng thời trong lòng vô cùng hận Tôn trưởng lão này.
“Bẩm Đồ Phương trưởng lão, Long Trần trước mặt chúng ta gây sự, không tuân theo sự quản thúc của chấp pháp giả, còn dùng bạo lực chống đối, phá hoại kiến trúc xung quanh. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể ra tay bắt hắn, để tránh gây ra thiệt hại lớn hơn, xin Đồ Phương trưởng lão minh giám." Tôn trưởng lão vô cùng cung kính nói.
Tuy cùng là trưởng lão, nhưng Đồ Phương là chấp pháp trưởng lão, người có quyền lực lớn nhất trong cả biệt viện, ông ta không dám sơ suất.
“Ồ? Còn có chuyện này? Long Trần, ngươi giải thích xem?" Đồ Phương quay đầu lại, nhìn Long Trần.
“Đồ Phương trưởng lão, ngài pháp nhãn như đuốc, chuyện rõ rành rành thế này, không cần ta phải giải thích nhiều đâu." Long Trần chỉ vào dấu chân trên mặt đất.
Nơi đó là chỗ hắn dùng một tay đánh bay tên khiêu khích kia, hắn đã sớm bí mật lưu lại chứng cứ, cố tình để lại hai dấu chân trên nền đá cứng.
Thấy dấu chân đó, Ngô sư huynh và tên chấp pháp giả bị Long Trần tát trước kia mặt mày tái mét. Bọn họ không thể ngờ được, Long Trần lại âm thầm lưu lại chứng cứ, trong chốc lát sắc mặt không khỏi trắng bệch.
“Đồ Phương trưởng lão, ngài không nên tin lời một phía của tên tiểu tử này, đây là hắn cố tình tạo dựng, là ngụy tạo chứng cứ!” Ngô sư huynh vội vàng nói.
"Có phải là ngụy tạo hay không, hỏi người ở đây là biết ngay thôi, ta ngoại trừ vừa rồi động thủ với ngươi, ta có cần phải luôn đứng yên một chỗ không?"
Long Trần nói xong, chắp tay với mọi người xung quanh: "Các vị huynh đệ tỷ muội, chúng ta đều là người mới, bộ mặt đáng ghét của những kẻ dựa vào thân phận chấp pháp giả, không hỏi phải trái, chèn ép tân nhân các ngươi cũng thấy cả rồi. Không cần các ngươi làm chứng dối, chỉ cần nói ra sự thật mắt thấy là được. Chúng ta muốn khiếu nại trước mặt chấp pháp trưởng lão về những kẻ dựa vào tu vi ỷ mạnh hiếp yếu. Kẻ đứng cuối trong kỳ trước mà cũng dám làm mưa làm gió trước mặt chúng ta, các ngươi chịu được không?"
Long Trần vừa dứt lời, lập tức có người đứng lên nói: "Ta có thể làm chứng, dấu chân đó chính là nơi Long Trần vẫn đứng."
"Không sai, vị sư huynh chấp pháp giả cường đại này, vung tay vung chân đầy uy phong, dùng sức mạnh của Dịch Cân cảnh trung kỳ đẩy lùi Long Trần."
"Thật là buồn cười, ta thật sự rất nghi ngờ chỉ số IQ của vị sư huynh này, Long Trần lúc nãy chiến đấu, cố tình đứng một chỗ không nhúc nhích, vậy là vì sao, ngươi cũng nhìn không ra à?"
Phải nói rằng, trong lòng những người mới này vẫn còn một chút ngạo khí, mấy ngày nay có không ít người khó chịu với những tên chấp pháp giả kiêu căng ngạo mạn này. Cũng không phải Long Trần có bao nhiêu sức khích động, chủ yếu là bọn họ vốn không vừa mắt những kẻ chấp pháp giả kia, có cơ hội để hả hê thì đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Vừa nghe thấy mọi người trào phúng, mặt Ngô sư huynh trở nên vô cùng khó coi, hắn trừng mắt nhìn những người vừa làm chứng kia.
“Đồ Phương trưởng lão ngài xem, ánh mắt của tên đó kìa, rõ ràng là đang chuẩn bị sau này trả thù, xin Đồ Phương trưởng lão làm chủ cho chúng ta a. Kẻ lòng dạ hẹp hòi, mang ánh mắt căm hận nhìn người như vậy mà để làm chấp pháp giả, sao có thể công bằng được? Với tân nhân như chúng ta mà nói thì quả thực là ác mộng!” Một người lập tức lên tiếng tố cáo.
Mặt Ngô sư huynh xanh như tàu lá chuối, trên trán nổi gân xanh, nhưng hắn không dám ngẩng đầu nhìn mặt người đó, chỉ có thể cố gắng ghi nhớ giọng nói. Đồng thời trong lòng thầm rủa: Lũ tiểu tử mới vào nghề, các ngươi cứ chờ đấy, rồi ta sẽ từ từ tính sổ với các ngươi.
Hắn cũng là người mới tới, lúc trước khi vào biệt viện cũng bị những sư huynh khóa trước chỉnh cho ra trò. Bây giờ cuối cùng đến phiên bọn họ dương mày nhả khí thì đã thay đổi vị, đám tiểu tử này cái đuôi đều vểnh lên trời, lại dám đối đầu với bọn họ.
Đồ Phương nhìn dấu chân trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Ai đo khoảng cách?"
Tên chấp pháp giả mặt đầy hoa văn lập tức mặt xám như tro tàn, tiến lên một bước nói: "Là…đệ tử."
"Đã là chấp pháp giả mà dám công khai gian lận, hãm hại đồng môn, thu dọn đồ đạc đi, nhận lấy phúc lợi tháng này rồi về nhà đi." Đồ Phương trưởng lão thở dài nói.
Tất cả mọi người nghe mà giật nảy cả mình, đuổi luôn một sư huynh sao? Như vậy có nghiêm khắc quá không?
“Trưởng lão, con…”. Tên đó giật nảy cả mình.
"Không cần nói, đã theo chính đạo thì phải giữ cho chính tâm ngay thẳng, làm việc gì cũng phải quang minh lỗi lạc, ngươi làm như vậy là phạm phải điều tối kỵ. Chuyện này khác với những việc vi phạm quy tắc viện bình thường, hành vi của ngươi đã rơi vào tà đạo, biệt viện không thể giữ ngươi. Nếu trong lòng ngươi còn chút tình nghĩa với biệt viện, hãy quay về kiểm điểm, làm một người tu hành đường đường chính chính." Đồ Phương nói.
Tên kia thở dài, định nói gì đó, nhưng liếc trộm Ngô sư huynh một cái rồi gật đầu rời đi.
“Ngô Khởi, ta nhớ ngươi vừa mới ra khỏi cấm đoán đường chưa được một tháng nhỉ, xem ra khoảng thời gian này ngươi không hề tự kiểm điểm bản thân gì cả." Đồ Phương lạnh lùng nói.
"Đệ tử biết sai rồi, là đệ tử bị kẻ khác xúi giục mới ra như vậy, xin trưởng lão trách phạt." Ngô sư huynh vội vàng nói, nhận lỗi thái độ cực kỳ tốt.
"Có phải bị người khác xúi giục hay không, ngươi rõ, ta cũng rõ, nhưng theo quy định của biệt viện, hắn không tố cáo ngươi thì đó là may mắn của ngươi. Đương nhiên, vận may cũng là một loại thực lực, cho nên ta sẽ không đuổi ngươi, dù ngươi có hiềm nghi công báo tư thù, nhưng ta không có chứng cứ, cho nên ngươi rất may mắn. Nhưng vì ngươi đã không tự mình đi kiểm tra khoảng cách mà tùy tiện xuất thủ, đã phạm phải lỗi bất cẩn, lỗi là ở ngươi. Vậy nên những thiệt hại gây ra hôm nay sẽ do ngươi chịu. Tự đi đến Chấp pháp đường nhận năm trăm trượng trách và cấm đoán nửa tháng đi." Đồ Phương nói.
Nghe đến trượng trách 500, Ngô sư huynh thiếu chút nữa thì ngất đi, trượng trách đó đâu phải gậy gộc bình thường, đó là làm bằng Quý Kim Mộc, bên trên còn tẩm độc tố, chạm vào nhẹ thôi cũng khiến người đau như cắt da cắt thịt. Bình thường nặng nhất cũng chỉ là 200, bây giờ bị phạt tận 500, hắn không chết cũng phải lột da. Nhưng hắn biết Đồ Phương trưởng lão chấp pháp như núi, nếu không phục, hình phạt sẽ càng nặng hơn, chỉ đành cắn răng cúi đầu rời đi.
"Tôn trưởng lão!" Ánh mắt Đồ Phương có chút phức tạp nhìn Tôn trưởng lão.
“Có” Tôn trưởng lão trong lòng run lên, cảm giác không lành.
“Đến hậu sơn diện bích bảy ngày đi, chỗ này ta tìm người khác thay ngươi tạm thời." Đồ Phương nói.
“Vâng.” Tôn trưởng lão lên tiếng, không nói thêm lời nào, cứ vậy rời đi.
Chuyện này làm cả Long Trần lẫn Đường Uyển Nhi đều ngây người, Đồ Phương trưởng lão thật là công chính nghiêm minh, không hổ là trưởng lão số một của biệt viện. Cho Tôn trưởng lão đi diện bích, mà Tôn trưởng lão một tiếng cũng không dám hé, thậm chí Đồ Phương còn chẳng cần đưa ra lý do. Nhưng phải nói rằng, sự chính trực của Đồ Phương trưởng lão thật sự đáng nể, Long Trần cũng không khỏi phục.
"Đa tạ trưởng lão đã xem xét mọi việc rõ ràng, ta cũng không so đo việc ngươi hố ta trước đây." Long Trần liền chắp tay nói.
"Ha ha, vậy thì ta đa tạ ngươi vậy." Đồ Phương tự nhiên hiểu, Long Trần đang nhắc đến chuyện lừa dối Sở Dao đi Thiên Mộc cung. Lúc đó ông ta cũng hết cách, bọn họ và Thiên Mộc cung có mối giao hảo sâu đậm, nếu như không giúp Hoa Ngữ, cũng khó ăn nói. Vốn đối với Đồ Phương, đó là một chuyện vô cùng đuối lý, vốn dĩ muốn bồi đắp cho Long Trần trong quá trình tu luyện sau khi vào biệt viện, nhưng sau khi biết được Long Trần chính là thiên địa dị số thì ý nghĩ đó cũng không thực hiện được. Cho nên đối với một người luôn luôn chính trực như ông mà nói, chuyện này như cái gai trong họng, khiến ông vô cùng khó chịu.
Không ngờ hôm nay Long Trần trực tiếp bỏ qua chuyện này, giúp ông trút được gánh nặng trong lòng, đồng thời cũng cảm thán, Long Trần là một thiếu niên hiểu chuyện. Dù sao chuyện đã qua, người cũng đã tách, dù có cãi nhau ầm ĩ nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Thấy Long Trần lại dám nói chuyện với Đồ Phương trưởng lão như thế, lại thấy Đồ Phương trưởng lão một mặt nghiêm túc, nói năng có vẻ ngụ ý mà còn vui vẻ đáp lời cảm ơn, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thế giới này quả thật quá điên cuồng.
"Được rồi, mọi người tiếp tục đi." Đồ Phương trưởng lão nói xong, phất tay áo rồi quay người rời đi, chỉ để lại mọi người vẫn đang ngơ ngác, hơi giật mình nhìn Long Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận