Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 559: Mặc môn

Mặc môn nằm ở phía bắc thành Thanh Châu, diện tích cũng không lớn, chỉ khoảng ngàn dặm, toàn bộ Mặc môn được xây dựng trên một ngọn núi đá, tựa như một tòa thành đá cổ xưa.
Cả tòa thành đá tỏa ra khí tức cổ xưa. Bên trong thành đá Mặc môn, tại một đại sảnh rộng lớn, các cường giả cốt cán của Mặc gia đang tụ tập. Đương nhiên, nơi này chỉ có Long Trần là người ngoài, tại đây Long Trần gặp được một nhân vật lớn kinh thiên động địa — môn chủ đương thời của Mặc môn.
Đối diện với lão nhân có thân hình cao lớn, thẳng tắp như núi này, khiến Long Trần cảm nhận được áp lực chưa từng có, hắn tựa như một ngọn núi lửa khổng lồ, nếu bùng nổ, có thể hủy thiên diệt địa.
Trước mặt Mặc Ý, Long Trần cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến, khí tức trên người Mặc Ý còn đáng sợ hơn cả Thủy Vô Ngân.
"Tiểu tử, hôm nay các ngươi làm rất tốt, mang lại sĩ diện cho Mặc môn," Mặc Ý nhìn Long Trần và Mặc Niệm nói.
"Ngài quá khen, tiểu tử chỉ là hồ nháo mà thôi," Long Trần đáp lại.
Mặc Niệm vốn đứng song song với Long Trần, nhưng khi Mặc Ý vừa đến, hắn đã cảm thấy hơi run rẩy, không tự chủ lùi về sau một bước.
"Hỗn đản tiểu tử, ngươi lùi cái gì mà lùi?" Thấy Mặc Niệm như vậy, mặt Mặc Ý trầm xuống, trợn mắt quát.
Thân hình cao lớn của lão gia tử, khí thế như núi, vừa trợn mắt khiến Long Trần giật mình, khi nãy còn hòa ái dễ gần đâu, sao lại trở mặt nhanh vậy?
Những cường giả Mặc gia ở đó đều vô cùng kinh ngạc, phải biết lão gia tử của họ rất ít khi có vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với người khác. Hôm nay xem như lần đầu tiên khen ngợi Mặc Niệm và Long Trần, nhưng thấy Mặc Niệm vẫn khúm núm như vậy, lão gia tử lại nổi giận.
"Ta...sợ ngươi đánh ta, ta lại đánh không lại ngươi...ta lùi không được à?" Mặc Niệm tức giận nói.
"Ý của ngươi là, nếu đánh thắng được ta, ngươi muốn đ·ộ·n·g·t·h·ủ với ta có phải không?" Mặc Ý sầm mặt lại nói.
Hôm nay Mặc Niệm cũng không hiểu sao lại gan dạ hơn bình thường, có Long Trần ở bên cạnh, gan hắn lớn hơn hẳn, lớn tiếng nói: "Quân tử báo thù 10 năm không muộn, ngươi đánh ta nhiều lần như vậy, ta đều nhớ kỹ đấy, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ đánh trả."
Lời Mặc Niệm vừa thốt ra, cả đại sảnh im phăng phắc, mọi người đều kinh ngạc nhìn Mặc Niệm.
"Ha ha ha!" Mặc Ý bỗng nhiên cười ha hả, đột nhiên xuất hiện trước mặt Mặc Niệm, Mặc Niệm gần như phản xạ có điều kiện ôm đầu.
"Bốp!" Ngoài dự liệu, Mặc Ý chỉ vỗ một cái lên vai Mặc Niệm, trên mặt lão gia tử hiện lên một tia tán thưởng: "Tốt! Coi như có chút cốt khí, ta sẽ chờ ngươi 10 năm, xem ngươi có thể thu thập được ta không!"
Mặc Niệm ngơ ngác, hình như từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng cảm nhận được lão gia tử đối xử hòa ái với mình như thế.
"Đừng ngốc ra đó nữa, tranh thủ ăn cơm đi, hôm nay bạn của Niệm nhi đến, thay Niệm nhi chiêu đãi Long Trần," Mặc Ý cười nói.
Hôm nay lão gia tử vui vẻ khác thường, một ngày cười còn nhiều hơn cả mấy chục năm trước cộng lại.
Long Trần phát hiện, những người có thể ngồi ở đây đều là các cường giả cốt cán thực sự của Mặc môn, toàn bộ đều là Tiên Thiên cảnh, lại có hơn ba trăm người, điều này khiến Long Trần vô cùng chấn kinh.
Không hổ là bá chủ Thanh Châu, đây quả là sức mạnh áp đảo. Nhưng Long Trần cũng phát hiện, thiếu môn chủ Mặc Niệm hình như không có địa vị gì ở đây.
Hỏi Mặc Niệm thì Long Trần mới biết, những người ở đây đều là trưởng bối của Mặc Niệm, hắn có tư cách ngồi ăn cơm cùng họ là vì có thân phận thiếu môn chủ.
Mặc môn vô cùng coi trọng thực lực và bối phận, đối với danh hiệu thiếu môn chủ này, lại không có cảm giác gì. Nếu Mặc Niệm tỏ vẻ mình là thiếu môn chủ với những người này, ngay lập tức sẽ bị đấm đá, nói đến việc này thì Mặc Niệm lại ấm ức.
Thiếu môn chủ của người ta thì đều là dưới một người trên vạn người, còn thiếu môn chủ của hắn thì lại thường xuyên bị thu thập, thật là uất ức.
Nhưng lão gia tử Mặc đã nói, thiếu môn chủ chỉ là một chức danh, muốn phục chúng thì phải dùng thực lực để nói chuyện.
Mà ở đây toàn bộ đều là các cường giả Tiên Thiên cảnh, Mặc Niệm chỉ có phần bị khi dễ, nhất là lão gia tử Mặc, đã đánh Mặc Niệm đến sợ, mỗi lần gặp lão gia tử là có chút run rẩy.
"Cha, cha nói ba tên ngốc kia, rốt cuộc trong hồ lô đang bán loại thuốc gì? Bị dồn đến nước này rồi, mà vẫn rút lui," mọi người ăn gần xong, Mặc Vân Sơn hỏi.
Mặc Ý khẽ mỉm cười nói: "Theo cách bố trí trước đây của bọn chúng, hẳn là sắp tới sẽ có động tác lớn hơn, đến thăm dò hư thực Mặc môn chúng ta. Nhưng Long Trần đến đã phá hỏng bố trí của bọn chúng, La Anh Hùng mất con đau khổ nên vội vã tìm đến Long Trần. Còn hai nhà kia, hẳn là nhận được tin tức trong lúc gấp gáp, chuẩn bị cũng chưa đủ, bất quá đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, mà là người đứng sau bọn chúng ra lệnh rút lui."
"Cha, ngài có biết ai đang nhắm vào chúng ta không?" Mặc Vân Sơn hỏi.
"Những người có ân oán với tổ tiên Mặc môn chúng ta cũng không ít, lúc trước Mặc môn chúng ta rút khỏi liên minh Viễn Cổ thế gia, đã đắc tội không ít người. Mấy chục ngàn năm trôi qua, Mặc gia chúng ta vẫn luôn làm việc khiêm tốn, để một số thế lực tưởng rằng Mặc gia chúng ta suy tàn, muốn bỏ đá xuống giếng. Hắc hắc, thật buồn cười, tuy ta không nhìn thấy người kia, nhưng ta cảm nhận được khí tức của hắn. Các ngươi không cần lo lắng, hắn sẽ không ra tay, chẳng qua chỉ là một trò đùa nhàm chán mà thôi, các ngươi chỉ cần nhớ, nên làm thế nào thì làm như thế, không cần e ngại gì, trời có sập thì đã có ta chống đỡ" Mặc Ý trầm giọng nói, trong giọng nói tràn đầy bá khí không thể nghi ngờ.
"Long Trần lần này đến coi như có duyên phận, qua mấy ngày đến lễ truyền thừa tổ tượng, Long Trần cũng đi cùng đi" Mặc Ý nói.
Mặc Ý nói vậy làm mọi người giật mình, một người nói: "Số danh ngạch tất cả có mười người, đã định sẵn cả rồi, việc này..."
"Hãy nhường danh ngạch của Mặc Tây cho Long Trần đi, so ra tư chất của hắn kém nhất, dù vào cũng không có hy vọng gì. Đừng nói đến bọn họ, cho dù là tư chất của Niệm Nhi, muốn đạt được truyền thừa thì cũng chỉ được vài phần trăm, không bằng để Long Trần đi thử vận may" Mặc Ý nói.
"Nhưng Long Trần không phải người của Mặc gia, như vậy có phải là không ổn không?" có người lo lắng nói.
"Không có gì mà không ổn, ta đã quyết rồi, tất cả im miệng cho ta" Mặc Ý hơi mất kiên nhẫn nói.
Long Trần có chút mờ mịt, đẩy Mặc Niệm: "Cái gì là truyền thừa tổ tượng?"
Mặc Niệm thấp giọng nói: "Tiểu tử, ngươi thật có phúc, cái gọi là truyền thừa tổ tượng, chính là tổ tiên của Mặc gia chúng ta, các đại năng cường giả, trước khi lâm chung, đã phong ấn thiên đạo chi chủng vào trong thể xác, lưu lại cho hậu nhân. Những đại năng này khi còn sống đều là thiên Hành Giả, còn về thiên Hành Giả… thôi đi, nói ngươi cũng không hiểu, dù sao cũng là những người trâu bò vô địch, nếu ngươi có thể đạt được truyền thừa, về sau thì trâu bò nổ trời."
"Thiên Hành Giả?" Long Trần không khỏi giật mình, hắn lập tức nhớ đến Ân Vô Thương, chẳng lẽ Ân Vô Thương cũng đạt được truyền thừa theo cách này?
"Mặc gia chúng ta đã từng huy hoàng tột độ, nhưng không biết vì sao, về sau lại suy tàn, nhưng lại lưu lại mười pho tượng, đáng tiếc qua bao nhiêu năm như vậy, vẫn không một ai có thể hấp thu được thiên đạo chi chủng trong truyền thừa. Mà muốn truyền thừa theo thiên đạo chi chủng, cần phải có lực tương tác mạnh mẽ với thiên đạo chi chủng, cùng với thiên phú kinh người, ta cảm thấy ngươi có cơ hội rất lớn đấy," Mặc Niệm nói.
"Ta thấy vẫn là nên nhường cơ hội cho người khác đi, ta chắc chắn không được đâu," Long Trần lắc đầu nói.
Đùa gì vậy, ông đây là người bị thiên đạo bài xích, thiên đạo chi chủng sao có thể truyền thừa cho ta?
"Ngươi nói với lão gia tử đi, ta thật không được, lãng phí đáng tiếc," Long Trần khuyên.
"Ngươi rụt rè cái gì, muốn để ta bị đánh à? Lão già đó bá đạo lắm, chuyện hắn quyết định, ai cũng không thay đổi được đâu, ngươi không đi cũng phải đi," Mặc Niệm nói nhỏ.
Đến rồi, chuyện này không đi cũng không được, Long Trần trong lòng không khỏi cười khổ một trận.
"Ngươi cũng đừng lo lắng, lần này chúng ta có tinh hạch Tiềm Địa Tri Chu, có thể để Luyện Đan sư Mặc gia luyện chế cửu chuyển Đạo Tâm Đan, có thể tăng tỉ lệ thành công rất lớn khi chúng ta hấp thu truyền thừa," Mặc Niệm nói.
"Mặc gia các ngươi có Luyện Đan sư? Luyện ra cửu chuyển Đạo Tâm Đan thì có phẩm giai gì?" Long Trần hỏi.
"Hình như là nếu như vận khí tốt thì có thể luyện chế ra thượng phẩm đan dược có mang theo một đạo khoe văn thì phải," Mặc Niệm có chút không chắc chắn nói.
"Một khoe? Vậy thì thôi đi, đem tinh hạch cho ta, ta luyện cho, tránh lãng phí," Long Trần nói.
"Ngươi? Có được không?" Mặc Niệm tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tinh hạch cho Long Trần.
"Yên tâm đi," Long Trần tiếp nhận tinh hạch, vỗ ngực nói.
Cửu chuyển Đạo Tâm Đan là đan dược ngũ giai, nhưng Long Trần đã tiến vào Thông Mạch cảnh, linh hồn chi lực càng thêm mênh mông, chuyện này không thành vấn đề gì.
Ăn cơm xong, Mặc Ý cho mọi người khai hội, chuyện này không liên quan gì đến Long Trần và Mặc Niệm, hai người trực tiếp chuồn đi.
"Mặc Niệm, ta luôn cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp," Long Trần có chút do dự nói.
"Sao ngươi lại nhát gan thế hả, chuyện này là do lão gia tử quyết định rồi, ai cũng không thay đổi được đâu," Mặc Niệm thấy Long Trần còn do dự về chuyện này, có chút tức giận.
"Chuyện này có lẽ sẽ bất lợi đến sự hòa thuận trong gia tộc các ngươi đó, dù sao ai bị cướp danh ngạch này, cũng đều không thoải mái," Long Trần nói.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, truyền thừa này mà dễ đạt được vậy thì đã không hết mấy vạn năm mà vẫn chưa có ai truyền thừa xuống. Cha ta nói, cho dù là thiên phú của ta, có được một nửa khả năng cũng đã là tổ tiên hiển linh, những người khác về cơ bản đều là đến cho có lệ, bọn họ cũng biết thế, chẳng qua là đi theo khuôn mẫu mà thôi, ngươi đừng để bụng, người Mặc gia chúng ta đều là những hán tử nổi tiếng, bụng dạ rộng lượng đấy," Mặc Niệm cười nói.
"Sao cùng một câu nói, mà từ trong miệng ngươi và Mặc thúc nói ra, cảm giác lại khác nhau thế?" Long Trần cười nói.
"Thảo, có ý gì, nói ta không đàn ông phải không, có muốn chúng ta tìm chỗ nào đọ sức không?" Mặc Niệm giận nói.
"Thôi thôi thôi, có sức đó, chi bằng ngươi đi giết thêm mấy người còn hơn, cùng ta gây chuyện làm gì," Long Trần lắc đầu nói.
"Long Trần, hôm nay ngươi coi như đã đánh thức ta rồi, ta quả thật lo lắng hơi nhiều, từ giờ trở đi, ta sẽ là chính con người mình. Ngươi ở đây đợi ta một lát, ta sẽ vào mật thất của ông ta trộm vài hũ rượu ngon đi, ta nói cho ngươi, đó mới thật là rượu ngon, đều là rượu cất hầm đã hơn ngàn năm, hắc hắc…" Mặc Niệm nói, mà không kiềm chế được nước miếng chảy ra.
"Được, vậy ngươi đi đi, bất quá ngươi phải nhìn cho kỹ đó, đừng có lấy nhầm bình rượu năm tiểu cho là rượu ngon thì chết," Long Trần nhắc nhở.
Mặc Niệm: "…"
Sau khi Mặc Niệm rời đi, Long Trần một mình ở trong sân nhỏ của Mặc Niệm, đánh giá ngôi nhà được tạc toàn bộ từ đá lớn, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến:
"Ngươi là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận