Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 1993: Ca là người thiếu tiền a?

Chương 1993: Ca là người thiếu tiền à? Tiếng gió về Phạm Thiên bí cảnh, dưới sự tuyên truyền của Đan cốc, cơ hồ thiên hạ đều biết, vô số cường giả đều mong ngóng Phạm Thiên bí cảnh mở ra. Lần này Long Trần độ kiếp, diệt Thiên Cơ đảo, trảm Cơ Vô Danh, chém giết thiên kiêu vô số, cuối cùng quát lớn Dư Khiếu Vân cút đi, khiến liên minh Đan cốc vô cùng chật vật, hung hăng áp chế nhuệ khí của bọn họ. Vốn mọi người cho rằng thiên Võ liên minh quật khởi đã thành tất yếu, các thế lực của Đan cốc cũng không còn cách nào kiềm chế bọn họ, nhưng Phạm Thiên bí cảnh vừa xuất hiện thì có vẻ như hướng gió lại thay đổi. Bởi vì danh tiếng Thần Nữ xuất hiện, khiến cho mọi người trong lòng kinh sợ, chẳng trách Đan tiên tử thời gian dài như vậy, vẫn không có một chút tin tức nào, hóa ra đang tiếp nhận thần chi truyền thừa. Đan tiên tử vốn đã là tuyệt đại thiên kiêu, được thiên đạo chiếu cố, nếu lại có thần lực gia thân, nắm giữ chân chính thần lực, khống chế Phạm Thiên Thần Đồ cùng Thiên Dạ Lô, trên thế giới này còn ai có thể đấu với nàng? Mọi người cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Dư Khiếu Vân lại rời đi sau tiếng quát lớn của Long Trần, hắn đây là muốn để dành Long Trần cho Đan tiên tử sao. Trong lúc nhất thời thiên Võ đại lục lại bắt đầu náo nhiệt lên, bởi vì các thế lực của Đan cốc, không còn lấy việc tìm kiếm Long Trần làm cái cớ, mà tùy ý làm bậy. Long Trần cho dù đi trên đường lớn, cũng không ai dám động đến hắn, cái gọi là lệnh truy nã trước kia, cũng là một trò cười lớn mà thôi. Thanh Phong thành lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, người đi đường tấp nập như mắc cửi, các cửa hàng lớn cũng đồng loạt mở cửa, không còn khẩn trương như trước nữa. Long Trần cùng Mộng Kỳ, Sở Dao, Đường Uyển Nhi, Tiểu Vân, Liễu Như Yên cùng nhau đi bộ trong khu buôn bán, hết nhìn đông lại ngó tây, các nàng ngoại trừ Liễu Như Yên vẫn mang vẻ lạnh lùng vạn năm không đổi, thì đều vô cùng hưng phấn, nhất là Tiểu Vân, thấy gì cũng mới lạ, kéo tay Đường Uyển Nhi, hỏi hết cái này đến cái kia. Mộng Kỳ và Sở Dao thì khoác tay Long Trần, trên gương mặt tràn đầy nụ cười, dường như kể từ khi bước chân vào giới tu hành, các nàng đều đã quên mất cảm giác đi dạo phố. Trong lòng Long Trần cũng cảm thấy rất hổ thẹn, các nàng theo Long Trần, hầu như toàn bộ thời gian đều dành cho tu hành, hoặc là chiến đấu, mà bỏ hết tuổi xuân tươi đẹp vì Long Trần, hôm nay chỉ là dành chút thời gian đi dạo phố mà thôi, cũng có thể làm các nàng thỏa mãn đến thế, nam nhân làm đến mức này, thật sự là quá tệ."Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, đã là hạnh phúc, ngươi mạnh khỏe, là trời sáng rồi." Mộng Kỳ mỉm cười, dường như nhìn thấu tâm tư của Long Trần, ôn nhu nói. "Cũng may, đằng sau không có sét đánh." Long Trần không khỏi cười nói."Sét đánh gì cơ?" Mộng Kỳ và mọi người ngẩn người. Khi Long Trần kể lại chuyện xấu hổ của Mặc Niệm, mọi người cười nghiêng ngả, Đường Uyển Nhi thì muốn vịn người, nếu không thì đã gập người xuống mất rồi. "Cái đó, chuyện này chúng ta biết là được rồi, đừng nói ra ngoài, nếu không lần sau Mặc Niệm gặp mặt, nhất định sẽ cắn chết ta." Long Trần dặn dò, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, người mình nghe một chút là được rồi. "Long Trần, ngươi xem người ta Mặc Niệm, còn biết viết thư tình cho người ta đấy, sao ngươi một chút biểu hiện cũng không có? Chẳng lẽ ngươi lại không bằng cả Mặc Niệm sao." Đường Uyển Nhi nghịch ngợm nhìn Long Trần, cười xảo quyệt nói. "Thôi đi, thư tình hạ cấp quá, đó là để lừa trẻ con thôi, ta không thích lý thuyết suông, ta thích... hắc hắc... thực tế." Long Trần nhìn đường cong linh lung của Đường Uyển Nhi, lại nghĩ cô nàng này vóc dáng càng ngày càng đẹp. Thấy Long Trần nhìn mình bằng ánh mắt kia, Đường Uyển Nhi mặt lập tức đỏ lên, nàng muốn trốn tránh, nhưng nếu như trốn tránh, lần sau Long Trần nhất định sẽ bắt được nhược điểm này của nàng, ngược lại ưỡn ngực lên, hừ lạnh nói: "Đồ sắc phôi". Nhìn ánh mắt của Long Trần, Mộng Kỳ và Sở Dao mặt cũng đỏ lên, chỉ có Tiểu Vân vẻ mặt không hiểu, còn Liễu Như Yên dường như không nghe thấy gì. Mộng Kỳ, Sở Dao, Đường Uyển Nhi, từng người một đều đã gửi gắm trái tim vào người Long Trần, chỉ là vì nhiều nguyên nhân, nên chưa tiến đến bước cuối cùng mà thôi. Các nàng từng thề, các nàng cùng Diệp Tri Thu tương lai có một ngày sẽ cùng nhau gả cho Long Trần, cho nên họ đều đang chờ ngày đó. Có điều dường như kế hoạch không có biến hóa nhanh, trừ bốn người các nàng ra, Long Trần lại có thêm vài hồng nhan tri kỷ nữa, các nàng không biết phải làm sao bây giờ, có vài lời thật sự không cách nào mở miệng. Bây giờ Diệp Tri Thu về Quảng Hàn cung nhận truyền thừa, các nàng còn có chút thời gian, nhưng khi Diệp Tri Thu trở về, sẽ rất khó xử. "Này này, tư tưởng đừng quá đen tối nha, ý ta là, hôm nay đi dạo phố xong, ngày mai ta dẫn mọi người đi gặp cha mẹ và muội muội ta." Long Trần cười nói."Long Trần cái này..." Mộng Kỳ, Đường Uyển Nhi và Sở Dao bỗng dưng căng thẳng, nhất là Mộng Kỳ, càng thêm lo lắng."Mọi người không cần khẩn trương, cha mẹ ta đều rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm khó các ngươi, lại càng không cần câu nệ." Long Trần cười nói. Tuy được Long Trần an ủi, nhưng ba nàng vẫn có chút căng thẳng, ngay cả tâm tình dạo phố cũng biến mất. Đúng lúc này, ở phía trước góc rẽ, có tiếng nói: "Vị khách quan kia, ngài xem đây là trấn điếm chi bảo của tiệm chúng ta, Băng Sương Tuyết Long roi, nghe đồn được chế tạo từ xương Tuyết Long, trị giá hai trăm mười tám vạn năm ngàn linh tinh. Vừa vặn hôm nay tiệm chúng ta tròn 500 năm, nếu ngài muốn mua, chúng ta có thể tiện nghi cho 5000 linh tinh." Tuyết Long roi? Long Trần và mọi người khẽ giật mình, Tuyết Long thực tế không phải rồng thật, mà là một loại Thằn lằn tuyết sống ở vùng đất nghèo nàn, cột sống của chúng vô cùng cứng cáp, mang theo hàn băng chi lực. Thằn lằn Tuyết trưởng thành chính là ma thú thập giai, xương sống lưng của nó không chỉ có thể luyện chế thành binh khí, mà còn có thể làm thuốc, là loại dược liệu vô cùng quý giá. Long Trần theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa, một cửa tiệm, có người đang cầm một cây trường tiên hết sức chào hàng với người khác. Long Trần nhìn lướt qua cây roi dài kia, không khỏi cạn lời, thế này là cái Tuyết Long roi dài gì chứ? Rõ ràng chỉ là cột sống của thằn lằn bình thường, khảm thêm hàn băng tinh hạch giả mạo. Nhưng khi nhìn thấy người bị chào hàng kia, Long Trần không khỏi vui vẻ, là Quách Nhiên."Quách Nhiên sẽ không bị lừa chứ, đó là đồ giả mà." Mộng Kỳ khẽ nói, nàng là Ngự Thú sư, đối với những cái này so với bất kỳ ai đều hiểu."Chắc là không đâu, nếu không Quách Nhiên cũng quá ngu ngốc." Đường Uyển Nhi nhỏ giọng nói. Quách Nhiên vốn đang buồn bã cúi đầu đi đường, bỗng gặp người chào hàng, liếc qua cây roi trong tay người kia."Hai trăm mười tám vạn năm ngàn linh tinh? tiện nghi 5000 linh tinh? Xí, ngươi xem ca ăn mặc, nhìn khí chất của ca, nhìn thần sắc thản nhiên bất kinh trước mọi chuyện của ca, mẹ nó ta là người thiếu 5000 linh tinh đó à?" Quách Nhiên khinh thường nói. Nghe Quách Nhiên nói vậy, người kia vô cùng mừng rỡ: "Tiểu nhân mắt chó coi thường người khác, xem ra ngài nhất định là..." "Ta mẹ nó thiếu chính là hai trăm mười tám vạn đấy!" Quách Nhiên vừa nói, không thèm nhìn người kia lấy một cái, cúi đầu tiếp tục đi, Quách Nhiên đã nhìn ra đó là hàng giả rồi, Quách Nhiên vừa đi, người kia hoàn toàn trợn tròn mắt. "Phụt" Mộng Kỳ và mọi người lập tức bật cười, sự chuyển hướng đột ngột này, khiến người ta có chút không kịp phản ứng. "Lão đại!" Quách Nhiên lúc này mới nhìn thấy Long Trần và mọi người ở phía xa, nhanh chân bước tới. Mặt của Long Trần đều đã hóa trang để tránh gây ra ồn ào, nhưng với người quen, chỉ dựa vào hơi thở cũng có thể nhận ra trong nháy mắt. "Sao thế? Bị đánh à? Mặt mày khó coi vậy." Long Trần hỏi, biểu hiện của Quách Nhiên rất kỳ quái, khiến Long Trần cảm thấy lạ. "Ta hai ngày này xui xẻo quá, hôm trước uống say, ngủ thiếp đi, kết quả lại mơ thấy một đám người đánh ta, ta giật mình tỉnh lại. Xem xét là mơ, ta lại tiếp tục ngủ, kết quả lại mơ thấy đám người kia, bọn họ còn gào lên: Mẹ nó ngươi còn dám quay lại à? Thế là ta lại bị đánh thức dậy." Quách Nhiên than thở kể. Nghe đến đây, Mộng Kỳ và mọi người lại cười, còn Long Trần trong lòng hiểu rõ, áp lực của Long Huyết chiến sĩ quá lớn, bình thường tu hành, căn bản không ngủ được, chỉ khi nào say bí tỉ, hoàn toàn thả lỏng thì mới có thể mơ. Quách Nhiên tuy đủ mạnh, nhưng trong nội tâm hắn vẫn còn nhát gan yếu đuối, cho nên mới mơ thấy những giấc mơ như vậy. "Cái này đã là gì, vừa rồi còn gặp một chuyện bực mình nữa." Quách Nhiên nói. "Không phải là ngươi không bị lừa sao?" Đường Uyển Nhi hỏi. "Không phải chuyện đó, là chuyện trước đây, trước có một ao dược trì Linh Dao, ngâm mình có thể khiến người sảng khoái toàn thân, thế là, ta đi." Quách Nhiên nói. "Sao? Nước ao không sạch à?" Đường Uyển Nhi hỏi."Không phải...Thực ra là...thôi, vẫn là không nói..." Quách Nhiên bắt đầu có chút xấu hổ."Nói nhanh đi, ghét nhất người nói chuyện được nửa vời." Đường Uyển Nhi giận dữ nói."Nói ra thì có chút mất mặt, sau khi ta tới đó, hỏi phí thế nào, bọn họ nói, bể nam một trăm linh tinh, bể nữ một vạn linh tinh. Ta nói, mẹ nó các ngươi đây là cướp tiền à, hắn hỏi ta, muốn đi bể nam hay bể nữ. Ta do dự một chút, đời này chưa từng đi bể nữ bao giờ, sau đó… Ta thì… Má nó, đi vào xem, một ao toàn là nam, người bên trong chửi ầm lên: Lại thêm một thằng đàn ông nữa, cứ thế này thì chen chúc quá, ta… mẹ nó lại bị trúng bẫy." Quách Nhiên ôm mặt, một vẻ đau khổ thấu tim. Lần này thì ngay cả Long Trần cũng phải bật cười: "Đồ ngốc, loại hố này mà cũng rơi xuống được, sao ta yên tâm giao Long Huyết quân đoàn cho ngươi chỉ huy?" "Không phải ta ngốc à, mà là do bọn họ quá giảo hoạt, chẳng phải nói giữa người với người phải có chân thành và tin tưởng nhau sao? Thanh Phong thành này phong tục xấu quá." Quách Nhiên vẻ mặt đưa đám nói."Đáng đời, ai bảo tư tưởng ngươi đen tối làm gì, cũng nhờ ngươi là giả đặt vào thôi, nếu bị người nhận ra thì mất mặt chết người." Đối với Quách Nhiên, Đường Uyển Nhi không hề có chút đồng cảm nào. "Đàn ông mà, mấy chuyện này bình thường thôi, lần sau đừng có mắc lừa nữa là được." Ngược lại Long Trần tỏ ra rất trượng nghĩa, vỗ vai an ủi Quách Nhiên, đây có phải chuyện gì đâu. "Mấy ngày nữa ta sẽ ra ngoài một thời gian, ngươi dùng chút tâm tư, đốc thúc mọi người tu hành cho tốt. Đừng để thắng lợi lần này làm choáng váng đầu óc, địch nhân lui binh, cũng không phải thực sự rút lui, bọn họ lùi về sau một bước, là để tụ lực tốt hơn, bùng phát đợt tấn công tiếp theo. Đợi mọi người thả lỏng gần hết rồi, thì phải để cho mọi người kiềm chế lại, không nên đắm chìm trong sự sùng bái và ánh mắt ngưỡng mộ của người khác." Long Trần nghiêm túc nói. Mặc dù chiến lực của Long Huyết chiến sĩ rất tốt, nhưng họ vẫn còn quá trẻ, mấy ngày nay được các đệ tử thiên Võ đại lục vây quanh, nhất là một số nữ đệ tử sùng bái, sẽ khiến cho lòng tự tin của bọn họ bành trướng, điều này rất nguy hiểm. Nếu như Long Huyết chiến sĩ trở nên bành trướng, Long Huyết quân đoàn sẽ cách việc tan rã không xa, cho nên Quách Nhiên và Cốc Dương cần thỉnh thoảng gõ đánh bọn họ một chút, để họ biết thế nào là sự khác biệt. Dặn dò hết Quách Nhiên, Long Trần dẫn mọi người bước lên truyền tống trận, thẳng đến Đại Hạ cổ quốc mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận