Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 2536: Mẫu thụ chi đỉnh

"Mầm Đế? Làm sao có thể?" Long Trần cười nói: "Đời ta cũng sẽ không có được loại tình cảm đó của bọn họ, cũng sẽ không đạt được sự tán thành của toàn bộ đại lục. Các đời Đại Đế, đều là người được chúng sinh ngưỡng mộ, vạn tộc triều bái, có thể vượt qua ngăn cách giữa các chủng tộc, là người thống soái toàn bộ sinh linh đại lục chống cự ngoại địch. Còn ta thì sao? Kẻ thù trải rộng khắp nơi, lần này đệ tử tà đạo cùng hải yêu nhất tộc đều bị ta g·iết sạch, ngươi còn trông chờ bọn họ phụng ta làm đế sao?"
Trận đại chiến lần này, có thể nói là cực kỳ t·h·ả·m l·i·ệ·t, Thiên Võ liên minh t·ử t·rận hơn 30 vạn đệ tử, mà đối phương còn thảm l·i·ệ·t hơn, không tính đám Phệ Thiên Hắc Giáp Quân, chỉ tính riêng số đệ tử t·ử t·rận thôi, cũng đã có gần 300 vạn người. Đệ tử tà đạo cùng hải yêu nhất tộc trên cơ bản toàn bộ đều c·hết sạch, cho dù có s·ố·n·g thì cũng chỉ là những kẻ tản mát ở góc, những con cá lọt lưới không thể chạy tới tham chiến, số lượng cực kỳ thưa thớt.
"Không đúng, đều nói Đại Đế nắm giữ tư chất khiến t·h·i·ê·n cổ thần phục, có sức mạnh trấn áp vạn thế, tài năng kinh diễm, vô địch thiên hạ. Sự vô địch này, một mặt chỉ sức chiến đấu kinh thiên của Đại Đế, mặt khác lại chỉ tư chất của Đại Đế, làm chúng sinh ngưỡng mộ, khiến người ta cam tâm tình nguyện thần phục. Những vị Đại Đế khác chúng ta chưa từng gặp, nhưng chúng ta đã gặp Mạc Ly Đại Đế, trên người hắn có khí chất cao quý, quả thực khiến người không thể sinh lòng đố kỵ, điều này không liên quan đến tu vi chiến lực, mà là một loại mị lực cá nhân thuần túy. Cái tên Vân Thiên kia, lúc giơ tay nhấc chân cũng thể hiện sự thong dong, quý khí dạt dào, khí chất gần như hoàn toàn giống với Đại Đế. Thế nhưng vì sao, bất kể là Dạ Minh, hay Phượng Phỉ, Triệu Nhật Thiên bọn họ đều muốn g·iết Vân Thiên? Hắn là hậu nhân của Vân Thương Đại Đế, coi như không muốn thần phục, thì cũng không nên thù địch mới phải chứ?" Đường Uyển Nhi nhíu mày nói, trên gương mặt xinh đẹp toàn là vẻ không hiểu.
Không chỉ có Đường Uyển Nhi, mọi người đều không thể nghĩ ra, Đại Đế có ân với Thiên Võ đại lục, vì sao bọn họ tôn kính Đại Đế, lại muốn ra tay với hậu nhân của Đại Đế? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì tranh giành võ đạo, tranh đoạt cơ hội chứng Đế duy nhất đó thôi sao?
Long Trần lắc đầu nói: "Chuyện này, chắc chắn có người biết, nhưng không ai chịu nói cả. Đã như vậy, thì lười đi tìm căn nguyên ngọn nguồn làm gì, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi. Đến như chuyện của Vân Thiên, bất kể thế nào thì hắn cũng sẽ vĩnh viễn đứng về phía chúng ta, hậu nhân của Vân Thương Đại Đế, tuyệt đối có thể tin tưởng. Cho nên, nhân lúc còn có thời gian rời đi, mọi người hãy nỗ lực nâng cao thực lực, tranh thủ sớm ngày đạt tới đỉnh phong, tấn công lên trên Thông Minh cảnh. Chúng ta bây giờ vẫn còn quá yếu, so tài với thế hệ trẻ thì chúng ta không sợ ai cả, nhưng bất kể là tà đạo, Đan cốc hay Thần tộc, đều có nội tình đáng sợ. Bọn họ chắc chắn có không ít cường giả trên Thông Minh cảnh, đối đầu với cường giả cấp bậc này, chúng ta không có một chút phần thắng nào."
Lần này Long Trần chém g·iết vương của Lục Giác Hải Xà nhất tộc, xử lý Đông Phương Ngọc Dương, trấn áp Triệu Nhật Thiên, có lẽ Thần tộc còn chưa biết tin tức, nhưng Lục Giác Hải Xà nhất tộc cùng Đông Phương thế gia đã biết tin hai người này t·ử v·o·n·g. Đợi khi Long Trần và mọi người đi ra khỏi Tinh Vực Thần Giới, e rằng lại sẽ là một trận ác chiến, ở cái thế giới nhược nhục cường thực này, đừng hy vọng đạo lý có thể được giảng thông, đạo lý duy nhất có thể được chấp nhận ở đây chính là ai có nắm đấm lớn hơn.
"Trời ạ, nơi này lại sâu vào hư không rồi, những ngôi sao xung quanh đẹp quá." Bỗng nhiên Đường Uyển Nhi kinh hô một tiếng, trong lúc bất giác bọn họ đã xuất hiện trên ngọn cây. Tại đây có thể thấy vô số ngôi sao lấp lánh xung quanh, tựa như ở ngay bên người, đưa tay ra là có thể hái được. Tán cây khổng lồ vươn lên bầu trời, thậm chí có một vài ngôi sao nằm ngay phía dưới tán cây, cảnh tượng vô cùng kinh người.
"Linh Hi, dòng sông dài kia là cái gì vậy?" Long Trần chỉ về phía xa một dòng sông dài màu đen nói. Dòng sông dài này nhìn từ chỗ này, chia Tinh Vực Thần Giới làm hai, đứng trên ngọn cây vẫn cảm nhận được sự cuồn cuộn cùng k·h·ủ·n·g b·ố của nó. Nước sông một màu đen kịt, ngay cả không gian xung quanh cũng trở nên ảm đạm, dường như dòng hắc hà này hút hết ánh sáng xung quanh, nhìn vào nó khiến cho linh hồn dường như bị hút vào trong, tạo ra cảm giác sợ hãi vô tận.
"Dòng hắc hà này là vào thời điểm đại chiến thế giới năm xưa, bị cường giả vực ngoại mang đến, dòng sông này được chúng ta gọi là Hắc Ám Sông. Chính vì sự ăn mòn của nó mà ta trước mắt chỉ có thể khôi phục lại đến bộ dạng bây giờ, không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Dòng sông này chứa đựng sức mạnh hắc ám khủng khiếp, là một trong những căn nguyên khiến Tinh Vực Thần Giới năm xưa bị hủy diệt, chính nó đã cung cấp hắc ám chi lực liên tục không ngừng cho những sinh linh hắc ám kia, dẫn đến Tinh Vực Thần Giới của chúng ta tan nát thành bộ dạng như ngày hôm nay." Linh Hi nhìn dòng hắc hà, thở dài nói.
"Hắc ám chi lực?"
Long Trần cùng những người khác kinh ngạc, hắn lập tức nghĩ đến Dạ Minh, liệu Dạ Minh có thể dẫn động sức mạnh của dòng sông này để đối phó với bọn họ hay không?
Dường như hiểu thấu được ý nghĩ của Long Trần, Linh Hi nói: "Ngươi không cần lo lắng, dòng hắc ám sông này, ngay từ đầu có người chưởng kh·ố·n·g. Sau này những người đó toàn bộ ch·ế·t đi thì dòng sông này cũng hoang p·h·ế, tự mình diễn hóa ra p·h·áp tắc. Nó trở thành đường sông mà U Linh Thuyền hay qua lại, vượt qua giữa quá khứ và tương lai, sức mạnh hắc ám của nó diễn hóa thành một loại p·h·áp tắc khác. Người khác không cách nào hấp thụ lực lượng của nó, những kẻ đối địch với ngươi là cường giả nhân tộc, dù có sức mạnh hắc ám thì cũng không phải là sức mạnh hắc ám thuần túy nhất, sẽ không động được đến dòng sông này đâu."
Nghe Linh Hi nói, Long Trần yên tâm hơn nhiều, cái gã Dạ Minh kia quá xảo quyệt, đa mưu túc trí, nhất định phải cẩn trọng mới được.
"Tà Nguyệt, ngươi có thể hấp thu sức mạnh dòng sông kia không?" Long Trần hỏi Long Cốt Tà Nguyệt.
"Không thể, sức mạnh hắc ám sông kia đã biến dị rồi, bị một loại p·h·áp tắc khác trói buộc, không còn tác dụng với ta. Hơn nữa cũng không cần phải mạo hiểm đâu, sức mạnh của ta đủ để ngươi dùng, quan trọng là ngươi quá yếu. Mà phong ấn của Vân Thương lại quá mạnh, sức mạnh của ta chỉ được phát ra dựa theo lực lượng của ngươi, ta chỉ có một thân lực lượng thôi, không tự mình dùng được, còn ngươi lại quá vô dụng, nếu không sao có thể bị người khinh d·ễ đến mức này?" Long Cốt Tà Nguyệt thở dài một hơi, mang cái giọng một con hổ bị chó coi thường ở đồng bằng.
"Thôi được, khiến ngươi chịu ấm ức rồi." Long Trần cũng thở dài, áy náy nói. Long tộc xưa nay vẫn kiêu ngạo, đi theo cái tên chủ nhân này, Long Cốt Tà Nguyệt đúng là bị ức hiếp thật rồi, có sức mạnh mà không dùng được, lực lượng của nó toàn bị chủ nhân của nó hạn chế.
"Bốp!" Long Trần đột nhiên vỗ trán một cái, có chút bực bội nói: "Ta thật sự ngu quá, sao không nhờ Vân Thương Đại Đế giúp đỡ giải khai phong ấn cho ngươi?"
"Ngươi không phải ngu xuẩn, ngươi là đồ đần, ta gặp được Vân Thương là thời kỳ toàn thịnh của Vân Thương. Còn người ngươi gặp chỉ là thân xác quá khứ của hắn, hắn vốn dĩ không thể giải phong ấn này." Long Cốt Tà Nguyệt tức giận nói.
"Thì cứ thử xem sao, biết đâu lại được?" Long Trần nói.
"Biết đâu cái rắm, ta lén hỏi hắn rồi, chính hắn nói với ta như vậy." Long Cốt Tà Nguyệt giận dữ nói.
Long Trần: "... "
Trong lúc Long Trần đang nói chuyện với Long Cốt Tà Nguyệt thì Linh Hi đã dẫn mọi người tới đỉnh đại thụ, tại đây, các vì sao đều đang trôi xung quanh, tựa như đang lạc vào một thế giới ảo mộng.
"Đẹp quá..." Ánh sao sáng rực chiếu vào dung nhan xinh đẹp của Mộng Kỳ và mọi người, thế giới dường như cũng trở nên mờ nhạt, Đường Uyển Nhi ngước nhìn bầu trời, không nhịn được nói.
"Các nàng càng đẹp." Long Trần tiếp lời.
"Coi như ngươi biết ăn nói." Đường Uyển Nhi cười khúc khích, các cô gái khác thì mặt đỏ lên, trong đôi mắt đẹp lại hiện lên một tia vui mừng.
"Nơi này là bên cạnh vực kết, thực tế mà nói nơi này vẫn chưa nằm trong phạm vi Tinh Vực Thần Giới, là giới hạn cuối cùng mà mẫu thụ kéo dài." Linh Hi cười nói.
"Chỗ này không phải đã kéo dài ra ngoài thế giới rồi sao? Tại đây, ta cảm thấy hoàn toàn có thể bay tới ngôi sao gần nhất." Đường Uyển Nhi kỳ quái hỏi. Bởi vì theo góc nhìn của nàng, ngôi sao gần các nàng nhất chỉ cách mấy vạn dặm, thậm chí còn có một loại cảm giác muốn thử xem sao.
Linh Hi lắc đầu nói: "Đây chỉ là một loại ảo giác, khoảng cách của chúng với chúng ta không thể tính bằng không gian. Thực tế là tinh cầu ngươi thấy được chưa chắc đã cùng một thời không với chúng ta, ngươi thấy nó hiện tại, có thể là nó ở hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu năm trước rồi, nó có tồn tại hay không, còn chưa chắc. Mỗi một ngôi sao ở đây đều là một thế giới, giống với Tinh Vực Thần Giới chúng ta, có quy tắc riêng của mình. Chúng ta có thể thấy được chúng, nhưng bị ngăn cách bởi thời không, muốn qua đó, nhất định phải tìm được tọa độ không gian của hai thế giới mới có thể mở ra thông đạo. Ở đây thì giống với Thiên Võ đại lục, hai thế giới có khoảng cách vừa đủ, hàng rào vực giới liên kết, tọa độ không gian của hai thế giới thông nhau thì mới tự do ra vào được. Điều này khác biệt với thế giới nhỏ, thông đạo giữa các thế giới lớn thường rất khó để mở. Hủy diệt hai thế giới lớn thì dễ dàng, nhưng muốn kết nối hai thế giới lại thì bình thường chỉ có các bậc Thần Minh trở lên mới có thể làm được. Xin lỗi, có hơi lan man, đưa các ngươi tới nơi này, là để các ngươi có thể cảm nhận được một môi trường tu luyện tốt. Bởi vì ở biên giới Giới Vực, p·h·áp tắc của hai thế giới sẽ đối trùng, sức mạnh Thiên Đạo cũng sẽ đối chọi nhau, cho nên, ở đây các ngươi có thể cảm nhận được sức mạnh nguyên thủy nhất của thế giới. Dù các ngươi tu luyện loại lực lượng nào, đều có thể có được sự cảm ngộ sâu sắc nhất, và cũng có thể dùng sức mạnh ở đây để tu luyện, Sở Dao, ngươi lên làm mẫu cho mọi người xem đi."
"Hô!"
Linh Hi vừa nói xong, Sở Dao bỗng nhiên bị một nhánh cây nâng lên, hướng lên trên không trung, gương mặt Sở Dao có chút tái mét, ở một nơi cao như thế, cô có chút sợ hãi. Cường giả hệ Mộc, khi ở trong hư không sẽ có chút hoảng sợ, bởi vì sức mạnh của họ là dựa vào mặt đất để sinh ra, khi ở trong hư không, nàng không có cảm giác an toàn.
"Vù!"
Bỗng nhiên sau lưng Sở Dao có vô số cột gỗ bay ra, những cột gỗ này có màu sắc khác nhau, phù văn hoàn toàn không giống nhau, như hàng ngàn cánh tay vươn ra, cảnh tượng vô cùng kinh người.
"Cái này..."
Trên mặt Sở Dao toàn là vẻ vừa sợ hãi lại vừa mừng rỡ.
"Lực lượng Mộc ở bên trong hàng rào thế giới, có rất nhiều loại, ngươi cần phải lựa chọn loại lực lượng tương đồng với bản tính của mình để cảm ngộ và hấp thụ. Trong Mộc chi lực của ngươi có ẩn chứa Kim chi lực, nên ngươi cần phải hấp thụ Mộc chi lực đồng thời, cũng phải hấp thụ Kim chi lực, bất quá tỷ lệ này ngươi phải tự mình điều khiển. Mộc nhiều thì dễ gãy, mềm dẻo thì đủ nhưng sắc bén thì không; Kim nhiều thì dễ nát, sắc bén có mà thiếu mềm dẻo, nên ngươi phải tự điều khiển nó. Bây giờ mới chỉ đang ở biên giới hàng rào thôi, nếu muốn lực lượng mạnh mẽ hơn, thì cần đi sâu vào trong. Ở đây cấm các loại lĩnh vực, không cách nào phi hành, nhưng các ngươi không cần lo lắng sẽ bị ngã xuống, mẫu thụ luôn trông coi các ngươi." Linh Hi cười nói.
Mọi người nghe xong không khỏi vui mừng, Liễu Như Yên đi thẳng đến bên người Sở Dao, cô vừa tới đó thì đã xuất hiện những cột gỗ đen vô tận, tựa như từng con độc xà, tỏa ra hắc khí khiến mọi người giật mình.
"T·h·i minh chi khí, ngươi... đến từ... T·h·i Ma Yêu Sâm." Linh Hi nhìn Liễu Như Yên, trong con ngươi hiện lên một tia chấn kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận