Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 5194: Phẫn nộ trạng thái

Chương 5194: Trạng thái phẫn nộ.
Mà lại, ngay khi Long Trần vừa nói chuyện, không gian xung quanh đã rung động, ẩn hiện các phù văn hỏa diễm, thấy cảnh này, ba người Long Trần giật mình, Long Trần vội vàng bịt miệng lại. Long Trần không ngờ, chỉ một câu nói tùy tiện của hắn thôi mà đã có thể khiến không gian dị động, dẫn xuất hỏa diễm chi lực trong không gian.
Cần biết rằng, nơi đây chính là có trận pháp gia trì, bất luận nguyên tố nào cũng đều bị áp chế, mà Long Trần nói ba chữ thôi, đã có thể khiến hỏa diễm chi lực bị áp chế trong nháy mắt bùng nổ. Nếu như không có trận pháp gia trì, ba chữ này của Long Trần có thể trực tiếp thiêu đốt bảo các, ngay cả Long Trần cũng không biết, vì sao lại có thể như vậy.
"Long Trần, bây giờ ngươi đang trong trạng thái phẫn nộ, ngươi trước hết tìm cách làm cho bản thân bình tĩnh lại." Dư Thanh Tuyền vội vàng nói, trong tình huống Long Trần không thể bình tĩnh trở lại thì không thể nói gì nữa. Long Trần gật đầu, nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh Đan Đế bị Đại Phạm Thiên đánh lén, sát ý trong lòng Long Trần liền tăng vọt, hắn làm sao cũng không thể tĩnh tâm lại được.
Trước đây, hắn đối với chuyện của Đại Phạm Thiên và Lạc Thiên Dạ chỉ là biết sơ sài, chỉ được nghe nói hai người phản bội Đan Đế, nhưng không ngờ Đại Phạm Thiên lại dám hành thích Đan Đế. Long Trần vốn không hề biết, quan hệ giữa mình và Đan Đế rốt cuộc là gì, nhưng khi nhìn thấy Đan Đế bị đâm, sát ý trong lòng Long Trần làm sao cũng không khống chế được.
Trải qua nửa nén hương, Long Trần vẫn không cách nào tỉnh táo, càng cố ý muốn tỉnh táo, lại càng không thể tĩnh tâm, trong đầu thì lại càng hiện lên những hình ảnh vừa rồi. Long Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo tay Dư Thanh Tuyền, dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay nàng để hỏi nàng vừa nãy đã nhìn thấy những gì.
Dư Thanh Tuyền nói với Long Trần, nàng đã tiến vào thế giới bên trong quyển thứ tám, dung hợp chú ý của Đại Phạm Thiên Kinh quyển thứ tám, đã sơ bộ nắm trong tay lực lượng của Đại Phạm Thiên Kinh quyển thứ tám. Nhưng nàng ngộ ra chẳng qua là một bộ phận kinh văn, học được chẳng qua chỉ là một ít da lông, những kinh văn cao thâm sau đó, vẫn cần từ từ lĩnh hội, có điều nàng đã toàn bộ đều nhớ kỹ, việc đạt tới dung hội quán thông chỉ là vấn đề thời gian.
Khi Dư Thanh Tuyền hỏi Long Trần đã thu hoạch được những gì, Long Trần lại ngẩn người ra, hắn vội vàng tìm kiếm ký ức, rất nhanh, trong đầu hắn hiện lên hình dáng cây sen màu xanh lam kia. Hắn nhìn thấy vô tận phù văn, mỗi một đạo phù văn, đều có một phát âm đặc biệt, nhưng Long Trần lại không tìm được, phương thức ngâm tụng hoàn chỉnh. Nói cách khác, Đại Phạm Thiên Kinh quyển thứ tám đã khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn, nhưng cách sử dụng như thế nào thì lại cần chính hắn tự mình nghiên cứu.
Trên quyển thứ tám có đến mấy ngàn vạn phù văn, nếu muốn từ trong mấy ngàn vạn phù văn này tìm ra một bộ kinh văn để sử dụng, thì độ khó khăn này khiến Long Trần chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy da đầu tê dại. Mà điều khiến Long Trần và Dư Thanh Tuyền cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bị ảnh hưởng bởi hai người, Lộc Thành Không vậy mà cũng lĩnh ngộ được một bộ phận nội dung quan trọng của kinh văn, điều này làm cho Lộc Thành Không vui mừng như điên, chuyện này đồng nghĩa với việc Đại Phạm Thiên Kinh quyển thứ tám, đã mở rộng cánh cửa lớn với hắn.
Sau khi phân tích Đại Phạm Thiên Kinh, vì bị phân tâm, Long Trần cuối cùng đã dần dần khôi phục được một tia tỉnh táo từ trạng thái trước đó, dần dần có thể nói chuyện được, mặc dù vẫn sẽ dẫn động hỏa diễm chi lực, nhưng cũng không còn mãnh liệt như trước nữa.
"Viện trưởng Thành Không, ta muốn đến Đan viện của chúng ta một chuyến, không biết Đan viện của chúng ta có đan lô thích hợp không, ta mượn dùng một chút." Dư Thanh Tuyền nói.
Dư Thanh Tuyền rất thích luyện đan, hơn nữa thuật luyện đan của nàng không hề thua kém Long Trần, điều quan trọng nhất là tính cách của nàng trầm ổn, không nóng không vội, xử lý những chỗ tinh vi còn tốt hơn cả Long Trần, nhất là khi luyện chế một số đan dược đặc biệt, Long Trần đều phải cam bái hạ phong. Có nàng ở đó, đan dược của toàn bộ Long Huyết quân đoàn đều do nàng cung cấp, cho nên, dù cho Long Trần có rời đi thì Long Huyết quân đoàn vẫn sẽ không thiếu đan dược.
Thậm chí còn có rất nhiều dư, đều được Dư Thanh Tuyền mang cho thư viện, cần biết rằng, đan dược Dư Thanh Tuyền luyện chế ra, chỉ có hai loại, hoặc là cực phẩm đan, hoặc là tuyệt phẩm đan, cho dù là Bạch Nhạc Thiên bọn người, cũng vô cùng tôn trọng Dư Thanh Tuyền, bởi vì bọn họ đều cần đan dược của Dư Thanh Tuyền để chống đỡ. Bất quá, đan lô của Dư Thanh Tuyền lại rất bình thường, nếu như không phải Càn Khôn Đỉnh đã nhận chủ, Long Trần thậm chí còn cân nhắc nhường Càn Khôn Đỉnh cho Dư Thanh Tuyền.
Mặc dù lần này Long Trần thu được Yêu Nguyệt Đỉnh, nhưng vì nó là yêu đỉnh, bản thân Dư Thanh Tuyền lại quá mức chính trực, thiếu một chút yêu dị tà mị chi khí, nên luyện không được yêu đan. Mà bản thân Long Trần cũng không phải là người tốt lành gì, hơn nữa vì lâu dài giết chóc, lây dính quá nhiều yêu dị tà mị chi khí, cho nên luyện chế yêu đan, làm ít công lớn.
Cho nên, Long Trần tuy có hai cái thần đỉnh, lại không có cái nào để cho Dư Thanh Tuyền dùng, điều này khiến Long Trần rất áy náy, bây giờ Dư Thanh Tuyền vừa mở miệng, Long Trần nhất thời tinh thần tỉnh táo.
"Đương nhiên không thành vấn đề, trong Đan viện của chúng ta có bốn chiếc đan lô cấp Hoàng, chỉ có một chiếc đang dùng, những chiếc khác đều để đó không dùng. Mà cho dù chiếc đang dùng kia cũng mãi không chịu nhận chủ, chỉ cần ngươi có thể khiến chúng nhận chủ, thì cả bốn chiếc cầm đi dùng cũng không thành vấn đề gì." Lộc Thành Không vô cùng sảng khoái nói.
Ngay khi Dư Thanh Tuyền lĩnh hội Đại Phạm Thiên Kinh quyển thứ tám, Lộc Thành Không phát hiện trên đỉnh đầu Dư Thanh Tuyền xuất hiện dị tượng đan hà thần huy, một khắc này, hắn sợ ngây người, bởi vì hắn biết, chỉ có Đan Hoàng cấp đan tu mới có thể xuất hiện đan hà thần huy. Mà người có thể kích phát đan hà thần huy Đan Hoàng cường giả, cơ bản cũng là ngàn dặm mới tìm được một, cho nên, khi Dư Thanh Tuyền nói muốn đi Đan viện, hắn không nói hai lời, lập tức chuẩn bị dẫn đường.
Bất quá, Long Trần lại bảo bọn họ đừng vội, Long Trần tiếp tục đi đến trước bàn đá, lúc này, quyển thứ tám Đại Phạm Thiên Kinh đã cháy đen một mảng, không thể thấy gì, rõ ràng, quyển trục này đã bị phế đi. Nhưng quyển thứ chín lại là hoàn hảo không chút tổn hại, Long Trần và Dư Thanh Tuyền nghiên cứu nửa ngày, phát hiện trên quyển thứ chín vẫn chỉ một mảnh trống không, mặc kệ Long Trần dùng phương pháp gì, nó vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh nào.
"Có lẽ, chỉ khi luyện thành 8 quyển Đại Phạm Thiên Kinh, mới có tư cách lĩnh hội quyển thứ chín thôi!" Dư Thanh Tuyền thử dò hỏi.
Long Trần nghe xong, cảm thấy dường như cũng có lý, Dư Thanh Tuyền đối với quyển thứ tám chỉ là nhập môn, còn hắn đến cả cửa cũng không bước vào, lại muốn tìm hiểu quyển thứ chín, hình như có chút không có khả năng. Long Trần chỉ đành thôi vậy, theo Lộc Thành Không đi ra ngoài, khi Long Trần nhìn về phía Nhạc Tử Phong, Cốc Dương bọn người, lúc này ai nấy đều tay cầm sách cổ bất động, đã ở trong trạng thái nhập định, hiển nhiên, bọn họ đều đã tìm được bảo bối thích hợp cho mình.
Long Trần cũng không quấy rầy bọn họ, cùng Lộc Thành Không ra Lăng Tiêu bảo các, còn vị lão giả ở cửa, vẫn ngủ say như cũ, hơn nữa ngủ rất ngon, nước miếng chảy đầy miệng bóng loáng. "Khẩu vị lưu loát." Long Trần tán thán nói.
Câu nói kia của Long Trần làm cho Dư Thanh Tuyền lập tức bật cười, nàng nhẹ nhàng đánh Long Trần một cái, liếc mắt nhìn hắn, tên gia hỏa này quá không nghiêm túc. Khi trở lại thư viện, tất cả thợ thủ công của thư viện đều đã bắt đầu công việc, mọi thứ dường như đã khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Ba người Long Trần đến Đan viện, Đan viện lại là sân nhỏ hoàn chỉnh nhất trong thư viện, bởi vì Đan viện được di chuyển toàn bộ từ trong một tiểu thế giới ra. "Gặp qua viện trưởng đại nhân."
Khi ba người Long Trần đến, người đi ra đón, lại là một đệ tử tuổi còn rất trẻ. Long Trần sửng sốt, theo lý thuyết, bọn họ đến, người ra đón hẳn là viện trưởng Đan viện hoặc phó viện trưởng chứ, rốt cuộc thì trước đó Long Trần cũng gặp Lộc Thành Không để chào hỏi.
"Viện trưởng của các ngươi đâu?" Long Trần thuận miệng hỏi một câu.
"Cái đó… Khụ khụ…" Đệ tử kia xấu hổ ho khan một tiếng.
Long Trần lập tức hiểu ra: "Vậy phó viện trưởng đâu?"
"Khụ khụ…"
"Các trưởng lão đâu?"
"Khụ khụ…"
Long Trần: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận