Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 5343: Hộp mù

Cho nên xem ra, nó tựa như một cái rương sắt thép to lớn mà thôi, bất quá trọng lượng của nó kinh người, may mắn quảng trường này đủ rắn chắc, nếu không đã bị nó làm cho đập vụn mất rồi. Đường Uyển Nhi cùng các nữ đệ tử thấy Long Trần triệu hồi ra một cái rương sắt thép vuông vức, cả đám đều ngây người, các nàng không nhìn ra cái rương này có gì kỳ quặc. "Đây là cái gì?" Đường Uyển Nhi không nhịn được hỏi. Long Trần mỉm cười, bàn tay lớn đập vào cái rương sắt thép kia, một tiếng vang thật lớn, trên cái rương to lớn, xuất hiện một vết nứt, khi khe hở chậm rãi mở ra, một cánh cửa hiện ra. Cánh cửa dày đến 100 trượng mở ra, mọi người thấy trên cửa lớn, vô tận phù văn, cùng những chiếc chốt cửa bị bạo lực làm đứt đoạn, đều trong lòng run lên. "Hộp mù mở ra, các vị tiên tử, thỏa thích khám phá thế giới trong rương đi, từ hôm nay trở đi, hết thảy trong rương, đều thuộc về các ngươi nhé." Long Trần đứng ở cửa ra vào, làm một tư thế mời. Nhìn bộ dạng thần bí của Long Trần, Đường Uyển Nhi biết cái rương này nhất định có gì đó kỳ lạ, nàng tin rằng, quà gặp mặt Long Trần chuẩn bị cho nàng chắc chắn sẽ không tệ. Nhưng khi mọi người bước vào cửa lớn, kể cả Đường Uyển Nhi, tất cả đều phát ra một tiếng kinh hô, các nàng rốt cuộc phát hiện, đây lại là một tòa bảo khố. Trong bảo khố đủ loại thần binh, đan dược, bí tịch, trứng sủng vật và các loại kỳ trân dị bảo ở khắp mọi nơi, khiến các nàng hoa cả mắt, đừng nói những nữ chiến sĩ kia, đến cả Đường Uyển Nhi cũng chưa từng thấy một bảo khố xa hoa như vậy. "Nhiều Hoàng cấp thần binh như vậy sao?" Các nữ nhìn thấy những giá binh khí kéo dài đến vô tận, bên trên bày đầy thần binh dày đặc. "Trời ạ, cả đời ta chưa thấy nhiều đan dược đến thế." Có người kinh hô, các nàng thấy một loạt trên kệ, đặt vô số cái sọt, trong mỗi cái sọt đều đầy ắp các loại đan dược, mà tất cả đều là loại thượng phẩm. Đời này các nàng lần đầu thấy đan dược được chứa bằng sọt, phải biết, đan dược của các nàng, đều là từng viên được đựng trong hộp gấm, sợ có chỗ va chạm. Mà ở đây, những đan dược này như rác rưởi được một giỏ một giỏ chất đầy, các nàng kinh hãi đến nỗi không khép miệng lại được. "Mọi người mau nhìn, đây là Phong Linh thạch, trời ạ, nhiều vậy nè." Có người kêu lên kinh hãi, kích động đến mức đầu lưỡi cũng muốn bị tê liệt đi. "Trời ơi..." Nghe ba chữ "Phong Linh thạch", các đệ tử đều kinh ngạc, các nàng vội chạy đến, trong một kho hàng, Phong Linh thạch chất đống như núi, mỗi một viên Phong Linh thạch đều có năng lượng hệ phong tinh thuần đang nhấp nháy, hào quang chói mắt chiếu lên mặt mọi người, trên khuôn mặt xinh đẹp của các nàng đều là vẻ không thể tin được. Các đệ tử này đều là cường giả hệ phong, sự ỷ lại vào Phong Linh thạch của các nàng thậm chí còn lớn hơn cả đan dược, Phong Linh thạch ẩn chứa năng lượng hệ phong tinh thuần và nguyên thủy nhất giữa trời đất, đó là thứ cần thiết cho người tu hành hệ phong. Giờ phút này, các nàng dường như đang ở trong mộng, có người còn lén véo mình để xem có phải mình đang mơ không. "Long Trần, ngươi lấy những bảo bối này từ đâu ra vậy?" Lúc này đến cả Đường Uyển Nhi cũng ngây người, nhìn những ngọn núi Phong Linh thạch, tay ngọc che môi anh đào, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ không dám tin, Phong Linh thạch chính là thứ các nàng cần nhất. Linh thạch giữa trời đất có vô số, nhưng phần lớn là linh thạch bình thường, tuy mang linh khí nồng nặc nhưng không có thuộc tính. Mà linh thạch mang theo thuộc tính lại vô cùng hiếm, trong số đó linh thạch thuộc tính phong lại càng hiếm hơn, cho nên Phong Linh thạch vô cùng quý giá. Cho dù là Phong Thần hải các, việc quản lý Phong Linh thạch cũng vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí còn hơn cả đan dược, vì tiêu hao quá lớn, Phong Linh thạch trở nên vô cùng khan hiếm, như ẩn Long Chiến Sĩ bình thường, mỗi tháng chỉ được nhận mấy viên. Mấy viên Phong Linh thạch này căn bản không đủ các nàng dùng, cho nên phần lớn thời gian các nàng chỉ có thể dựa vào tụ linh trận để tu luyện, như thế tốc độ tu hành chắc chắn sẽ giảm sút. Quan trọng nhất là, không có Phong Linh thạch hỗ trợ, cơ hội cảm ngộ phong lực của các nàng cũng giảm đi, các nàng luôn khao khát Phong Linh thạch. Cho nên khi nhìn thấy Phong Linh thạch, chân các nàng không còn cách nào di chuyển, ánh mắt bị nó hấp dẫn, không thể dời đi. Thấy Đường Uyển Nhi hỏi thăm, Long Trần nghiêm mặt nói: "Dạo gần đây ta có làm chút buôn bán, hơi vất vả một chút, nhưng lợi nhuận cũng rất đáng kể, kiếm chút tiền nhỏ, chuẩn bị một chút quà tặng, hy vọng tiên tử Uyển Nhi đừng chê." Thấy Long Trần lại bắt đầu ăn nói trơn tru, Đường Uyển Nhi không khỏi trừng mắt nhìn Long Trần một cái, tức giận nói: "Làm buôn bán gì mà kiếm được cả một cái bảo khố vậy? Ta mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi." "Ví dụ như...mua bán không vốn!" Long Trần cười hắc hắc nói. "Ngươi... ngươi đây là đi cướp bảo khố của người ta hả?" Đường Uyển Nhi lúc này mới từ trong rung động tỉnh táo lại, trí tuệ trở lại với thân thể, nàng không thể tin nhìn Long Trần. "Cướp nghe khó nghe quá? Ta là hóa thân chính nghĩa, đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, cướp của người giàu chia cho người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa. Có người làm ăn phi pháp, hãm hại lừa gạt, xem mạng người như cỏ rác, ta đây giơ tay chính nghĩa, tịch thu những thứ họ trộm cướp phi pháp." Long Trần chính khí nghiêm nghị nói. Đường Uyển Nhi vừa buồn cười vừa giật mình, với những gì nàng biết về Long Trần, hắn sẽ không tùy tiện đi cướp bóc, nếu hắn làm chắc chắn là do đối phương đắc tội hắn quá độc ác. Khi ở Thiên Võ đại lục, Long Trần đã không ít lần làm chuyện này, Đường Uyển Nhi cũng không hỏi chi tiết, phản chứng là những thứ Long Trần đưa cho nàng. "Các tỷ muội, sau này cái bảo khố này là của chúng ta, cần gì thì đến lấy, còn không mau cảm ơn Long Trần ca ca đi?" Đường Uyển Nhi lớn tiếng kêu lên. "Cám ơn Long Trần ca ca!" Đường Uyển Nhi vừa hô, các nàng đã hưng phấn kêu lên, sau đó bắt đầu chia nhau những Phong Linh thạch kia, mỗi người chỉ lấy khoảng 100 khối, những Phong Linh thạch này cũng đủ cho các nàng dùng hai tháng. Đợi tất cả mọi người cầm xong, đống Phong Linh thạch như núi kia vẫn không có dấu hiệu vơi bớt, chỗ Phong Linh thạch này đủ cho các nàng dùng đến vài năm. Sau đó mọi người bắt đầu chia đan dược, nhưng khi các nàng vừa mới chọn đan dược, Long Trần mở miệng nói: "Tất cả bảo bối ở đây, các ngươi có thể cầm, chỉ trừ đan dược ra." Mọi người đang chọn lựa đan dược, đột nhiên Long Trần nghiêm mặt nói với các nàng không thể cầm đan dược, các nàng giật mình, vội vàng bỏ đan dược đã cầm trong tay xuống, nhìn Long Trần, nhất thời có chút không biết làm sao. Đường Uyển Nhi cũng bị Long Trần đột nhiên nghiêm túc dọa sợ, hỏi dò: "Vì sao vậy?" "Vì những đan dược này quá rác rưởi, có ta ở đây, chiến sĩ Ẩn Long quân đoàn lại ăn loại đan dược này chẳng phải làm mất mặt ta sao?" Long Trần nghiêm túc nói. "Đồ bại hoại!" Đường Uyển Nhi tức giận véo Long Trần một cái, Long Trần cười ha ha, mọi người lúc này mới hiểu ra, Long Trần đang đùa với các nàng. Các nàng cũng cười, nhưng Long Trần nói các nàng đừng ăn những đan dược đó, phẩm chất quá kém, có đồ tốt hơn ai ăn đồ kém làm gì. "Hì hì, có ngươi thật tốt, cái gì ta cũng không cần phải quan tâm, chờ đấy, ta đi mở rộng Ẩn Long quân đoàn." Đường Uyển Nhi hưng phấn cười, để Long Trần ở lại đây, một mình rời đi. Long Trần nhìn những nữ chiến sĩ đang vui vẻ chọn lựa đủ loại bảo vật, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp: "Các huynh đệ, tương lai các ngươi nhất định sẽ cảm ơn ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận