Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 696: Đột nhiên gặp ám toán

Chương 696: Đột nhiên gặp ám toán Có thể Long Trần vừa mới chạy được khoảng một nén nhang, còn chưa thấy được thành Đan Dương thì phía trước bỗng xuất hiện một đám người.
"Long Trần, ngươi không sao chứ?" Người đến là Hỏa Minh Viễn và Sài Cao Dương, hai người dẫn theo hơn mười cường giả cảnh giới Ích Hải đến tiếp ứng hắn.
"Ha ha, nhờ phúc hai vị, ta chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại. Có thể gặp được hai vị xem ra mọi chuyện đều thuận lợi nhỉ?" Long Trần cười nói.
Hỏa Minh Viễn nói: "Vô cùng thuận lợi, lão già Hỏa Trường Sinh kia ăn quá nhiều cơm no rồi, tưởng Hỏa gia còn là Hỏa gia năm xưa.
Chúng ta đã sớm ngấm ngầm liên lạc với một số cường giả tông môn, đồng thời mua chuộc nội ứng của Hỏa gia, tạo thành thế nội ứng ngoại hợp, phá hủy Hỏa gia triệt để. Hơn 3000 miệng ăn trên dưới của Hỏa gia không một ai trốn thoát, lúc này Hỏa gia đã bị san phẳng."
Nghe nói Hỏa gia lại bị diệt môn, Long Trần hơi cau mày, tuy rằng Hỏa gia chẳng có mấy người tốt, nhưng một số phụ nữ trẻ em cũng chết ở bên trong, điều này khiến tâm lý người ta có chút không thoải mái.
"Đúng rồi, có nhìn thấy Hỏa Vô Phương không?" Hỏa Minh Viễn hỏi.
"Hắn chạy rồi. Ta chém giết mấy Thiên Hành Giả, đám người kia hết ý chí chiến đấu, ta đuổi theo không kịp, lại lo lắng tình hình bên này nên đã quay lại." Long Trần lắc đầu nói.
Chuyện của Hỏa Vô Phương, Long Trần không muốn nói nhiều, hơn nữa không biết tại sao trong lòng lại rất khó chịu, có lẽ là vì Hỏa gia bị diệt môn nên tâm tình hơi dao động.
"Hắn chạy mất cũng không sao, ta tìm người truy sát là được. Không còn căn cứ, hắn cũng chỉ là một con chó." Sài Cao Dương cười nói, tiến đến cạnh Long Trần, vỗ vai Long Trần rồi nói: "Long Tam, ngươi giỏi thật đấy, lần này thật may mắn có ngươi."
"Tiền bối khách khí quá, kỳ thật lần này..."
"Phụt!"
Long Trần còn đang nói thì đột nhiên thấy ngực đau dữ dội, chỉ thấy một gai nhọn đen sì đâm vào ngực Long Trần. Cùng lúc đó, không gian rung chuyển dữ dội, Long Trần cảm thấy cảnh vật chung quanh thay đổi, xuất hiện ở một mảnh hoang mạc.
Sài Cao Dương lúc nãy còn hòa ái dễ gần, lúc này mặt lạnh như tiền, cùng với Phương Minh Viễn lùi ra phía sau một khoảng, nhìn chằm chằm Long Trần.
Hơn mười cường giả Ích Hải còn lại đều rút vũ khí, sẵn sàng nghênh địch, bao vây Long Trần trùng trùng điệp điệp.
Long Trần cúi đầu nhìn cái gai nhọn cắm ở ngực, đó là một loại ám tiễn, tuy rằng không nhìn rõ nhưng dựa theo góc độ có thể tính ra nhất định do Phương Minh Viễn bắn ra.
Trên mũi tên có độc kịch liệt, là một loại độc hỗn hợp, một loại kịch độc gần như không có thuốc giải, bởi vì thời gian độc phát quá nhanh, không thể biết rõ có loại kịch độc nào, người đã chết rồi.
Long Trần chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phương Minh Viễn, thở dài nói: "Có thể cho ta biết tại sao không?"
Trong mắt Phương Minh Viễn lóe lên vẻ hổ thẹn, thở dài nói: "Long Trần, đừng trách chúng ta thủ đoạn độc ác, chúng ta làm như vậy cũng chỉ để gia tộc được truyền thừa."
"Các ngươi vì địa hỏa trên người ta?" Long Trần nhìn ngôi sao trên trời, trong mắt lộ ra một nỗi niềm khó tả.
"Không sai, địa hỏa là kỳ vật của trời đất, không một đan tu nào không muốn có được. Lần trước Đan Hoàng thi đấu, ngươi ở thời khắc nguy hiểm như vậy cũng không sử dụng địa hỏa.
Ta đoán địa hỏa của ngươi vẫn chưa trưởng thành, ngươi còn chưa thể giao tiếp và sử dụng nó luyện đan.
Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ càng, chúng ta vẫn quyết định chiếm lấy địa hỏa của ngươi. Bởi vì qua một thời gian nữa địa hỏa trưởng thành sẽ không dễ thuần phục, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với chúng ta." Hỏa Minh Viễn nói.
Long Trần lắc đầu cười khổ: "Quả nhiên gừng càng già càng cay, ta vẫn còn quá đơn thuần mà trúng kế các ngươi. Ta muốn hỏi một chút, Phương Trưởng và Sài Liệt Hỏa có biết chuyện này không?"
Phương Minh Viễn lắc đầu nói: "Bọn họ không biết, nếu không kế hoạch này sẽ không thể thành công."
Long Trần gật đầu: "Đối với ta đây có lẽ là một tin vui, nếu như bọn họ phản bội ta thì ta sẽ vô cùng đau lòng."
"Long Trần, chúng ta cũng là tình thế bất đắc dĩ." Ánh mắt Phương Minh Viễn có chút phức tạp nói.
"Tình thế bất đắc dĩ? Ha ha, đừng kiếm cớ cho mình. Mấy lời nói dối trẻ con cũng không lừa được thì đừng nên nói.
Cả đời ta Long Trần làm việc đều dựa vào trực giác, đối với mọi người lại càng vậy, mà trực giác của ta chưa từng lừa dối ta.
Lần này ta không dựa vào trực giác, ta dựa vào suy đoán. Ta cho rằng có thể giáo dục được những nhân vật như Phương Trưởng và Sài Liệt Hỏa thì người làm chủ gia đình hẳn phải là người quang minh lỗi lạc.
Kết quả ta đã sai, sai quá tệ. Các ngươi biết không? Ta Long Trần đã trải qua vô số trận sinh tử.
Ta không sợ gì cả, thứ ta sợ nhất là sự phản bội, cái gì ta cũng chấp nhận được, chỉ không chấp nhận được phản bội. Bây giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi vẫn muốn cướp địa hỏa của ta sao?"
Giọng của Long Trần rất trầm, tuy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng hắn hơi run rẩy cho thấy lúc này tâm cảnh hắn vô cùng phức tạp.
"Long Tam, giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết. Nghĩ đến tình nghĩa ngươi đã giúp chúng ta, ngươi tự sát đi, khỏi chết không toàn thây." Sài Cao Dương lạnh lùng nói.
"Phụt!"
Long Trần đột nhiên đưa tay rút mũi gai ở ngực ra. Bên trên nó có vô số móc câu, mang theo cả máu thịt của Long Trần. Mấy vết máu thịt đó đã bắt đầu thối rữa, độc này thật sự quá kinh khủng.
"Rầm!"
Long Trần ném gai sắt xuống đất, chậm rãi nói: "Thật ra có mấy chuyện các ngươi không biết.
Chuyện thứ nhất, lúc người của Hỏa gia xông vào Phương gia mà không có cao thủ ra ứng cứu, điều này vốn có chút không hợp lý.
Lúc ấy trong lòng ta đã nghi ngờ, nhưng ta lại tự nhủ, có lẽ cường giả Phương gia đang bí mật tập kết, hoặc là có sắp xếp khác.
Sau đó ta vẫn dẫn những người dân đó rời đi, vừa mới rời đi thì các ngươi đã xuất hiện. Ta đều biết những điều này.
Nhưng ta vẫn chọn tin tưởng Phương Trưởng và Sài Liệt Hỏa. Họ là huynh đệ của ta, ta không tin họ sẽ phản bội ta.
Nếu ta đoán không lầm thì ngay lúc đó, người của các ngươi đã chia làm hai nhóm, nhóm chủ lực thì ở Phương gia đánh lén, còn các ngươi cũng đồng thời đánh lén Hỏa gia.
Đây cũng là lý do tại sao những người tấn công ta chỉ có Thiên Hành Giả mà không có cường giả Ích Hải cảnh, vì lúc đó cao thủ Hỏa gia đều về thủ rồi. Ta nói có đúng không?"
Phương Minh Viễn im lặng một lúc rồi gật đầu: "Ngươi nói đúng, ta đoán chắc ngươi sẽ cố kỵ những sinh mạng vô tội kia mà dẫn hết người đi. Bởi vì Long Trần là như vậy, nghe nói ngươi trước giờ không giết hại người vô tội, cũng không thích liên lụy người khác.
Kết quả ta đã đoán đúng, ở Phương gia ta chỉ để lại hai cường giả Ích Hải cảnh. Sau khi ngươi dẫn bọn họ đi thì bọn họ có thể trong nháy mắt dọn dẹp sạch sẽ địch nhân.
Còn chúng ta dẫn theo tinh nhuệ của hai nhà và một số tông môn vừa mới đầu nhập. Bọn họ cũng đều phái cao thủ, cải trang rồi gia nhập chiến đấu.
Việc Hỏa gia bị tiêu diệt nhanh như vậy là do bọn họ dốc sức quá lớn. Chỉ hơn một canh giờ đã hủy diệt Hỏa gia rồi.
Ban đầu, theo tính toán của ta thì với chiến lực của ngươi cho dù không đánh lại bọn họ thì cũng có thể vừa đánh vừa trốn và cầm cự được đến lúc chúng ta đến.
Chỉ không ngờ chiến lực của ngươi lại đáng sợ hơn cả chúng ta tưởng, lại còn đánh cho bọn họ chạy trối chết." Phương Minh Viễn vừa nói vừa thở dài, chiến lực của Long Trần thật sự rất khủng bố.
Một người có thể đánh với hơn mười Thiên Hành Giả, lại còn đánh cho đối phương tan tác, chật vật mà bỏ chạy, khiến không ai có thể tưởng tượng được. Những cường giả Ích Hải cảnh ở đây trong lòng cũng không khỏi kinh hãi.
"Vừa nãy là chuyện thứ nhất, bây giờ ta sẽ nói chuyện thứ hai, đó là trước đó ta đã nói dối.
Những cường giả tà đạo kia không trốn thoát đâu, bởi vì căn bản bọn họ không có khả năng trốn thoát. Nên họ đã chết cả rồi." Long Trần thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Hỏa Minh Viễn và mọi người không khỏi giật mình, chết cả rồi ư? Chuyện này sao có thể? Nhiều người như vậy cho dù không giết được Long Trần thì cũng có thể trốn được mà, sao có thể toàn bộ bị giết được?
"Chuyện thứ ba là Hỏa Vô Phương đã dung hợp một bộ hài cốt đặc thù, hắn đã là một Thiên Hành Giả nhị phẩm." Long Trần nói tiếp.
"Nói nhảm, làm sao có thể được chứ? Nếu hắn trở thành Thiên Hành Giả nhị phẩm thì làm sao ngươi có thể còn sống?" Sài Cao Dương tức giận nói.
Thiên Hành Giả nhị phẩm là nhân vật vô cùng khủng bố, một Thiên Hành Giả nhị phẩm Tiên Thiên cảnh có thể so với cường giả Ích Hải hậu kỳ thông thường.
"Ta sống thì hắn đương nhiên là chết." Long Trần nói.
"Nói bậy, không thể nào." Mọi người không khỏi kinh hãi.
Long Trần hơi nhún vai, thản nhiên nói: "Tin hay không tùy các ngươi, hiện tại ta sẽ nói chuyện thứ tư, cũng là chuyện cuối cùng.
Ta muốn cáo biệt các ngươi. Ở một thế giới khác, các ngươi tiếp tục đi đánh với Hỏa Trường Sinh đi, hy vọng các ngươi vẫn sẽ thắng."
Phương Minh Viễn và những người khác giật mình, lời của Long Trần càng nghe càng không thích hợp, đồng thời một cảm giác bất an dâng lên trong lòng bọn họ.
"Hắn... vết thương của hắn..."
Đột nhiên có người kinh hãi chỉ vào ngực Long Trần. Không biết từ khi nào vết thương của Long Trần đã khép lại hoàn toàn, thậm chí không có dấu vết bị thương nào.
Thì ra Long Trần nhân lúc nói chuyện đã chậm rãi vận chuyển Hỗn Độn Châu, sinh mệnh lực vô tận dung nhập vào cơ thể Long Trần, loại bỏ những độc tố kia.
Nhưng độc này vô cùng khủng bố, Long Trần gần như phải dùng hết sinh mệnh lực của toàn bộ thực vật trong không gian Hỗn Độn thì mới miễn cưỡng hồi phục lại vết thương. Bất quá mục đích của Long Trần đã đạt được.
"Cùng nhau ra tay giết hắn!" Phương Minh Viễn hét lớn, ngọn lửa bùng lên khắp người, nhiệt độ cao kinh khủng bộc phát, trên tay xuất hiện một thanh hỏa nhận khổng lồ, người đầu tiên tấn công Long Trần.
Hắn vừa ra tay đã toàn lực hành động, đối với Long Trần hắn có một nỗi sợ hãi mơ hồ, dù là một cường giả Ích Hải hậu kỳ thì cũng không dám khinh thường hắn chút nào.
"Oanh!"
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, phía sau lưng Long Trần hiện ra một Thần Hoàn to lớn, uy áp khủng khiếp trấn áp tứ phương, vung tay lên, trong khoảnh khắc đó một đạo hàn quang chém xuống.
"Khai Thiên!"
"Phập phập phập..."
Trong tay Long Trần xuất hiện một thanh trường đao, không phải trường đao màu máu mà là một thanh trường đao cướp được của một cao thủ tà đạo.
Một đao chém xuống, tám cường giả Ích Hải cảnh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đao ảnh khủng bố chém thành tro bụi.
Trong lòng Phương Minh Viễn cùng những người khác kinh hãi, bọn họ cuối cùng cũng đã tin lời Long Trần nói, nhưng đã muộn rồi. Long Trần một đao chém qua người đã bay lên không trung, hai tay cầm đao.
"Khai Thiên thức thứ hai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận