Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 1171: Đại Hạ cổ quốc

Chương 1171: Đại Hạ cổ quốc Long Trần phát hiện, lúc này trên ngọc bài hiển thị khu vực, Long Trần lại đến khu vực Đại Hạ cổ quốc.
Tại Trung Châu đại địa, tông môn tàn sát lẫn nhau, vạn đạo tranh hùng, nhưng lại có bốn thế lực đặc thù này, đó chính là tứ đại cổ quốc - Đại Hạ cổ quốc, Đại Hàn cổ quốc, Đại Chu cổ quốc cùng Đại Sở cổ quốc.
Bốn cổ quốc này, truyền thừa lâu đời, có thể truy ngược về thời Tiên Cổ, tứ đại cổ quốc đều có nội tình truyền thừa kinh khủng cùng thần khí trấn áp khí vận, thực lực rất đáng sợ.
Điều quan trọng nhất là, tứ đại cổ quốc có diện tích lãnh thổ bao la, nhân khẩu đông đảo, tài nguyên phong phú, không một tông môn nào có thể sánh bằng.
Cho nên trong lúc các tông môn xưng bá Trung Châu, tứ đại cổ quốc giống như bốn con quái vật khổng lồ hùng cứ bốn phương. Khác với tông môn, bọn họ vẫn giữ lại chế độ đế chế.
Phàm là tiến vào địa phận các cổ quốc này, mặc kệ người tu hành như thế nào, đều cần tuân theo luật pháp địa phương, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích cổ quốc.
Mỗi cổ quốc đều có nội tình đáng sợ, cho dù là Huyền Thiên Đạo Tông, một con quái vật khổng lồ, cũng không muốn trêu vào những tồn tại này.
Đại Hạ cổ quốc nằm ở phía đông Trung Châu, diện tích lãnh thổ gần như tương đương với mười châu lớn của Đông Hoang, thật sự là bao la vô biên.
Mà vị trí Long Trần đang ở, ngay tại biên giới Đại Hạ cổ quốc. Điều này làm Long Trần trong lòng không khỏi vui vẻ, bởi vì Trịnh Văn Long nói với Long Trần, cứ điểm của Thủy Ma tộc ở ngay trong đế đô của Đại Hạ đế quốc.
"Không biết Nguyệt Tiểu Thiến có ở đó không, đi xem một chút."
Long Trần thu thập một chút, đi thẳng về biên cảnh Đại Hạ. Lúc liên tục vượt qua hai ngọn núi lớn, Long Trần đột nhiên ngẩn người.
Chỉ thấy phía trước dãy núi bao quanh, có từng đạo màn sáng xuất hiện, hiển nhiên có trận pháp gia trì.
"Không thể nào, đừng nói với ta toàn bộ biên cảnh Đại Hạ đều có trận pháp gia trì, vậy mỗi ngày tiêu hao bao nhiêu linh thạch?"
"Người đến xưng tên, muốn vào Đại Hạ chi cảnh, cần đăng ký thân phận minh bài." Ở giữa dãy núi, có một cổng thành lớn, trên cửa thành có cường giả lớn tiếng hô quát, xem ra là đã nhìn thấy Long Trần đang ngẩn người ở đằng xa.
"Lính canh giữ cửa đều là cường giả Ích Hải cảnh, nội tình của Đại Hạ này thực sự đáng sợ." Long Trần nhìn lính canh trên cổng thành, trong lòng không khỏi rung động.
"Xin đưa ra thân phận minh bài." Long Trần đi tới trước cổng thành, lính canh thấy Long Trần là một cường giả Chú Đài cảnh, ngữ khí không khỏi khách khí hơn, dùng chữ "Mời".
Long Trần đưa minh bài của Huyền Thiên Đạo Tông cho người kia, người kia liếc qua, ở trên một tấm bia đá khẽ lay, trên bia lập tức hiện ra mấy chữ lớn: "Huyền Thiên Đạo Tông đệ tử hạch tâm - Long Trần".
"Ta đi, tình cảm là minh bài của Đạo Tông còn có nhiều công dụng như vậy. Long Trần thật sự không biết, minh bài lại là thông hành chứng của các đại cổ quốc."
"Ta nói còn trẻ mà đã đạt tới Chú Đài cảnh, thì ra là đệ tử hạch tâm của Huyền Thiên Đạo Tông, thất lễ, thất lễ." Người kia trong ánh mắt lúc này hiện lên vẻ hâm mộ, biểu lộ cẩn thận trước đó cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Đâu có đâu có, vị huynh đài này khách khí, tiểu đệ chẳng qua là vận may tốt, mới có được thân phận như vậy mà thôi." Long Trần vội vàng khách khí nói.
"Long huynh lần này đến Đại Hạ, là đi du ngoạn à, hay là giải quyết công việc?" Người kia thấy Long Trần dễ nói chuyện như vậy, không khỏi hỏi.
Dù sao Long Trần là cường giả Chú Đài cảnh, hơn nữa còn là đệ tử hạch tâm của Huyền Thiên Đạo Tông, đối với một người lính canh như hắn mà nói, đã là trèo cao, có thể nói chuyện vài câu cũng là có tư bản khoe khoang sau này.
"Tông môn tu luyện quá mức buồn tẻ, viện chủ đại nhân nói đạo tâm của ta có chút bất ổn, bảo ta đi dạo một phen, củng cố đạo tâm. Chẳng phải sao, ta nghe nói phong cảnh Đại Hạ đế quốc tươi đẹp, danh sơn đại xuyên vô số, thiên hoa vật bảo, địa linh nhân kiệt, nội tình truyền thừa lại là đứng đầu tứ đại cổ quốc. Cho nên tiểu đệ mang lòng ngưỡng mộ, đến đây bái phỏng học tập, chiêm ngưỡng văn hóa truyền thừa vạn cổ của Đại Hạ." Long Trần vô cùng khách khí nói.
"Long huynh quả không hổ là đệ tử hạch tâm tông môn, lời nói cử chỉ, từng chữ đều đáng giá ngàn vàng, thực sự khiến người ta bội phục. Bất quá Long huynh, ngươi đến Đại Hạ là quá đúng đắn. Nội tình văn hóa của Đại Hạ cổ quốc tuyệt đối là sâu sắc nhất trong tứ đại cổ quốc, núi cao sông dài lại vô số, danh lam thắng cảnh ở khắp nơi. Không giống một vài cổ quốc, theo Đại Hạ ta, học được truyền thừa, sau đó lại mặt dày nói truyền thừa này bắt nguồn từ đất nước bọn họ, thật sự là vô sỉ." Trên mặt người kia hiện lên một tia khinh thường cùng trào phúng nói.
"Huynh đài chẳng lẽ ngươi nói là - Đại Hàn cổ quốc?" Long Trần ngẩn người, thử hỏi.
"Long huynh, ngươi cũng biết bọn họ không biết xấu hổ?" Lúc này đến lượt người kia lộ vẻ kinh ngạc.
"Hắc hắc, có nghe qua một chút." Long Trần cười hắc hắc nói.
"Tê dại", sao chỉ có nghe qua một chút. Lúc hắn giết Hàn Chân Vũ, lão già nhà kia của hoàng thất Đại Hàn cổ quốc còn muốn tiêu diệt cả nhà Long Trần đây.
"Huynh đài, không biết ngươi có thời gian không, tiểu đệ muốn mời ngươi một chén, nếu như huynh đài không ngại, có thể kể cho ta nghe một chút sự tình về Đại Hàn cổ quốc, thực ra tiểu đệ rất tò mò, cái Đại Hàn cổ quốc đó làm cách nào mà vô sỉ đến thế." Long Trần nói.
"Ha ha ha, Long huynh khách khí rồi, dù sao thời gian trực ban cũng không còn nhiều, ta tìm người đổi ca, ngươi chờ ta một chút, bữa rượu này để ta mời." Người kia thấy Long Trần có ác cảm với Đại Hàn cổ quốc, không khỏi rất mừng rỡ, nhất thời xem như là tri kỷ.
Người kia chạy đi, để cho thuộc hạ gọi một cường giả khác, hai người nhanh chóng hoàn thành giao ca, cùng Long Trần đi thẳng vào cổng thành, đến một quán rượu không xa đó.
Trong cổng thành là một thị trấn nhỏ, phương viên chỉ có mấy chục dặm, nhưng không giống thị trấn nhỏ bình thường nơi biên giới. Tuy nhỏ nhưng không hoang vu, ngược lại mang theo hương vị nồng đậm của hương thổ, cho người ta một cảm giác an tâm, bình hòa.
Cũng không có một chút dấu vết chiến tranh nào, điều này cho thấy, thị trấn nhỏ này luôn bình yên, chưa từng trải qua chiến tranh tàn phá.
Đồ ăn đơn giản nhưng phong phú, hương vị rất đặc biệt. Lúc này, Long Trần mới biết, người kia tên là Tề Hạo, là đội trưởng một đội hộ vệ ở khu vực này.
"Long huynh, rượu này thế nào?" Tề Hạo cùng Long Trần cụng một chén, hỏi.
Long Trần nhìn vào chén rượu nói: "Hương thơm nồng đậm, thuần hậu, vị kéo dài tinh tế tỉ mỉ, làm cho người ta muốn quay về chốn xưa. Cách làm rượu này có lẽ cực kỳ phức tạp, từ khâu chọn gạo, phơi khô, lên men, ủ, chiết xuất, cất vào hầm, mỗi một bước đều cẩn thận đúng chỗ, không có chút tì vết. Chỉ qua một chén rượu này, là đã cảm nhận được nội tình văn hóa Đại Hạ, thật sự không tầm thường."
Long Trần thật tâm tán thưởng. Hắn thân là đan tu, nếm thử một chút là biết thành phần của rượu, lại có thể suy đoán ra cách làm của nó.
Trước đó Long Trần nói ngưỡng mộ Đại Hạ, chỉ thuần túy là nói cho có thôi. Hắn có chút nào hiểu biết mà ngưỡng mộ cái rắm gì chứ. Hắn chỉ muốn khách sáo thôi.
Nhưng với một chén rượu này, trong lòng Long Trần không khỏi cảm khái, quả nhiên thế giới rộng lớn, mỗi ngành mỗi nghề đều có truyền thống riêng.
Loại rượu phổ biến ở phố phường này lại có rất nhiều công nghệ như vậy, gần giống như luyện đan, cẩn thận tỉ mỉ, không bỏ qua nửa điểm tì vết.
"Ha ha ha, Long huynh thật là người tao nhã, không hổ là đệ tử hạch tâm của Huyền Thiên Đạo Tông, cao, thật là cao!" Tề Hạo giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt tán thán nói.
"Tề Hạo huynh, ta có một việc cảm thấy rất kỳ quái." Long Trần hỏi.
"Long huynh, cứ nói đi."
"Rượu này sở dĩ ngon, không chỉ là do vấn đề công nghệ và trình tự làm, trong đó có hơn phân nửa là do người làm rượu có một tấm lòng thành kính khi chế ra nó. Lúc uống rượu, ta có thể cảm giác được một loại năng lượng đặc thù đang tràn ngập. Việc này tiểu đệ rất là không hiểu." Long Trần hỏi.
Tề Hạo há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Long Trần, một lúc lâu sau mới kêu lên: "Long huynh, ngươi thực sự là quái vật mà, cái này mà cũng nếm ra được?"
Long Trần cũng kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cái này… là một loại truyền thừa?"
"Không sai, những rượu này của ta là lần trước về đế đô, luận công hành thưởng phân cho ta hai bình, lúc đó ta cùng anh em đã uống hết một vò. Còn lại một vò này không nỡ uống, bây giờ quen Long huynh nên mới cắn răng mang ra. Ta nói cho ngươi biết, cái bình rượu này là do đệ tử Tửu Thần Cung của Đại Hạ ta làm ra, trước giờ không bán ra ngoài, có bao nhiêu tiền cũng mua không được, chỉ cung cấp cho người Đại Hạ và những vị khách quý nhấm nháp thôi." Nói đến Tửu Thần Cung, Tề Hạo lộ vẻ tôn kính trên gương mặt.
"Nói như vậy, ở trong nước Đại Hạ có truyền thừa của Tửu Thần? Rượu Thần có thật sao?" Long Trần hỏi.
Nhưng rất nhanh Long Trần cảm thấy nói sai, vội vàng nói: "Ta không có ý chất vấn gì cả, chỉ là chuyện về Tiên Thần, thật có chút khó chấp nhận, cho nên mới đưa ra nghi vấn, chứ không có bất kính với Thần Minh."
Thần Minh liên quan đến tín ngưỡng, có khi chỉ một câu, có thể gây nên chiến tranh sinh tử. Nhất là những tín đồ thành kính, một khi có người khinh nhờn Thần Minh của họ, sẽ bị xem như sự sỉ nhục lớn nhất.
"Long huynh không cần khách khí như vậy, ta cũng không phải người của Tửu Thần Cung. Thật ra, nói thật thì ta cũng không biết Tửu Thần có tồn tại hay không. Nhưng nếu như ngươi đến đế đô, thì phải cẩn thận, tuyệt đối đừng đưa ra nghi vấn ngay trước mặt đệ tử Tửu Thần Cung, bọn họ sẽ trở mặt đấy. Dù đệ tử Tửu Thần Cung cũng không thích đấu đá, nhưng nếu bị làm cho mặt mũi đỏ lên thì cũng không hay. Hơn nữa, nếu như đắc tội Tửu Thần Cung, thì chỉ sợ không còn cơ hội uống rượu ngon do thần cung ủ nữa. Long huynh, ta nói cho ngươi, địa vị của ta cực thấp, rượu ta uống chỉ là do các đệ tử tập sự làm, thậm chí còn không có tên, thuộc loại cấp thấp nhất. Nghe nói, rượu do đệ tử nội môn hoặc đệ tử hạch tâm sản xuất, có thể giúp người uống nhận được vô vàn lợi ích. Còn lợi ích gì thì ta chưa uống nên không dám nói, dù sao ngươi chỉ cần biết là không nên đắc tội đệ tử Tửu Thần Cung là tốt rồi. Hơn nữa đệ tử Tửu Thần Cung đều nho nhã bình thường không gây thù oán với ai, không nên chủ động trêu chọc họ là được. Ngươi muốn đến đế đô, với thân phận của ngươi, có lẽ sẽ tiếp xúc với những nhân vật hoàng tử công chúa, khi đó rượu ngon có thể tùy tiện uống. À đúng rồi, đến lúc đó, Long huynh đừng quên ta, Tề Hạo này nhé, nhớ chừa cho ta hai vò để đã nghiền nha." Tề Hạo càng nói về sau, hai mắt càng tỏa sáng, còn liên tục nuốt nước miếng, làm Long Trần cảm thấy buồn cười.
Long Trần cùng Tề Hạo lại tiếp tục uống thêm hai bát, Long Trần cẩn thận cảm nhận ảo diệu trong rượu, phát hiện loại thuật cất rượu tinh diệu này, tuyệt đối không thua bất kỳ một loại thuật pháp nào. Tuy rượu vẫn còn rất nhiều tì vết, nhưng Long Trần sau khi thưởng thức kỹ thuật cất rượu, trong lòng không khỏi tán thưởng. Long Trần đột nhiên mắt sáng lên nói: "Chúng ta Tửu Thần Cung có thể ủ rượu thuốc sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận