Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 5011: Xéo đi

Nghe Long Thiên Nhị nói vậy, Long Trần nhất thời cạn lời, gia hỏa này lại tới nữa, hắn chẳng buồn trả lời nàng. Long Thiên Nhị thì đẹp thật đấy, nhưng ngạo cốt bẩm sinh, dường như chẳng ai vừa mắt, dù đang tìm kiếm bạn đời, cũng chỉ vì sinh ra đời sau mạnh mẽ hơn, còn tình cảm thì nàng dường như không có khái niệm này. Chưa bàn đến chuyện khác, Long Trần vốn không thích Long Thiên Nhị, dù có thích nàng đi nữa, thì tính cách này hắn cũng chẳng thể chấp nhận được. Long Thiên Nhị hết lần này đến lần khác đưa cành ô liu cho Long Trần, có thể thấy Long Thiên Nhị đánh giá cao Long Trần như thế nào, vô số người nhao nhao hâm mộ Long Trần, trong mắt mọi người là lòng đố kị ngập trời. Trong số đó có cả Diệp Lăng Tiêu và Triệu Kình Thiên, thậm chí trong đám người Khương gia, Khương Vô Vọng cũng không kìm được mà lộ ra tia ghen tỵ. "Không cần ghen tị, các ngươi liều mạng tranh cơ hội, ở trước mặt hắn, ngay cả một nụ cười hắn cũng không ban cho, hắn vốn không có hứng thú." Phượng Phỉ nhìn Khương Vô Vọng mà nói. Khương Vô Vọng lắc đầu nói: "Ta biết, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, nói thật, ta thật muốn cùng Long Trần so tài một trận, ta muốn thấy, hắn rốt cuộc hơn người ở điểm gì, vì sao ngươi lại sùng bái hắn như vậy, còn Long Thiên Nhị thì lại coi trọng hắn đến thế." Nghe Khương Vô Vọng nói vậy, Long Tử Uy mặt cứng đờ, tên này lại muốn khiêu chiến Long Trần, vậy hắn ở lại đây hình như có chút không thích hợp. "Ta khuyên ngươi tốt nhất từ bỏ đi, giao chiến kịch liệt với người có thực lực tương đương là rèn luyện, còn đấu với quái vật như Long Trần thì chỉ là hao mòn thôi, không đáng." Phượng Phỉ lắc đầu nói. Khương Vô Vọng cười khổ: "Lời này của ngươi tràn đầy sự khiêu khích đấy, ngươi có biết ta là đàn ông không? Hơn nữa còn là một người hiếu thắng cực kỳ." "Biết chứ, bất quá ta cũng biết, ngươi hơn bọn họ một thứ." Phượng Phỉ cười nói, "bọn họ" trong miệng nàng chỉ Triệu Kình Thiên và Diệp Lăng Tiêu. "Hơn cái gì?" Khương Vô Vọng hơi ngẩn ra. "Hơn chút xíu trí tuệ." Phượng Phỉ giơ tay ra hiệu. Khương Vô Vọng nói: "Đa tạ ngươi khen ngợi, không đúng, ý ngươi là nói, hai người bọn họ là loại không có đầu óc à." Bỗng Khương Vô Vọng phản ứng lại, đây không phải đang khen hắn, so với người không có đầu óc mà nhiều hơn chút trí tuệ, nói cách khác là so với kẻ ngốc nhỉnh hơn một chút thôi à? "Được rồi, thỏa mãn đi, vì ta cũng thấy, mình chỉ hơn ngươi một chút trí tuệ như vậy mà thôi." Phượng Phỉ cười nói. Nghe Phượng Phỉ nói vậy, Khương Vô Vọng dễ chịu hơn một chút, hắn nhìn Long Trần, không kìm được nói: "Vậy hắn thì sao?" "Hắn à?" Phượng Phỉ có chút quái lạ nói: "Trí tuệ của hắn, có khi cao đến như vậy." Trước đó Phượng Phỉ ra dấu bằng ngón cái và ngón trỏ, chiều dài chỉ có nửa tấc, còn ra dấu với Long Trần lại dang hai tay ra, khoảng cách đến ba thước. Khương Vô Vọng không khỏi có chút nóng nảy, đây không phải là mắng người sao? Nhưng hắn nghe ra điểm quan trọng trong đó, hỏi: "Vậy khi thì sao?" "Ba!" Phượng Phỉ khép tay ngọc lại, nhìn Khương Vô Vọng, Khương Vô Vọng hỏi: "Ý gì?" Phượng Phỉ nói: "Chính là không có trí tuệ, gia hỏa này không sợ trí tuệ ngập trời của hắn, chỉ sợ não tàn vô biên của hắn thôi, hắn mà đã não tàn lên thì y như rằng có chuyện lớn. Hắn khiến người ta không nhìn thấu được, không chỉ thực lực khó nhìn thấu, mà ngay cả suy nghĩ cũng vậy, có khi tinh ranh như cáo, khi thì lại ngốc nghếch như lừa. Vì thế, ta không hy vọng ngươi có bất kỳ xung đột nào với hắn, vì ai biết được lúc đó hắn là một nhà thông thái hay một kẻ điên." Long Tử Uy nghe bên cạnh mà trợn mắt há hốc mồm, hắn tiếp xúc với Long Trần lâu như vậy, ngay từ đầu còn tưởng mình đã dần dần nhìn rõ Long Trần rồi, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, mình ngày càng không hiểu nổi Long Trần. Phượng Phỉ lại không cho Khương Vô Vọng xung đột với Long Trần, thậm chí không hề giấu giếm mà chỉ thẳng, Khương Vô Vọng không phải đối thủ của Long Trần. "Vô Vọng, ta hỏi ngươi một câu." Bỗng nhiên Phượng Phỉ nghiêm mặt nói. Khương Vô Vọng ngẩn ra: "Ngươi hỏi đi." "Là một đệ tử Khương gia, ngươi trung với tộc trưởng, hay trung với Khương gia?" Phượng Phỉ hỏi. "Cái này có khác nhau sao?" Khương Vô Vọng khó hiểu. "Đương nhiên là có, trung với Khương gia, là phải nghĩ cho tương lai của Khương gia, còn trung với tộc trưởng, là nghe theo mệnh lệnh của tộc trưởng. Nghe qua thì không khác gì nhau, nhưng nếu có một ngày, tộc trưởng đưa ra lựa chọn sai lầm, muốn đẩy Khương gia vào hiểm địa, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?" Phượng Phỉ nói. "Cái này..." Khương Vô Vọng ngây người. Phượng Phỉ cười hắc hắc nói: "Ta đùa thôi, đừng nghiêm túc quá." Ngay lúc Phượng Phỉ và Khương Vô Vọng xì xào bàn tán, ở phía trên, có ba người nhìn chằm chằm vào Long Trần, ánh mắt không hề chớp lấy một cái. Một người là Long Thiên Nhị, một người là Triệu Kình Thiên, một người là Diệp Lăng Tiêu, người thứ nhất vẫn chờ Long Trần trả lời, còn hai người sau thì mục đích đầy sát khí, hận không thể xé Long Trần ra thành từng mảnh. Long Trần vốn đã lười trả lời Long Thiên Nhị, nào ngờ nàng còn đứng đần ra đó, cứ như thể hắn không trả lời thì nàng sẽ không đi vậy. "Coi như ta phục ngươi rồi được không? Ta không chấp nhận chuyện này đâu, hiểu chưa?" Long Trần thực sự hết cách, nghiêm túc nói. Long Thiên Nhị lắc đầu nói: "Ta không hiểu, vì sao người khác đều liều mạng tranh cơ hội này, còn ngươi lại không hề trân trọng? Ngươi có biết, ta đã hứa, trong giải đấu tinh anh lần này, ai đánh bại ta, ta sẽ gả cho hắn. Nếu không có ai đánh bại ta được, ta sẽ chọn người mạnh nhất làm tùy tùng, mà ta có thể giúp ngươi tránh được rất nhiều phiền phức, tại sao ngươi không trân trọng?" Long Thiên Nhị cau mày, nàng có nghĩ thế nào cũng không hiểu, chuyện tốt như vậy, rơi trúng đầu Long Trần, sao hắn lại cự tuyệt chứ. Long Thiên Nhị vừa nói vậy, các cường giả tại chỗ đều kinh hãi, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy chuyện này, và lúc này họ đã hiểu ra, tại sao Triệu Kình Thiên, Diệp Lăng Tiêu lại muốn cắn xé Long Trần đến thế. Cảm tình là bọn họ đều hướng tới Long Thiên Nhị mà đến, mà Long Thiên Nhị lại chẳng coi trọng bọn họ, cơ hội ra tay cũng không cho, lại trực tiếp đưa cơ hội cho Long Trần, đối với họ mà nói, chuyện này quả thật là một sự sỉ nhục cực lớn. Long Trần giờ mới hiểu ra, thảo nào hai tên này hận mình đến vậy, thì ra không chỉ là ân oán ở Phàm giới, mà còn liên quan đến Long Thiên Nhị. "Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta ở nhà đã có nhiều vợ rồi." Long Trần lắc đầu nói. "Ta không ngại!" Long Thiên Nhị thản nhiên nói: "Ta chỉ cần hoàn thành mục đích của mình." Ngươi không ngại, nhưng ta để ý chứ? Long Trần cạn lời, chẳng lẽ người cổ đại đầu óc đều cứng nhắc thế à? Long Thiên Nhị nói: "Ta cảm ứng được, huyết mạch của ngươi rất cường đại, hẳn là thứ ta cần, vì lúc phong ấn, trận pháp xảy ra lỗi, chức năng thân thể của ta sẽ bắt đầu biến mất sau trăm năm. Cho nên, ta nhất định phải tìm được mục tiêu trước trong vòng trăm năm, đợi đến lúc tu vi đạt đến cực hạn, ta phải sinh con." "Kỳ thực, ta thấy trên thế giới này có nhiều huyết mạch cường đại lắm, dù sao ngươi cũng có một trăm năm, đâu cần phải nóng vội vậy." Long Trần ra sức khuyên nhủ. Long Thiên Nhị nhìn Long Trần nói: "Nghe nói phụ thân ngươi cũng có thực lực cường hãn, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ cân nhắc tìm đến hắn!" Long Trần giận dữ: "Lăn mẹ nó đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận