Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 313: Dây dưa không ngớt Trương Tiểu Hoa.

Chương 313: Trương Tiểu Hoa dây dưa không ngớt. Sở Du thực sự không còn cách nào khác. Bèn lấy đồng tiền ra gieo một quẻ. "Ta là sinh viên đại học tu tiên, ta đi xin ăn chỉ là vì tu hành thôi. Ba phút nữa trời sẽ mưa. Thực sự không cần báo ơn, ta muốn đi tu hành." Trương Tiểu Hoa căn bản không tin lời hắn. "Ngươi dở hơi rồi đấy, đi đi đi. Đi mau! Ngươi cái đồ lão già hỏng bét. Ta còn có thể ăn thịt ngươi chắc? "Trương Tiểu Hoa trực tiếp đẩy Sở Du vào trong. "Ngươi, ngươi, ngươi, thật là không nói lý!" Sở Du bị đẩy đi phía trước, nói không nên lời. Còn chưa đến cửa thì trời đã bắt đầu mưa. "Bị ngươi đoán trúng rồi, nhanh vào trong thôi. Vừa vặn tắm rửa, thay quần áo sạch. Ngươi xem người đầy đất thế kia kìa." Trương Tiểu Hoa vẫn không hề tin tưởng. Cuối cùng cũng đã vào tới, Trương Tiểu Hoa lấy chìa khóa ra mở cửa. Sở Du nắm lấy cơ hội, nhảy một cái chạy ra ngoài. "Này, này, Sở Du ngươi quay lại cho ta." Trương Tiểu Hoa ở phía sau giơ chân lên. Sở Du căn bản không dám ngoảnh đầu lại. Cuối cùng cũng thoát khỏi được ma chưởng của Trương Tiểu Hoa. Sở Du thở phào một hơi. Hôm nay hắn đều không xin ăn được một bữa nào. Đến giờ vẫn còn ở trên giường, không ngủ được. Sở Du lăn qua lộn lại trên giường. "Lão Sở, làm gì đấy?" Bành Tư Nguyên thấy hắn cứ lật qua lật lại. Cứ như là có tâm sự gì đó. "Không có gì, chỉ là đang nghĩ xem làm sao để nâng cao năng lực bói quẻ thôi. Ngươi ngủ nhanh đi." Mặt già của Sở Du đỏ lên. Bắt đầu bịa chuyện, trước đây hắn đâu có như vậy. Chắc chắn là do bị làm hư rồi. Bành Tư Nguyên thấy là vấn đề chuyên môn nên cũng không hỏi thêm. Sáng sớm hôm sau Sở Du luyện thần xong. Thay y phục ra khỏi trường. Đang nghĩ hôm nay sẽ không đi Tấn Thành nữa. Vừa tới giữa sườn núi đã thấy. Một cậu nhóc đầu đinh dìu Trương Tiểu Hoa đang đi lên núi. "Này, Sở Du. Con trai à, con xem đó có phải là ân nhân của con không, là Sở Du đó. Ngươi còn thực sự ở đây mà, ngươi không gạt ta, ngươi đúng là sinh viên đại học tu tiên thật à." Trương Tiểu Hoa chỉ vào Sở Du nói với Trương Đại Sơn. Trương Đại Sơn vừa tới đã muốn quỳ lạy Sở Du. Sở Du vội vàng đỡ lấy. "Này con, hôm qua ta đã nói với mẹ con không cần cảm tạ. Con có tiền đồ thì ta mới không uổng công." "Sở tiên sinh đại nghĩa, nhưng ân đức như tái tạo. Đại Sơn nhất định phải báo đáp." Trương Đại Sơn vẻ mặt thành khẩn nói. "Nhất định phải báo." Trương Tiểu Hoa cũng kiên định nói. "Mọi người xem này, ta cái gì cũng không thiếu. Ta ở đại học tu tiên cái gì cũng tốt. Không cần cái gì cả. Mọi người báo ân cũng phải xem ta có cần hay không đã chứ. Đúng không." Sở Du hết lòng khuyên nhủ. Trương Đại Sơn nghĩ thấy cũng đúng. Nhất thời không biết phải mở miệng ra sao. "Mọi người xem này, đợi đến khi nào ta cần thì sẽ nhờ mọi người giúp cho vừa vặn." Sở Du tiếp tục khuyên bảo. "Sở tiên sinh nói phải, vậy ta để lại phương thức liên lạc cho ngài. Ngài nhất định phải tìm ta đấy." Trương Đại Sơn âm thầm thề nhất định phải học thật giỏi. Sau này có tiền đồ mới có thể giúp được cho Sở Du. "Này, Sở tiên sinh, ngài không thể nói thẳng là mình có cần giúp gì không à?" Trương Tiểu Hoa hỏi một cách uy nghiêm. "Mẹ à, Sở tiên sinh là người tu tiên. Bây giờ con thật sự không giúp được gì cho khó khăn của ngài ấy." Trương Đại Sơn có chút xấu hổ. Cậu ta biết mẹ mình chỉ là không muốn nợ người ta ân tình. "Đúng đúng, mọi người về trước đi. Học tập cho giỏi vào." Sở Du vội vàng thúc giục họ đi. Lúc này các bạn học khác chắc là cũng sắp ra tới cửa rồi. Cái mặt già này còn không muốn ra, cứ nói cái gì là y như rằng cái đó đến. "Lão Sở, đứng đây làm gì vậy?" Mấy người bạn học kết bạn cùng đi tới. "Không có gì, các cậu đi trước đi. Chúng ta còn phải đi tu hành. Ta đi đây." Sở Du vội mượn cớ theo các bạn học. Xuống núi. "Con trai, con xem phải làm sao bây giờ, đã nói là phải báo ân rồi! Bây giờ gặp phải Tiên Nhân báo ân cũng không có cách nào." Trương Tiểu Hoa lo lắng. "Không sao mẹ à, chúng ta về nhà nghĩ kỹ lại, rồi sẽ có cách." Trương Đại Sơn nhìn theo bóng dáng Sở Du đi xa. Trong lòng vô cùng cảm khái. Làm ơn không cầu báo đáp. Người như vậy bây giờ thật sự rất hiếm. Mình nhất định không được phụ lòng tốt của ngài ấy. Sở Du luôn có cảm giác chuyện này vẫn chưa xong. Cả ngày cứ thấp thỏm không yên. Tính cho mình vài quẻ cũng không tính ra được gì cả. Nên đã dậy từ sớm dọn dẹp một chút. Dẫn Thúy Hoa đi chạy bộ một vòng. Vừa đến chân núi thì thấy. "Sở tiên sinh, ngài đã quay lại rồi." Trương Tiểu Hoa vội vàng chào đón. "Trương người bị hại, sao ngươi vẫn còn chưa đi vậy? Còn có chuyện gì sao?" Sở Du đau đầu. Quả nhiên chuyện này không dứt. "Sở tiên sinh, không đúng, Sở Tiên Nhân ta muốn nói qua. Ngài là Tiên Nhân chúng ta thật sự không có gì giúp được. Nhưng mà ta có thể chăm sóc chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày của ngài. Mong Tiên Nhân đừng chê. Ta đã thuê phòng ở dưới chân núi rồi. Sau này mỗi sáng ta sẽ làm bữa sáng cho ngài. Buổi tối làm cơm tối cho ngài. May vá quần áo, tưới nước quét nhà mấy chuyện nhỏ này thôi." Trương Tiểu Hoa suy nghĩ ba tiếng đồng hồ mới nghĩ ra. Tóm lại ân tình này nhất định phải báo. "Cái này không thích hợp, không thích hợp. Không thể như thế, không thể như thế được." Sở Du bị làm cho kinh sợ tới mức. Nói không thành câu. Thật sự làm cho tam quan của hắn bị vỡ vụn. Trong đầu không ngừng xoay chuyển, phải làm sao đây phải làm sao đây. Làm thế nào mới có thể khuyên lui được vị Trương người bị hại này. Cứ hết lần này tới lần khác Trương Tiểu Hoa lại không đợi hắn nói xong. "Được rồi, Sở Tiên Nhân, ta chỉ là đến báo cho ngài biết một tiếng thôi. Ta sẽ không quấy rầy ngài tu hành đâu. Ngài mau về đi." Nói xong xoay người bỏ đi. Đúng là cái câu nói gì nhỉ. Ta vung tay áo không mang đi một áng mây. Thật tiêu sái rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận