Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 344: Bành Tư Nguyên mưu kế.

Chương 344: Mưu kế của Bành Tư Nguyên. Bành Tư Nguyên và Trần Nghĩa trước đó đang quyết đấu thi đấu trên lôi đài. Đánh một hồi thì đều mong chờ trận tái đấu cuối cùng. Cũng may hai người đều không khiến đối phương thất vọng. Hai người cuối cùng gặp nhau ở trận chung kết quyết đấu. Cũng coi như đối phương may mắn vì đã gặp nhau trong trận đối đầu tranh quán quân á quân. Hai người giao đấu kịch liệt một hồi. Nghe thấy năm thứ ba tranh tài kết thúc thì ngẩn người ra một lúc. Nhanh như vậy, xem ra ta cũng phải tăng thêm tốc độ thôi. Bành Tư Nguyên đang suy nghĩ. "Nhi tử, cố lên! Trên khán đài kia chính là con ta Bành Tư Nguyên!" Bành Tư Nguyên không cần nghĩ cũng biết cha già hắn kế tiếp sẽ nói gì với bạn học bên cạnh. Sẽ nói lần này hắn có thể chiến đấu đến cuối cùng, công lao của phụ thân hắn là không thể bỏ qua! Đang suy nghĩ thì Trần Nghĩa một chưởng hướng thẳng vào mặt hắn. Bành Tư Nguyên nhanh chóng lùi về sau hai bước. Tránh được đòn công kích, Bành Tư Nguyên lập tức tỉnh táo lại. Nghĩ những thứ vô dụng này, còn không bằng lo liệu trận chiến. Nắm lấy tay Trần Nghĩa vừa công tới, kéo mạnh về sau. Giơ tay lên liền chuẩn bị lấy cùi chỏ tấn công sau lưng Trần Nghĩa. Trần Nghĩa thấy Bành Thanh Nguyên túm lấy tay hắn kéo ra sau thì giả bộ không địch nổi. Thuận theo lực kéo nhanh chóng chuyển ra sau lưng Bành Thanh Nguyên. Khiến Bành Thanh Nguyên kế hoạch thất bại. Giơ chân lên tung một cước trọng kích. Trần Nghĩa trước kia là bộ đội đặc chủng. Bây giờ là một Luyện Khí Sư. Thế nhưng tay chân võ thuật cũng không hề kém. Ngày thường cũng vô cùng khắc khổ. Bây giờ có thể cùng Bành Tư Nguyên tranh đấu bất phân thắng bại. Đều là do nỗ lực của hắn. Bành Tư Nguyên thấy kế hoạch thất bại, biết Trần Nghĩa đã ra sau lưng nhất định sẽ có chút hành động xấu. Lập tức tiến lên phía trước mấy bước nhỏ. Xoay người nhìn lại. Quả nhiên lão tiểu tử Trần Nghĩa này quá xấu rồi, lại muốn đá hắn. Xem hắn làm sao trừng trị hắn đây. Trương Thanh Nguyên móc ra một viên đan dược cho vào miệng. Bổ sung linh lực đang tiêu hao kịch liệt trong cơ thể. Kiêu ngạo liếc nhìn Trần Nghĩa một cái. Trần Nghĩa cũng có đan dược, đó là đám lão hỏa kế giúp hắn luyện chế và trao đổi mà có. Bất quá trải qua thời gian dài quyết đấu. Đã tiêu hao không sai biệt lắm. Đâu có sung túc như nguồn cung cấp của Bành Tư Nguyên. Trong bụng không tự chủ cảm thấy trận tranh tài này khó thắng. Nhưng không thể cam tâm cứ như vậy thua trận. Trần Nghĩa một bên phòng ngự một bên cẩn thận quan sát Bành Tư Nguyên. Trong lòng tự đánh giá sơ hở của Bành Tư Nguyên. Lại là mấy chiêu công kích mang tính thăm dò. Bành Tư Nguyên bắt được hai tay của Trần Nghĩa. Nhấc chân liền muốn đá vào chỗ hiểm của đàn ông. Trần Nghĩa mượn lực nhảy lên tránh thoát, Bành Tư Nguyên cũng mượn dùng trọng lực hai tay nắm đấm mạnh mẽ đánh vào ngực Bành Tư Nguyên. Bành Tư Nguyên không kịp trở tay, bị Trần Nghĩa đánh trúng. Lùi lại mấy bước mới đứng vững được. Nhíu mày. Từ khi tu tiên đến nay. Bệnh tim của hắn đã tốt hơn nhiều. Bây giờ bị Trần Nghĩa đấm mạnh quá. Cảm giác co rút đau đớn. Mặt dù không lộ vẻ gì, nhưng vẫn vô thức đưa tay lên ngực dừng lại trong giây lát. Trong mắt Trần Nghĩa chợt lóe lên. Lộ ra nụ cười hiểu rõ. Xem ra ngực là nhược điểm của Bành Tư Nguyên. Cái này cũng sẽ là đột phá khẩu của hắn. Hai người ngươi tới ta đi. Trần Nghĩa như là đã tìm được mục tiêu. Nhìn chằm chằm vào ngực Bành Tư Nguyên, không ngừng ra chiêu. Bành Tư Nguyên bị Trần Nghĩa duy trì công kích liên tục không ngừng cũng hiểu được ý đồ của Trần Nghĩa. Lão tiểu tử này, sợ là vừa rồi cái đòn kia khiến hắn nhận ra trái tim là nhược điểm của mình. Cái này thì khó rồi. Bởi vì hiện tại Bành Tư Nguyên thật sự không dám để cho hắn đánh trúng lồng ngực. Dù sao mấy thập niên bệnh tật dày vò, để lại trong lòng hắn một dấu ấn không thể xóa bỏ. Huống chi vừa rồi tim hắn quả thật rất khó chịu khi bị đánh. Hắn không thể không phòng. Bành Tư Nguyên, người nhiều năm đấu trí so dũng với cha mình, đột nhiên cảm thấy đây cũng vẫn có thể coi là một cơ hội. Vì vậy hắn một bên đánh nhau với Trần Nghĩa, một bên giả bộ không địch lại bị đẩy lùi về sau. Không bao lâu thì hai người đã đứng ở sát rìa lôi đài. Trần Nghĩa nhìn thấy Bành Tư Nguyên hoảng hốt bị động phòng ngự. Hiện tại tức thì bị bức đến rìa lôi đài. Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại. Trông thế nào cũng là cảm giác đã hết đà. Trần Nghĩa cảm giác cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía hắn. Đang chuẩn bị một đòn cuối cùng, đem Bành Tư Nguyên trực tiếp đá văng ra khỏi lôi đài. Liếc mắt nhìn Bành Tư Nguyên, bỗng nhiên thấy Bành Tư Nguyên thu lại nụ cười ngây ngô. Không đúng, tình huống này sao Bành Tư Nguyên có thể cười? Chẳng lẽ hắn hoa mắt? Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nói cho hắn biết. Không được khinh thị đối thủ của mình trong bất cứ hoàn cảnh nào. Bởi vì luôn có một số người khiến cho ngươi bất ngờ. Lúc này trong đầu Bành Tư Nguyên, đang mô phỏng cảnh Trần Nghĩa lao tới, còn mình thì lắc người về sau, trực tiếp đá Trần Nghĩa xuống đài. Tiểu nhân trong lòng đang hưng phấn nhảy múa. Nét mặt cũng loạng choạng mấy bước. Cảm giác càng thêm yếu ớt. Trần Nghĩa hiện tại đã lạnh người. Nghĩ kĩ một chút, vẫn không muốn buông tha cơ hội lần này. Hai người vừa mới dây dưa hồi lâu vẫn không có kết quả. Càng kéo dài thời gian càng bất lợi cho hắn. Dù sao hắn đã hết gạo cạn đạn rồi. Vì vậy, trong đầu mô phỏng các tình huống bị đánh lén. Cuối cùng tìm ra được phương án chắc chắn nhất để tương kế tựu kế. Đem Bành Tư Nguyên đánh xuống đài. Nhìn thấy Trần Nghĩa chần chừ không dám tấn công, Bành Tư Nguyên có chút lo lắng, chẳng lẽ đã bị nhìn thấu rồi. Không thể nào chứ. Đang suy nghĩ thì thấy Trần Nghĩa vọt tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận